• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hai ngày sau.

Tại một bãi cỏ trong rừng, một đám Hắc Giáp Vệ đang bao vây con Xà Yêu.

"Gào..." Đây là một con rắn lớn màu đỏ máu, phần bụng màu trắng bạc có hai vuốt sắc bén, mỗi vuốt có bốn móng, cặp đồng tử màu đỏ dựng thẳng lên càng làm cho người ta sợ hãi. Giờ phút này con rắn kia bị một cái lưới lớn vây lại, mặc cho nó dãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra.

"Ha ha ha." người đàn ông râu rậm mặc giáp màu đỏ cười lớn, "Một con rắn ngu xuẩn đã bị ta bắt sống, các ngươi mau mau trói nó lại."

"Rõ."

Mười mấy tên Hắc Giáp Vệ vung vẩy dây xích cực lớn, dây xích màu đen nhanh chóng quấn quanh con yêu thú, trói chặt nó lại. Con rắn ở trong lưới dù có vặn vẹo giãy dụa thể nào cũng không ích gì, cơ thể nó bị dây xích trói chặt, miệng cũng bị trói lại không thể há mồm được.

"Thống lĩnh, không biết con rắn này có lai lịch thế nào mà lại có tới hai vuốt?" Một vị Hắc Giáp Vệ trẻ tuổi bên cạnh hiếu kỳ hỏi, hắn vắt óc suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không nhận ra đây là loại thần thú nào.

Người đàn ông râu rậm cười: "Tính tình loài rắn vốn phóng đãng, huyết mạch tương đối hỗn tạp, ta đã từng thấy qua hàng trăm loại rắn có huyết mạch Thần Ma khác nhau, chỉ những huyết mạch tương đối thuần chủng, có danh tiếng mới có tên gọi riêng. Loại thần thú dị chủng có huyết mạch hỗn tạp này dĩ nhiên là vô danh rồi."

"Hôm nay công tử luyện kiếm đang cần vài yêu thú Hậu Thiên lợi hại, con đại xà này lại vừa khéo." Người đàn ông râu rậm đánh giá con đại xà, thỏa mãn gật đầu, "Mang về."

"Vâng."

Đám Hắc Giáp Vệ cùng hô.

Thống lĩnh bọn họ chính là cường giả Sinh Linh Tiên Thiên của Tây phủ Kỷ Thị, đệ nhất thần tiễn thủ Mông Ngư, sư phụ của Kỷ Ninh. Là người đứng về phía phủ chủ Kỷ Dậu Dương và Kỷ Nhất Xuyên, Mông Ngư cũng rất tự hào về người đệ tử Kỷ Ninh của mình.

Việc Kỷ Ninh chiến đấu với yêu thú để luyện kiếm đã sớm được truyền ra.

Cứ ba ngày lại giết một con yêu thú nên số lượng yêu thú giảm dần đi, những yêu thú này đều do Hắc Giáp Vệ bắt sống về, tin tức này đã sớm loan truyền trong quân đội.

"Công tử Kỷ Ninh đã sớm đạt tới Hậu Thiên Viên Mãn, kiếm pháp Nhập Vi, Nhân Kiếm Hợp Nhất, hơn nữa lại tu luyện kiếm pháp cao cấp nhất Kỷ Thị ta, giết yêu thú Hậu Thiên Viên Mãn là chuyện dễ dàng."

"Nghe nói đến cả thần thú Hậu Thiên cũng vẫn bị giết."

"Với thân phận của công tử chắc chắn sẽ có thần binh vô cùng sắc bén, với thần binh và kiếm pháp Nhập Vi, giết chết thần thú Hậu Thiên Viên Mãn cũng không khó."

Tin tức được truyền miệng khắp quân đội Tây Phủ Kỷ Thị.

Ngay cả một nhân vật lớn như Kỷ Liệt cũng cho rằng tên nhóc kia phải nhờ thần binh mới chiến đấu được với thần thú.

...........

Tại Long bảo trong Khốn lung.

Một con yêu thú to lớn có lốm đốm chấm đen đang nằm trên đất, trên da là những vết thương sâu hoắm, máu tươi chảy đầy đất.

Kỷ Ninh đang đứng một bên nhíu mày trầm tư, kiếm trong tay bỗng chốc biến mất. Bình thường hắn chiến đấu với yêu thú đều chỉ cần sử dụng nội kình, nếu dùng binh khí thì cũng là kiếm thường thôi, không tính là thần binh. Dù sao thực lực đã mạnh như vậy, nếu dùng thần binh nữa thì luyện tập chẳng được hiệu quả gì.

"Kỷ Ninh." Một giọng nói từ phía trên vọng xuống.

Kỷ Ninh ngẩng đầu nhìn lại, thấy Kỷ Nhất Xuyên đang ở trên khán đài liền ngạc nhiên hỏi: "Cha, sao người lại đến đây?"

Cứ ba ngày một lần chiến đấu ở Long bảo, ngoại trừ lần đầu tiên chém giết với Khiếu Nguyệt Lang, mấy chục trận huyết chiến sau đó cha đều không đến nữa.

"Để xem kiếm thuật con thế nào rồi." Kỷ Nhất Xuyên nói, "Có khả năng Nhập Cảnh chưa?"

"Vẫn chưa.' Kỷ Ninh lắc đầu, "Những chiêu thức trong Tích Thủy Kinh và Lôi Hỏa Kiếm Tàn Biên, con vẫn chưa nắm bắt được chiêu nào."

Tích Thủy Kinh có chín chiêu kiếm.

Lôi Hỏa Kiếm Tàn Biên có ba chiêu kiếm.

Những chiêu kiếm này đều rất đặc biệt, nếu luyện đến cao thâm sẽ cảm nhận được cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, dẫn động sức mạnh của trời đất, đây được gọi là Nhập Cảnh. Nhưng chuyện này không đại biểu cho việc đạt được cảnh giới tầng thứ ba Thiên Nhân Hợp Nhất, bởi vì một khi kiếm pháp thực sự Thiên Nhân Hợp Nhất, mọi lúc mọi nơi tùy ý ra một chiêu, dù là một chiêu đơn giản như đâm, chém...cũng đều có thể dẫn động sức mạnh của trời đất, lúc này mới tính là đã đạt đến cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.

Nhập Cảnh chỉ là một khoảnh khắc Thiên Nhân Hợp Nhất ngắn ngủi khi thi triển chiêu thức mà thôi.

Vậy theo như lời cha nói.

Nếu có thể Nhập Cảnh thì đại biểu cho kiếm pháp đạt tiểu thành.

Tới khi đạt được Thiên Nhân Hợp Nhất thì xem như kiếm pháp đã đại thành.

Tục truyền...

Trên Thiên Nhân Hợp Nhất còn có các cấp độ cao siêu hơn, những kiếm pháp tuyệt đỉnh như Tích Thủy Kinh và Lôi Hỏa Kiếm Tàn Biên đều do những người đã vượt qua cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất sáng tạo ra.

"Luyện kiếm cũng không cần quá khắc khổ." Kỷ Nhất Xuyên nói, "Hôm nay con dẫn Xuân Thảo, Thu Diệp ra ngoài dạo chơi đi."

Kỷ Ninh gật đầu: "Vâng, thưa cha."

Kỷ Ninh lập tức quay đầu, men theo lối nhỏ đi ra ngoài, về phần xác con yêu thú đã chết thì sẽ có người tới xử lý.

...........

Tây phủ là một thành lớn có mấy chục vạn con dân.

"Công tử, lâu lắm rồi chúng ta chưa đi dạo nhỉ?" Hai nữ đầy tớ Xuân Thảo và Thu Diệp đều lộ vẻ vui mừng hớn hở.

Kỷ Ninh vừa đi vừa cười, con đường này là con đường phồn vinh nhất thành Tây Phủ, bình thường các nhà buôn đều tập trung buôn bán ở đây. Con đường vốn rộng hơn chục trượng, nhưng những gian hàng hai bên đường chiếm đến quá nửa không gian, làm cho đường đi chỉ còn rộng khoảng bảy tám trượng.

"Nhìn những cô gái này xem, thân hình đầy đặn, bờ mông đẫy đà, rất là mắn đẻ đó nha, mười bộ da sừng, dê một người."

"Những anh chàng này đều là chiến sĩ thực thụ, có thể nâng cả ngàn cân, chỉ năm lượng vàng một người thôi."

Một người đàn ông trọc đầu khoác áo da thú đang hô hào, xung quanh hắn có vài chục tên tráng hán canh chừng, ngoài ra còn có đám nô lệ mặc quần áo bẩn thỉu rách rưới đang giương mắt nhìn quanh, hy vọng có thể gặp được chủ nhân tốt chuộc thân cho mình. Trên trán những người này đều có ký hiệu.

Ký hiệu này đại biểu cho việc người này đang được rao bán.

...............

Vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh.

Bên lề đường bán đủ thứ như nô lệ, da thú, binh khí, dã thú, yêu thú.... Thậm chỉ ngay cả những cuốn sách quý hiếm, độc dược, thảo dược, pháp môn bí tịch các loại cũng đều có bán.

"Bộ lạc chúng ta phải chết hơn trăm chiến sĩ mới đạt được thần binh quý hiếm này, vượt núi chèo đèo tới thành Tây Phủ cũng chính là để bán nó. Có mấy người vào bộ lạc chúng ta nguyện ý trao đổi ba mươi đầu thú vàng mà chúng ta vẫn không đồng ý đấy, mười đầu thú vàng của ngươi là quá ít, ít nhất phải một trăm đầu!" Một giọng nói hào sảng từ bên kia vọng tới.

Kỷ Ninh hiếu kỳ nhìn qua.

Chỉ thấy vài chục người đang quây quanh chỗ nọ, ba tên hán tử cường tráng với làn da ngăm đen đang bày quầy hàng, trong đó người đàn ông trên tay đeo hắc xà liên tục nói: "Một trăm đầu thú vàng, một trăm đầu thú vàng thì lấy đi."

"Thật hay lừa đảo đây."

"Dám đòi đến một trăm đầu thú vàng." Xuân Thảo và Thu Diệp thầm thì.

Kỷ Ninh cũng kinh ngạc, một đầu thú vàng thông thường nặng khoảng mười cân, một trăm khối vị chi là một ngàn cân vàng, mặc dù số này vẫn chưa đáng nhắc tới trước công tử Kỷ Thị, nhưng đó đã là số tiền rất lớn đối với một bộ lạc bình thường.

"Chỉ là một món vũ khí sắc bén."

"Lại không phải là pháp bảo chân chính hoàn hảo, mà là một pháp bảo bị tổn hại chỉ có thể làm vũ khí."

"Ta trả tối đa hai mươi đầu thú vàng, ngươi có bán thì ta mua."

Có người ra giá.

"Một trăm đầu thú vàng." Hán tử có con rắn đen nhất quyết không thay lời, hai tên hán tử da ngăm đen bên cạnh cẩn thận quan sát đám đông, sợ có người muốn cướp đi bảo bối của bọn hắn. Vì thứ này mà không ít người trong bộ lạc đã chết đi, hơn nữa trên đường băng qua rừng rậm đồng hoang đến thành Tây Phủ lại chết thêm mấy chục chiến sĩ, vậy nên món bảo vật này nhất định phải bán được giá cao.

Sau khi bán thì sẽ mua thêm một số nô lệ, đao kiếm, cung tiễn, chất độc, như thế thì thực lực bộ lạc có thể được gia tăng rồi.

"Đưa ta xem thử." Kỷ Ninh đứng sau đám người, nhìn thấy hán tử có con rắn đen ôm thần binh, lúc này tiến lên phía trước nói.

Mọi người nhìn lại.

"Công tử."

"Công tử."

"Đây là công tử Kỷ Thị? con trai độc nhất của Tích Thủy kiếm sao?"

Mấy người trong đám đông cung kính khom người lui về sau, chỗ này hô giá cao nên không có mấy người bình thường, với lại mấy năm trước sáng nào Kỷ Ninh cũng cùng Bạch Thủy Trạch ra ngoài thành luyện tên, nên rất nhiều người trong thành biết được địa vị cao quý của vị công tử Kỷ Thị này. Những người không biết nghe ngươi khác nói cũng lập tức hiểu ra.

Hán tử có con rắn đen thấy mọi người đều tránh sang một bên, lại nghe đến con trai độc nhất của Tích Thủy kiếm, lập tức hoảng sợ vô cùng. Sống trên lãnh địa của Tây phủ Kỷ Thị, bọn hắn không ai không biết đến truyền thuyết về Tích thủy kiếm, chính là đệ nhất cường giả trên vùng đất Tây Phủ này, là tồn tại ngang với thần tiên.

Thiếu niên trước mắt là con trai độc nhất của Tích Thủy kiếm?

"Cho ta xem một chút." Kỷ Ninh nói.

"Công tử tôn kính, mời người xem." Hai tay Hán tử có con rắn đen cung kính đưa thần binh qua, hai tên hán tử đằng sau đều có chút hoảng hốt, lo sợ thiếu niên có địa vị vô cùng cao quý trước mặt dựa thế đoạt bảo vật. Trong bộ lạc, việc người có thực lực và địa vị một phương đoạt mất bảo vật là thường có. Tuy tại Tây phủ nghiêm cấm việc cưỡng ép, nhưng không ai dám khiêu khích Kỷ Thị, mà nghe nói thiếu niên trước mắt chính là công tử Kỷ Thị, con trai độc nhất của Tích Thủy kiếm.

Kỷ Ninh nhận lấy, tay thoáng trầm xuống. Đây là một thanh kiếm màu đen, bao kiếm trông khá thô sơ, nhưng quan sát cẩn thận mới phát hiện, chỉ một bao kiếm nhưng lại chứa đến ba lưỡi kiếm ở bên trong.

"Một vỏ, ba kiếm?" Kỷ Ninh kinh ngạc rút kiếm.

Xẹt!

Rút kiếm ra, thân kiếm hiện lên vẻ lạnh lẽo, bề mặt mơ hồ có hoa văn cổ xưa bị hư hại.

"Đáng tiếc." Kỷ Ninh lắc đầu thở dài, hắn từng nhìn thấy nhiều bảo vật trong phủ, cảm nhận được hơi thở phát ra từ những đường vân trên kiếm liền biết vật này trước kia là pháp bảo, có lẽ là do tu tiên giả cùng lúc điểu khiển ba thanh phi kiếm tấn công. Những hoa văn hư hại kia chứng tỏ pháp bảo bị hư hỏng rất nghiêm trọng, chỉ có thể dùng làm binh khí.

"Vụt." Ngón tay Kỷ Ninh lướt qua lưỡi kiếm.

"Cẩn thận, nó rất sắc bén." Hắc Xà hán tử hoảng sợ hô lớn, thanh thần binh này từng cắt đá như cắt đậu hũ.

Kỷ Ninh cảm giác làn da trên ngón tay khẽ run, không khỏi kinh hãi: "Ta có Kim Thần Y hộ thể, mỗi nơi trên cơ thể đều được bảo hộ. Vừa rồi ngón tay chỉ khẽ lướt qua, vậy mà lại đánh động đến Kim Thần Y, nếu như ta dồn sức xuất kiếm, sợ rằng có thể chém đứt Kim Thần Y rồi. Ta luyện tiễn thuật, mỗi ngày đi dạo trong thành xem qua không ít binh khí được bày bán, nhưng tới giờ vẫn chưa từng thấy thần binh sắc bén như thế này."

Người khác chỉ cảm thấy binh khí này sắc bén, lại không biết sắc bén đến mức nào. Nhưng Kỷ Ninh có thể cảm thấy, dù là Kim Thần Y cũng khó mà ngăn cản thanh thần binh này.

"Ta muốn binh khí này." Kỷ Ninh nhìn Hán tử có con rắn đen.

Hán tử có con rắn đen vừa vui vừa sợ, liền nói: "Công tử, bộ lạc chúng ta vì binh khí này mà..." Trước mặt thiếu niên có địa vị cực cao này, với khả năng của hắn, căn bản không dám ép giá.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK