• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Một lát sau.

Kỷ Ninh, Thu Diệp, Mạc Ô cưỡi ba con Hắc Giảo thú, ly khai bộ lạc bỏ hoang.

Trên cánh đồng hoang vu, ba con Hắc Giảo thú thoải mái chạy như bay. Ba người Kỷ Ninh sắc mặt đều khó nén vẻ vui sướng. Bất luận như thế nào, cũng là từ biên giới xa xôi Đông Sơn đại trạch trở lại, càng đi càng đến cần Tây Thành.

- Công tử.

Thu Diệp hô.

- Hả?

Kỷ Ninh nhìn qua.

Thu Diệp liền nói:

- Lần này chúng ta đi hồ Dực Xà, cũng xem như đi qua chỗ bộ lạc Hắc Nha của Xuân Thảo. Hay là chúng ta ghé bộ lạc Hắc Nha xem? Đã lâu rồi không gặp Xuân Thảo, ta cũng rất muốn gặp lại nàng.

- Xuân Thảo?

Kỷ Ninh giật mình, trong lòng cũng thấy nhớ. Xuân Thảo và Thu Diệp từ bé cùng mình lớn lên, như tỷ tỷ của mình. Lúc trước mặc dù trong lòng rất không đành, cũng không muốn Xuân Thảo thương tâm, mới cho nàng đoàn viên với cha. Lúc này nhắc tới Xuân Thảo, Kỷ Ninh không kìm được có chút kích động:

- Tốt, chúng ta thuận đường đến xem.

- Cảm ơn công tử.

Thu Diệp rất cảm kích.

- Ta cũng muốn đi.

Kỷ Ninh mỉm cười, khẽ vỗ con Hắc Giảo thú, làm cho Hắc Giảo thú hơi chút thay đổi phương hướng một chút.

Nói là đi hồ Dực Xà, tiện đường đi qua bộ lạc Hắc Nha, nhưng trên thực tế là đi đường vòng.

...

Dưới vách núi, có một vài sơn động được phá ra, chung quanh còn có những hàng rào gỗ cao lớn. Trong sơn động cũng có một vài khải giáp, cũng có những con thú lông dài. Những nam nhân cường tráng phần lớn đều ở trần, tùy ý nói chuyện, vừa nướng một con dã thú.

Ở cửa còn có mười Hắc Giáp Vệ canh gác.

- Có người tới.

Một Hắc Giáp Vệ trong đó hô to. Những nam nhân đang ăn uống đều quay đầu nhìn ra, trong đó một nam nhân ngực trần đứng lên đi tới, hắn cau mày nhìn.

Trong núi có ba bóng đen nhanh chóng vọt tới. Thấy là ba người cưỡi Hắc Giảo thú lao tới, họ lập tức cảm thấy dễ dàng rồi.

Nam nhân ngực trần đang đứng sắc mặt đại biến, vội quát:

- Công tử đến, còn không thi lễ? Mau mau, lên hết cho ta!

Nói xong hắn vội xông lên, quì một gối trước đại môn, cung kính vạn phần miệng cung kính hô:

- Công tử!

Bất luận là nam tử ngực trần hay mặc khải giáp, đều răm rắp quỳ xuống. Miệng liên tục hô:

- Công tử.

- Đứng dậy.

Kỷ Ninh nghiêng người xuống Hắc Giảo thú, cười nhìn đầu lĩnh cứ điểm Hắc Giáp Vệ:

- Ngươi gặp ta rồi à?

Trước đó hắn còn đang chuẩn bị đưa lệnh bài ra.

- Là, năm đó Ngũ Trảm ta may mắn.

Trên mặt hán tử hào phóng còn có một vết sẹo, thân thể có vẻ rất mạnh khỏe:

- Lúc trước khi công tử tuyển mấy Cửu Nha Chiến Sĩ tiến hành luận bàn. Ta đã từng được công tử luận bàn, do đó liếc mắt là có thể nhận ra công tử đến. Phía sau hẳn là hầu nữ của công tử Thu Diệp cô nương, ta cũng biết mà.

Kỷ Ninh nở nụ cười.

Nguyên lai là như vậy. Lúc trước mình thường xuyên luận bàn với phần lớn chiến sĩ Cửu Nha ở Hắc Giáp Vệ. Chạm mặt một người được phái ra ngoài cũng không có gì khó hiểu.

- Ta có một vài việc muốn hỏi ngươi.

Kỷ Ninh nói:

- Có liên quan tới hồ Dực Xà. Đi, chúng ta vừa đi vào vừa nói.

- Dạ.

Đội trưởng Ngũ Trảm nói ngay:

- Công tử, xin theo ta.

Ngũ Trảm dẫn Kỷ Ninh đi tới một căn nhà đá rộng.

- Lúc trước, Đại Yêu Dực Xà làm loạn chung quanh, chúng ta cách đó cũng không xa, thậm chí cũng lan đến tới chỗ chúng ta nữa.

Ngũ Trảm cảm khái cười. Lúc này bên ngoài có một Hắc Giáp Vệ đang cầm một giỏ quả cây đưa vào. Kỷ Ninh tiện tay lấy ra một trái cây ăn vài miếng:

- Tới cứ điểm của các ngươi à?

- Không có. Nếu đến, chúng ta chết chắc.

Ngũ Trảm lắc đầu:

- Nhưng lúc đó chúng ta cũng cảm thấy kinh hoàng. Đối mặt với Đại Yêu Dực Xà, Hắc Giáp Vệ chúng ta cũng không thể chống cự được. Chúng ta mặc dù thoát được, nhưng rất nhiều bộ lạc đã gặp kiếp nạn, thật sự là một thảm họa! Lúc đó ta chờ Dực Xà Lão Yêu bị Kỷ Thị ta chém chết, chỉ tiếc...

Kỷ Ninh gật đầu.

Cuối cùng là Độc Cưu Lĩnh ra mặt đàm phán với Kỷ Thị. Chỉ là giam cầm lão yêu Dực Xà tại hồ Dực Xà trăm năm.

- Lão Yêu Dực Xà có phải là vẫn luôn ở hồ Dực Xà không?

Kỷ Ninh hỏi:

- Còn nữa, nó ở đáy hồ Dực Xà, hay trong trên đảo trên hồ.

- Đương nhiên là ở đáy hồ.

Ngũ Trảm liền nói:

- Nó làm sao dám ở trên đảo giữa hồ. Nó cũng sợ Kỷ Thị chúng ta xuống tay.

- Đáy hồ?

Kỷ Ninh gật đầu đăm chiêu.

Xem ra mình muốn chém chết Lão Yêu Dực Xà, cũng không dễ dàng như vậy.

- Ngũ Trảm.

Kỷ Ninh lại nói:

- Ngươi có biết chung quanh vùng này có một tiểu bộ lạc tên là bộ lạc Hắc Nha không?

- Bộ lạc Hắc Nha?

Ngũ Trảm gật đầu:

- Biết, đương nhiên biết. Thủ lĩnh bộ lạc Hắc Nha là một người rất có thủ đoạn. Có thể tự mình kiến tạo bộ lạc cũng không phải là người bình thường đâu. Chỉ tiếc lần này tai họa Đại Yêu Dực Xà lan tới vô số bộ lạc, bao gồm cả bộ lạc Hắc Nha.

- Cái gì!

Kỷ Ninh biến sắc, tâm run lên.

Chẳng lẽ...

Dựa theo mình biết, lúc trước Đại Yêu Dực Xà xuống tay với mình đã từng diệt cả một tiểu bộ lạc. Lần đó toàn bộ chết sạch, cuối cùng phải nhờ vào thảm trạng của những người chết trong bộ lạc mới phán định được là Đại Yêu Dực Xà xuống tay.

- Bộ lạc Hắc Nha còn không?

Kỷ Ninh vội hỏi.

- Còn.

Ngũ Trảm gật đầu:

- Lần này Đại Yêu Dực Xà gây tai họa các nơi, đi tới một bộ lạc tùy ý giết chóc một lúc rồi bỏ đi, chứ không diệt tộc! Dù sao muốn tiêu diệt một tộc cần mất nhiều thời gian hơn, dễ dàng bị Tiên Thiên Sinh Linh của Kỷ Thị ta đuổi theo. Bộ lạc Hắc Nha này mặc dù không diệt tộc, nhưng cũng chết hơn phân nửa tộc nhân, rất thảm.

- Hơn phân nửa?

Tâm thần Kỷ Ninh run lên.

- Ngươi cũng biết Xuân Thảo chứ?

Kỷ Ninh vội vàng hỏi:

- Hầu nữ của ta Xuân Thảo, nàng vẫn còn sống chứ?

- Xuân Thảo?

Ngũ Trảm nghi hoặc nói:

- Ta biết Xuân Thảo, công tử tổng cộng có hai nàng hầu. Chẳng lẽ Xuân Thảo không phải đi theo công tử sao?

Kỷ Ninh trả tự do cho Xuân Thảo rất ít người biết.

- Không, ta trả tự do cho nàng rồi. Nàng chính là con gái thủ lĩnh bộ lạc Hắc Nha.

Kỷ Ninh liền nói.

- Ta không biết.

Ngũ Trảm lắc đầu:

- Mặc dù ta đã gặp Hắc Nha, nhưng lại không biết việc về con gái hắn.

Kỷ Ninh hít sâu một hơi.

Lo lắng!

Bất an!

Bộ lạc Hắc Nha chết hơn phân nửa. Những người chết cũng rất nhiều. Không biết chừng có cả Xuân Thảo.

- Nhất định, nhất định phải sống.

Kỷ Ninh nghiến răng, lập tức đi ra khỏi nhà đá.

Bên ngoài, Thu Diệp, Mạc Ô đang ngồi cùng một vài Hắc Giáp Vệ, phân chia mấy miếng thịt quay.

- Công tử.

Thu Diệp, Mạc Ô đều nhìn hắn.

- Đi.

Kỷ Ninh vội quát.

Thu Diệp, Mạc Ô nhìn nhau, đều rất nghi hoặc. Sao đi gấp thế? Nhưng hai người bọn họ cũng không dám nhiều lời, vội đứng dậy không ăn nữa, rồi lần lượt phóng lên Hắc Giảo thú của mình

- Đi tới bộ lạc Hắc Nha.

Sắc mặt Kỷ Ninh âm trầm, thúc bụng Hắc Giảo thú. Hắc Giảo thú lập tức lướt đi.

Ba con Hắc Giảo thú nhanh chóng tiến vào núi rừng xa xa.

- Đội trưởng, làm sao vậy?

Những Hắc Giáp Vệ khác đều nghi hoặc vạn phần. Còn Ngũ Trảm vừa đi ra khỏi nhà đá cũng cau mày nhìn ra xa:

- Xuân Thảo? Con gái thủ lĩnh Bộ lạc Hắc Nha?

******

Trong lòng Kỷ Ninh như có lửa đốt. Xuân Thảo và Thu Diệp nói là tôi tớ, trên thực tế chính là tỷ tỷ của mình. Còn nhớ lúc trước khi mình còn nhỏ, chỉ vào những văn tự trên bộ sách, u ơ hỏi.

Lúc đó Xuân Thảo, Thu Diệp chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời.

- Không đâu.

- Không chết được.

Kỷ Ninh nóng lòng vạn phần.

- Công tử.

Thu Diệp bên cạnh lo lắng vội truy vấn:

- Làm sao vậy?

Nàng cũng thấy sắc mặt công tử rất khó coi. Nàng rất ít nhìn thấy công tử nhà mình phẫn nộ như vậy.

Kỷ Ninh quát:

- Bộ lạc Hắc Nha lúc trước từng bị Đại Yêu Dực Xà tập kích, tộc nhân chết hơn phân nửa.

- A.

Thu Diệp khiếp sợ:

- Vậy Xuân Thảo...

- Đi rồi sẽ biết.

Kỷ Ninh quát lạnh.

Vèo! Vèo! Vèo!

Ba con Hắc Giảo thú nhanh chóng lao đi. Lúc này trời chiều ngả về tây, ba thớt Hắc Giảo thú đã vọt tới một khoảng núi rừng thưa thớt. Xa xa thoáng có thể thấy một bộ lạc.

- Dừng lại.

Kỷ Ninh quát.

Ba thớt Hắc Giảo thú nhanh chóng dừng lại.

- Công tử?

Thu Diệp cũng có vẻ sốt ruột, đỏ mặt lên.

- Đi chỗ đó.

Kỷ Ninh chỉ ra xa. Chỉ thấy xa xa đang có vài chục nam nhân mặc da thú giản lậu đang vung búa chặt cây, bó lại thành bó củi. Hẳn là đốn củi để sử dụng.

- Họ hẳn là tộc nhân của bộ lạc Hắc Nha, hỏi bọn hắn sẽ biết.

Kỷ Ninh dẫn đầu cưỡi Hắc Giảo thú đi qua. Thu Diệp, Mạc Ô đuổi theo phía sau.

Chẳng mấy chốc.

Kỷ Ninh đã đi tới trước mặt đám nam nhân mặc da thú đang chặt cây làm củi. Đám nam nhân vội cầm lấy trường mâu, đao của mình, vô cùng cẩn thận nhìn người vừa tới.

- Ta hỏi các ngươi.

Kỷ Ninh lật tay xuất ra lệnh bài, trên lệnh bài có một chữ Kỷ.

- Kỷ Thị?

Đám nam nhân bộ lạc đều cả kinh.

- Bộ lạc của các ngươi, có một người gọi là Xuân Thảo, là con gái thủ lĩnh các ngươi.

Kỷ Ninh quát.

- Con gái Thủ lĩnh?

Một nam nhân độc nhãn liền nói:

- Bộ lạc Hắc Nha chúng ta không có ai là Xuân Thảo. Con gái thủ lĩnh chúng ta tên là Mễ Oa!

Kỷ Ninh giật mình, lập tức liền nói:

- Đúng, là Mễ Oa, nàng vẫn còn sống chứ?

- Đã chết.

- Mễ Oa đã chết.

Những nam nhân bộ lạc đều nói.

Sắc mặt Kỷ Ninh nhất thời đại biến. Sắc mặt Thu Diệp cũng trắng bệch, lảo đảo ngã từ trên Hắc Giảo thú xuống. Mạc Ô vội nhảy xuống khỏi Hắc Giảo thú nâng Thu Diệp dậy. Sắc mặt Thu Diệp trắng bệch, không có một chút huyết sắc, nước mắt không kìm được cứ thế chảy xuống.

- Sao lại chết?

Kỷ Ninh quát:

- Là Đại Yêu Dực Xà giết chết sao

- Đại Yêu Dực Xà giết chết rất nhiều người bộ lạc chúng ta, đến cả nhi tử của thủ lĩnh cũng chết mất một người.

Nam nhân độc nhãn nói:

- Tộc nhân bộ tộc chúng ta lúc đó đã chết rất nhiều, còn có rất nhiều tộc nhân lúc đó bị một vài tảng đá đập vào người, hoặc bị đóng băng. Lúc đó mặc dù không chết, nhưng bị thương như vậy, sau đó vết thương thối rữa, rồi bệnh nặng, lần lượt chết cả. Rất nhiều tộc nhân trọng thương đều chết như vậy. Mễ Oa cũng sau đó bệnh chết.

- Xuân Thảo!

Thu Diệp nức nở.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK