• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi mở mắt ra, Kỷ Ninh thấy mình được một người đàn ông thật cao lớn ôm vào trong lòng. Người đàn ông này mặc một bộ áo quần màu trắng được làm bằng lông thú. Trong tức khắc Kỷ Ninh hiểu rằng, chỉ có mình là trẻ nhỏ mới có thể cảm giác người đàn ông này to lớn đến như vậy.

“Mọi người ra ngoài trước đi”. Người đàn ông ra lệnh.

“Vâng.” Ba nữ nô bộc cung kính đáp lời.

Người đàn ông đang ôm mình có lẽ là cha mình ở kiếp này. Ông ta vẫn luôn lạnh lùng như một tòa núi băng hàng vạn năm, mang đến cho người khác cảm giác rất khó thân cận, cho dù con ông ta vừa mới chào đời. Ông ấy mặc một bộ quần áo bằng lông thú màu trắng rất đẹp mắt. Tuy rằng quần áo của ba nữ nô bộc cũng làm bằng lông thú, nhưng rõ ràng là chất lượng không thể đem ra so sánh với nhau được.

Bên trong căn phòng cũng thật trống trải. Tất cả kiến trúc và vật dụng từ vách tường cho đến cái ghế, bàn trang điểm, giường đều được làm bằng đá. Kỹ thuật điêu khắc vô cùng tinh xảo và lộng lẫy, toát ra vẻ đẹp có phong cách rất cổ xưa. Trên giường trải một tấm da thú cực lớn phủ xuống tận mặt đất, tấm da thú này ước chừng sáu bảy mét, trông cũng rất đẹp mắt. Một thiếu phụ trên mặt còn ướt đẫm mồ hôi cũng đang nằm trên chiếc giường đó.

Kỷ Ninh thầm nghĩ: “Ngay cả giường chiếu, ghế ngồi, bàn trang điểm cũng như vách tường đều làm bằng đá. Cha mình cùng ba nữ nô bộc thì đều mặc da thú, xem ra trình độ văn minh của thế giới này không cao.

“Con ta.” Mặc dù trên gương mặt người đàn ông đang ôm đứa trẻ vẫn lạnh băng như cũ, nhưng trong mắt của ông ta cũng không thể nào che dấu được nét xúc động.

Bỗng nhiên, Kỷ Ninh cảm thấy một luồng năng lượng lành lạnh thần bí tuôn vào trong cơ thể, mang lại cảm giác thật thoải mái, dễ chịu. Nhưng luồng năng lượng này cũng rút đi rất nhanh.

Thiếu phụ nằm trên giường liền hỏi: “Con của chúng ta sao rồi Nhất Xuyên?”

“Thân thể tư chất rất bình thường, cũng không ngoài dự đoán...” Kỷ Nhất Xuyên khẽ nói.

Ánh mắt thiếu phụ trên giường ngân ngấn nước mắt: “Cho thiếp ôm con một lát.”

Người đàn ông liền bế đứa bé đưa sang.

“Con ngoan.” Thiếu phụ nhìn đứa bé, ánh mắt chan chứa yêu thương: “Nhất Xuyên, con của chúng ta khi còn là thai nhi đã bị tổn thương. Tuy thiếp ăn được bảo vật trong trời đất, cũng chỉ bù đắp được một chút. Chúng ta đúng là có lỗi với nó”

Thai nhi bị tổn thương?

Bảo vật trong trời đất?

Xem ra cha mẹ ta ở kiếp này cũng không phải người tầm thường rồi.


Thiếu phụ vừa mới sinh xong đã xuống giường đi lại dễ dàng. Nàng cũng mặc một bộ lông thú màu trắng, bế hắn, đi ra khỏi phòng cùng với cha.

“Các ngươi thu dọn mọi thứ đi.” Kỷ Nhất Xuyên dặn dò ba nữ nô bộc ở trước cửa.

“Vâng ạ.” Ba nữ nô bộc cung kính đáp lời.

Một con chó trắng thật lớn, bộ lông dài mềm mại đứng ở hành lang phía trước gian phòng, rất là ngoan ngoãn. Ánh mắt nó nhìn Kỷ Ninh ẩn chứa xúc động và yêu quí.

Bên ngoài khoảng sân rộng, một con rắn khổng lồ màu đen đang cuộn mình ở sát tường. Con rắn khổng lồ này đang ngóc mình lên cao mấy chục mét, lộ ra từng chiếc vảy đen bóng lớn hơn nửa thân người làm cho người ta phát lạnh. Lúc này, chiếc đầu rắn to như cả gian phòng ấy đang chậm rãi từ giữa không trung hạ xuống.

“Ông trời ơi!” Kỷ Ninh giật mình kinh hãi. Ở kiếp trước dù sao cũng đã thấy nhiều chó lắm rồi. Chính vì vậy con chó trắng vừa rồi cũng chỉ có thể nói là hơi to quá mà thôi.

Nhưng còn con quái vật khổng lồ đang cuộn mình ngóc đầu dậy kia thực sự là rắn hay sao?

Thân thể nó cuộn thành từng vòng. Chỉ một phần ngóc lên đã cao đến vài chục mét, như vậy cả thân thể nó sợ rằng phải tới hai, ba trăm mét. Quái thú đáng sợ như vậy lại có thể xuất hiện tại cửa nhà mình. Đây cũng quá là…

Kỷ Nhất Xguyên cũng không để ý đến cảm thụ của con hắn, hoặc giả đây là lẽ bình thường của thế giới này. Mọi việc sớm đã thành thói quen, chẳng có gì đáng phải kỳ quái. Kỷ Nhất Xuyên chỉ vào con chó trắng to lớn ở trước mặt: “Con trai, đây là Bạch thúc của con, là anh em vào sinh ra tử với ta. Chú ấy có ân cứu mạng đối với con. Sau này con phải đối xử với chú ấy cũng như đối với cha.”

Con chó trắng to lớn nhìn Kỷ Ninh một cách thân mật. Kỷ Ninh thậm chí cảm giác được tình cảm yêu mến nồng đậm qua cái nhìn của nó.

Nhưng…

Gọi một con chó là Bạch thúc hay sao?

Thiếu phụ ôm con nhẹ nói: “Nhất Xuyên, con vừa mới sinh ra. Chàng nói những lời này con làm sao hiểu được.”

“Dù có hiểu hay không thì đây cũng là lần đầu tiên nó gặp mặt Tiểu Bạch.” Kỷ Nhất Xuyên lại ngẩng lên nhìn cái đầu rắn to như căn phòng đó, “Hắc huynh.”

Xoát~~ Con rắn đen khổng lồ đủ làm cho mọi quốc gia ở Trái Đất phát cuồng đột nhiên biến thành khói đen, sau đó ngưng tụ thành một người đàn ông trung niên tóc đen. Người đàn ông trung niên mặt mày vui vẻ nhìn đứa bé: “Nhất Xuyên, nhớ trước kia ngươi mới hơi lộ tài năng. Ta đáp ứng đi theo ngươi. Vậy mà chớp mắt ngươi cũng đã có con rồi. Bé con, đừng sợ, ta là Hắc bá của ngươi.”

Kỷ Nhất Xuyên nói tiếp: “Chúng ta đi thôi. Ông nội cùng mọi người vẫn đang chờ bên ngoài. Hắc huynh hãy trở lại nguyên hình đi, ta biết huynh giữ hình người cũng chẳng thoải mái gì.”

“Ti ti…”

Người đàn ông trung niên gật đầu, sau đó hoá thành một làn khói đen rồi chớp mắt lại biến trở lại thành con rắn khổng lồ khi nãy. Đầu rắn hướng về phía xa, thân thể di chuyển cấp tốc, xoát xoát vài tiếng đã dễ dàng vượt qua bức tường rồi biến mất...


Cho đến lúc này Kỷ Ninh vẫn cảm thấy hết sức mơ hồ.

Có thể người ở thế giới này cho rằng việc như vậy là hết sức bình thường, nhưng đối với người kiếp trước sống tại Trái Đất như Kỷ Ninh thì việc này thật sự quá mức kinh hãi. Một con rắn khổng lồ dài hai ba trăm mét hóa thành một người đàn ông và còn bảo mình gọi là Hắc bá?

Yêu quái!!!


“Chẳng lẽ con chó lớn lông trắng kia cũng là yêu quái sao?” Kỷ Ninh cảm thấy thế giới này còn huyền diệu hơn là hắn tưởng tượng.

Hai vợ chồng bế con cùng với con chó lớn lông trắng đi theo hành lang ra bên ngoài. Phía cuối hành lang là một con đường lát đá dẫn vào một khu vườn. Cây cối bên trong khu vườn đều bị tuyết trắng phủ dày. Vài tên hộ vệ mặc giáp đen lặng yên không cử động đứng giới nghiêm. Ở chính giữa tập trung một nhóm mấy chục người, bên cạnh bọn họ đều có quái thú độc trùng chim chóc kỳ lạ dị thường.

Kỷ Ninh vừa thấy liền hiểu rõ không phải chỉ có cha của mình, mà là toàn bộ người của thế giới này đều có thói quen thu phục và nuôi dưỡng yêu thú.

“Xem ra sau này ta cũng phải thường xuyên tiếp xúc với yêu quái rồi.” Sau khi nhanh chóng thích nghi với việc này, Kỷ Ninh bắt đầu cẩn thận quan sát nhóm người trước mặt. Mấy chục người này khí chất phi phàm, tựa như hổ báo hung mãnh, trên người đều mặc một bộ da thú quý giá được cắt may tinh xảo. Chỉ có ba người con gái ăn vận quần áo được may từ tơ sợi hoặc vải bố.

Điều này làm cho Kỷ Ninh thầm kinh ngạc.

Xem ra tại thế giới này không phải ai cũng mặc da thú, vẫn có người mặc quần áo bằng tơ lụa hoặc là vải bố. Nhưng nhìn kỹ vị trí đứng của ba người con gái thì trong nhóm bọn họ là bình thường nhất. Hiển nhiên quần áo được cắt may bằng tơ lụa và vải bố không thể so sánh với những bộ da thú quý giá.

Ông lão đầu tóc bạc trắng đứng ở trước nhất bước tới: “Đưa ta bế cháu nào Nhất Xuyên.”

“Ông nội.” Kỷ Nhất Xuyên bế con trong tay vợ đưa sang cho ông lão.

“Đứa trẻ thật là kháu khỉnh.” Ông lão khen ngợi, sắc mặt cũng là tràn đầy vui mừng. “Nhất Xuyên, ngươi có con thì ta yên tâm rồi. Ta đã làm phủ chủ hơn 80 năm. Quy định trong tộc cũng chỉ cho phép một người làm phủ chủ trong vòng một trăm năm mà thôi. Khi trước ngươi vì một lòng bước lên Tiên lộ đã nhất định từ chối không làm phủ chủ Kỷ Thị Tây Phủ, bây giờ xem ra con ngươi phải kế vị của ta rồi a.”

Phủ chủ đời tiếp theo?


Kỷ Ninh ngạc nhiên, xem ra địa vị của mình không thấp, vả lại gia tộc của mình cũng không phải tầm thường. Từ đám hộ vệ đứng nghiêm trang cho đến những nữ nô bộc ngoan ngoãn, đều thể hiện được quyền thế của gia tộc.

“Anh cả.” Ở bên trong vang lên tiếng quát.

Ai mà dám bất kính với phủ chủ?

Nhìn về phía âm thanh phát ra, Kỷ Ninh thấy một lão già mái tóc đỏ, phát ra khí tức nóng rực đang bước nhanh về bên này, bên tai phải của ông ta đeo một khuyên tai màu đỏ. Không phải, đây không phải khuyên tai mà là một con rắn nhỏ màu đỏ, dài chừng ngón tay. Trên tai vậy mà lại treo một con rắn nhỏ?

Lão già này bước nhanh về phía trước, quát nhẹ: “Chức vị phủ chủ làm sao có thể truyền xuống một cách tùy tiện như vậy? Hơn nữa tư chất của đứa nhóc này như thế nào còn chưa có xác định.”

“Tư chất con của Nhất Xuyên tất nhiên là…” Ông lão tóc trắng trong lòng vô cùng tự tin, ngay lúc đó một luồng khí nóng mạnh mẽ tiến vào bên trong cơ thể của Kỷ Ninh, đến nhanh mà đi cũng nhanh.

“Nhất Xuyên.” Ông lão tóc trắng sửng sốt nhìn về phía đứa cháu mình tự hào nhất.

Làm sao lão lại không thất vọng cơ chứ!

Đây chính là con trai của “Tích Thủy Kiếm” Kỷ Nhất Xuyên. Đường đường Tích Thuỷ Kiếm, không biết bao nhiêu là đại yêu khắp núi cao vực sâu đã bị chém chết dưới kiếm. Vô số bộ lạc dưới trướng Kỷ Thị Tây phủ biết tới Tích Thuỷ Kiếm còn nhiều hơn là biết đến phủ chủ.

Như vậy thì con của hắn chỉ cần được bồi bổ thật tốt bằng linh tài địa bảo ở giai đoạn mang thai thì tất nhiên sinh ra tư chất sẽ rất tốt.

“Anh cả.” Lão già đeo rắn cười ha ha nói tiếp: “Xem ra tư chất con trai của Nhất Xuyên cũng vô cùng bình thường. Kỷ Thị Tây Phủ của chúng ta thống lĩnh nhiều bộ lạc. Nếu như để cho một kẻ yếu nhược lên làm phủ chủ thì làm sao mọi người trong tộc có thể phục tùng? Tất cả bộ lạc làm sao mà an tâm thần phục?

“Phủ chủ. Đứa trẻ này xem ra không thích hợp làm phủ chủ đời tiếp theo.”

“Chức vị phủ chủ không thể truyền tùy tiện thế được.”

Mấy chục người này đều là những người quyền cao chức trọng tại Kỷ Thị Tây Phủ, có không ít người lên tiếng.

“Câm miệng.” Lông mày Kỷ Nhất Xuyên nhíu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua mọi người, làm cho tràng diện an tĩnh trở lại.

Nhưng lão già đeo rắn cũng giận dữ phản bác: “Ghê gớm nhỉ. Đây là Kỷ Thị Tây Phủ! Đến nói cũng không cho nói nữa sao? Con ngươi muốn làm phủ chủ sao? Nếu như tư chất của con ngươi tốt, cộng với cống hiến của ngươi đối với gia tộc thì tất cả mọi người không ai dị nghị. Đằng này, tư chất của con ngươi quá mức bình thường cũng muốn làm phủ chủ à? Kỷ Thị Tây Phủ của chúng ta thống lĩnh vô số bộ lạc, một là cùng các thế lực xung quanh tranh đấu, hai là chiến đấu với những đại yêu nơi núi hoang đầm sâu. Một phủ chủ yếu ớt thì làm sao có thể khiến cho người trong tộc phục tùng? Sao có thể khiến các bộ lạc thần phục? Nếu như Kỷ Thị Tây Phủ chúng ta không còn uy tín, đến lúc đó làm sao để tranh đấu với các thế lực xung quanh, làm sao chiến đấu với các đại yêu?”

“Đại yêu nơi núi hoang vực sâu chỉ cần có ta là đủ.” Kỷ Nhất Xuyên tiếng nói lạnh như băng.

Lão gìa đeo rắn cười lạnh: “Không hổ là Kỷ Nhất Xuyên, quả thật vô cùng lợi hại a. Nhưng mà các đại yêu ẩn nấp khắp núi hoang vực sâu còn rất nhiều mà. Chỉ cần ngươi có thể giết chết một trăm con thì Kỷ Liệt ta dám đảm bảo không ai còn dị nghị việc con ngươi lên làm phủ chủ.”

Kỷ Nhất Xuyên nhìn hắn chăm chú.

Mỗi một đại yêu đều rất mạnh mẽ và xảo quyệt, rất khó để có thể giết chúng. Cho dù giết được mười con cũng có thể xem như là kỳ tích rồi chứ đừng nói chi là trăm con.

“Được rồi, trẻ con mới ra đời cũng không chịu được ồn ào thế này.” Ông lão tóc trắng nhìn quanh một lượt rồi hạ lệnh: “Đêm nay bày tiệc ăn mừng tại Phiêu Tuyết Điện. Giờ thì mọi người đều về hết đi.”

“Vâng.”

Lão già đeo rắn lớn tiếng đáp lại, lập tức dẫn theo hơn nửa số người rời đi. Những người khác cũng nhanh chóng rời khỏi khu vườn ra về.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK