- Trát Mộc Lý nhất định chết rồi, Vân Diệp với người Đại Đường khốc ác độc lắm, nhưng với người ngoại tộc, y là một tên đồ tể ..
Hồ Đồng Hải đang ăn đột nhiên trầm ngầm nói:
Cầu Nhiệm Khách ngừng ăn, nghi hoặc hỏi:
- Lão Hồ, ý ông là chúng ta tới hải vực người Đại Thực? Chúng ta không thông thuộc ở đó, kiếm ăn thế nào?
Hồ Đồng Hải bất đắc dĩ nói:
- Muốn sống không đi không được, tới đó còn có một cái lợi, Trọng Kiên, ngươi biết nói tiếc Đại Thực, trên thuyền Đại Thực thường có nô lệ, chỉ cần giết một cái thuyền lớn, biến nô lệ thành thủy thủ, đám nô lệ này đã bị dạy dỗ chỉ còn biết phục tùng, rất dễ chỉ huy, một khi ngươi tháo bỏ gông cùm cho chúng, chúng sẽ thành thuộc hạ trung thành nhất, tới chết cũng không phản bội, vì trừ ngươi, không ai coi chúng là người.
Cầu Nhiệm Khách mắt sáng lên, giang tay ôm lấy cả Hồ Đồng Hải lẫn Yêu Cơ, lớn tiếng nói:
- Cầu Nhiệm Khách này thề, kiếp này nếu thành đại sự, nhất định không phụ hai người các ngươi, nếu trài lời thề, ta sẽ chết trogn miệng cá mập.
Hồ Đồng Hải cũng nói lớn:
- Hồ Đồng Hải ta nhận Trương Trọng Kiên làm chủ thượng, đời này tận lực phò tá, nếu sinh lòng khác sẽ bị cá mập phân thây, chết vào u minh địa ngục mãi mãi.
Yêu Cơ cũng chui khỏi vòng tay Cầu Nhiệm Khách, quỳ xuống biểu thị phục tùng.
Cầu Nhiệm Khách vỗ lan can, nhìn mây xa xa, ảo não nói:
- Tên chó má Vân Diệp đó quá bá đạo, xem chừng lần sau y ra biển, hải vực Đại Thực cũng không yên ổn.
Hồ Đồng Hải cười:
- Biển rộng như thế, Vân Diệp bá đạo đến mấy cũng chẳng chiếm hết, y đi về phía tây, chúng ta cũng đi về phía tây, ha ha ha, biển không cạn, hải tặc không hết, nếu một ngày chúng ta đủ thực lực, sẽ quay về tìm y phân thắng bại.
Nói xong ba người Cầu Nhiệm Khách, Hồ Đồng Hải, Yêu Cơ vịn mạn thuyền cười vui vẻ...
Ngày mười lăm tháng sáu năm Trinh Quan thứ mười hai, đại lợi hướng tây, Cầu Nhiệm Khách chuyền đầu thuyền mang theo Hồ Đồng Hải, Yêu Cơ hướng thẳng về phía tây, tự xưng Hải long vương.
Tân Nguyệt ngồi dưới cây hoa quế thêu cái yếm nhỏ, hoa văn ngũ độc hết sức sinh độc, thêu vài đường lại nhìn trượng phu nằm trên ghế tựa ngủ tưa bên cạn, lòng đầy tình cảm.
Nhi tử hai tuổi đóng bỉm nằm trên bụng trượng phu ngủ, nước dãi óng ánh làm ướt ngực cha, thân hình nhỏ bé nhấp nhô theo nhịp cha thở, đây là cái nôi tốt nhất.
Thấy có côn trùng bay tới, Tân Nguyệt bỏ kim châm, lấy quạt xua đuổi, cây hoa quế có điểm này không hay, cứ có côn trùng, bất giác nàng nhớ tới cây hồng ở Trường An, cành lá rậm rạp lại không có côn trùng quấy nhiễu, không biết Thọ Nhi thế nào rồi, mỗi tháng một lá thư chẳng thể nói hết được, không biết tranh đấu ở Trường An đã qua chưa, Lĩnh Nam tuy không tệ, nhưng nơi này rốt cuộc không phải nhà của mình, hôm qua lão nãi nãi cũng nói muốn được chôn trong mộ tổ.
Phu quân từ khi lên bờ đưa Tiểu Kiệt, Lão Thiết tới xưởng đóng tàu rồi không bước chân ra khỏi nhà nữa, đã sắp hai tháng rồi, chẳng làm gì cả, chỉ nghĩ mọi cách làm giả trẻ trong nhà vui, còn nói hôm nay sẽ làm thật nhiều quẩy, không biết quẩy là cái gì nữa.
Tiểu Nha từ trong cửa nổi giận đùng đùng xông ra, Tân Nguyệt muốn ngăn cũng không được, chỉ biết thở dài tùy nàng, con bé náy sắp làm Tề vương phi rồi vẫn cứ bộp chộp như vậy, nhân duyên tốt người ta cầu không được, con bé này lại không muốn.
Tiểu Nha nhấc tiểu chất từ bụng ca ca ra, trong tiếng hét của Tân Nguyệt, ngồi phịch xuống bụng ca ca, nghe thấy tiếng bước chân là Vân Diệp đã tỉnh rồi, chỉ là không biết giải thích thế nào với Tiểu Nha, đành phải vờ ngủ, hiện nha đầu này đã ngồi lên bụng mình, thở dài nói:
- Tiểu Nha, năm nay muội đã mười sáu, là đại cô nương rồi, sao còn như thế, có đại cô nương nhà ai ngồi lên bụng ca ca không? Tiểu Hữu thật ra không tệ, trước kia chẳng phải luôn nói mình phải gả đi oanh liệt, hơn Đại Nha trăm lần à? Hiện gả cho Tiểu Hữu, giấc mơ của muội đã thành sự thực, sao lại không vui.
Tiểu Nha kẹp chất tử dưới cánh tay nói:
- Muội ghét Lý Hữu, phu quân của muội không phải rồng thì phải là hổ, giờ gả cho một con lợn là sao?
- Rồng, chắc chắn là rồng, cha của Tiểu Hữu là chân long thiên tử, sao lại không phải là rồng.
- Không đúng, Thiên Ma cơ nói, rồng cũng sinh ra rùa.
Thiên Ma cơ chết tiệt tự dưng dạy cái này cho Tiểu Nha làm gì.
Vân Diệp tốn rất nhiều nước bọt giải thích cho Tiểu Nha nhi tử của rồng không gọi là rùa, trọng điểm giải thích con vật cõng bia đá là Bá Hạ và rùa là hai loài khác hoàn toàn, một là thần thú, một là động vật, không thể so với nhau.
Nghe ca ca giải thích, Tiểu Nha kích động tới phủ nha Ưng Châu xem Bá Hạ, một lát sau khóc lớn trở về, tủi thân nói với ca ca:
- Vẫn là rùa.
Tiếng khóc của Tiểu Nha kinh động lão nãi nãi rồi, run rẩy đi tới, tát Tiểu Nha liên tục, Vân Diệp vội che chắn Tiểu Nha đằng sau, áy náy nói với nãi nãi:
- Nãi nãi, chuyện của Tiểu Nha là do tôn nhi tự ý định đoạt, nãi nãi đừng giận.
- Ta giận cái gì? Cháu là ca ca, cha mẹ không còn, thay muội tử định chuyện chung thân là đúng, huống hồ bệ hạ đích thân mở miệng, Tiểu Nha gả đi làm chính phi, không phải phòng thứ, đây là đại hỉ sự, nãi nãi giận là giận cháu chiều hư nha đầu này, chuyện lớn như thế làm gì có phần cho nó xen vào, gả nó là mất mặt Vân gia.
Nói Vân Diệp xong lại mắng Tiểu Nha:
- Rùa cái gì, nãi nãi thấy thằng bé Lý Hữu đó rồi, dáng vẻ không tệ, đọc sách nhiều, có chỗ nào không xứng với cháu? Còn dám nói lung tung nãi nãi xé miệng cháu ra, từ giờ chuẩn bị áo cưới, bảo ma cơ dạy lễ nghi trong cung, mai về Trường An, tổ chức hôn sự cho sớm.
Cả nhà Tiểu Nha chỉ sợ nãi nãi, nàng và Tân Nguyệt đấu khẩu cãi vã suốt căn bản không sợ, không giống đám Đông Tây Nam Bắc rất sợ Tân Nguyệt.
Tiểu Đông hứa gả cho nhị nhi tử của Hứa Kính Tông, về kinh sẽ thành thân, Tiểu Nam là đứa hiền nhất trong số các tỷ muội, chuyện gì cũng giấu trong lòng không nói, Tân Nguyệt kể hình như thích một học tử của thư viện. Tiểu Tây, Tiểu Bắc vẫn ngây ngô vô tư tiếp tục ở nhà ăn bám ca ca.
Nãi nãi xuất hiện, Tiểu Nha nín lặng luôn, cẩn thận theo nãi nãi về hậu viện, hết sức đáng thương nhìn ca ca, muốn ca ca cầu xin thay mình. Đến mức này Vân Diệp cắn răng để nãi nãi đưa Tiểu Nha đi học lễ nghi.
- Mấy bà cô trong nhà chẳng ai làm người ta bớt lo, Tiểu Nha tương lai làm chủ mẫu ở đất phong của Tề vương phi, quy quân, làm thế có hại muội ấy không?
- Bệ hạ coi trọng cá tính của Tiểu Nha, Tề vương tâm tính không ổn định, không biết nhìn người, mềm lòng, cưới Tiểu Nha là tốt nhất, ý của Âm phi cũng như thế, nam nhân kém cỏi, phải có một chủ phụ biết trông nhà, giống như ta cưới nàng, gia nghiệp mới hưng vượng.
Tân Nguyệt thích nhất nghe Vân Diệp nói thế, mỗi lần nghe trượng phu khen mình là dựa vào người Trượng phu, lần này thì không được, nhi tử hai tuổi giật tóc nàng, muốn nàng chú ý tới nó.
Chuyện làm quẩy thì Vân Diệp lạ gì nữa, bột mỳ cho thêm phèn chua là có thể làm ra món quẩy thơm xốp giòn ngon lành rồi, Vân Diệp vào bếp là bỏ đi uy nghiêm đang dần hình thành, trở thành nam nhân gia đình, y ở bếp thường không thích ai giúp, trước kia nãi nãi cũng không cho đầu bếp có mặt, thà tự mình giúp chứ không cho có mặt người ngoài, cho rằng làm thế là tổn hại uy nghiêm gia chủ, có điều tổi cao nhìn thoáng hơn, tôn nhi thích vào bếp làm mấy món ăn chưa từng có hiếu kính mình, đó là tâm ý của con trẻ, không mất mặt.
Vân Mộ chạy theo Lý Dung chơi không biết tung tích đâu, Lý An Lan mang theo khuê nữ xử lý sự vụ ở Quảng Châu, Na Mộ Nhật ăn mặc như yêu tinh đi vào, theo sau là Linh Đang bế con.
Tân Nguyệt cực kỳ phản cảm Na Mộ Nhật ăn mặc diêm dúa, thấy Na Mộ Nhật định nổi giận, nhưng hôm nay tâm tình phu quân không tệ, không gây chuyện nữa.
Vân Diệp bế lấy Vương Hương hôn hít liên hồi, tiểu nha đầu hơn một tuổi hai mắt đen láy yêu vô cùng, thải châu nữ tò mò thò đầu vào bếp nhìn, nàng chưa bao giờ thấy hầu gia xuống bếp.
Khói mỡ rán quẩy dễ sặc, Vân Diệp đuổi Linh Đang và con ra ngoài, bảo các nàng đợi ngoài cửa, rán xong sẽ cho ăn, Linh Đang thích nhất đồ ăn do phu quân làm, bế con đầy chờ mong.
***
Rồng có 9 con ( long sinh cửu tử), con trưởng là Bí Hí còn có tên khác là Quy Phu, Điền Hạ hay Bá Hạ. Linh vật có hình dáng thân rùa, đầu rồng, có sức mạnh vượt bậc, chịu được trọng lượng lớn nên thường được chạm khắc trang trí làm bệ đỡ cho các bệ đá, cột đá, bia đá...
Nói thêm, rất nhiều người nhầm lẫn, kế cả nhà sử học, ví như con đội bia đá ở Văn Miều Quốc Tử Giám - Hà Nội không phải rùa, mà là Bá Hạ, ngoài đặc tính thích mang vật nặng nó cũng rất thích văn chương nên người xưa dùng nó để đặt bia Tiến Sĩ - Điều này mang ý nghĩa sâu sắc hơn là một con rùa bình thường.
Trong đời thường thực ra chúng ta thấy rất nhiều con của rồng, nhưng hay bị nhầm lẫn, ví như xem phim TQ các bác chắc thấy vòng đồng đập cửa gắn trong miệng con giống sư tử, nó là Thao Thiết, trên chuôi đao có con thú há miệng thè lưỡi đao ra đa phần không phải rồng mà là con rồng, mấy con sư tử đá đặt trước cổng thực ra đa phần là Toan Nghê nhiều ví dụ tương tự ..v..v..v..
Hôm nay mới tìm hiểu được vụ này, lần sau đi Quốc Tử Giám có cái để vênh mặt lên rồi hô hô hô ..