• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Đã được ba ngày rồi. Thái y viện cũng phải bó tay, thái tử điện hạ vẫn chưa tỉnh lại sao?”  

 

“Chưa tỉnh lại cũng tốt! Theo một chủ tử ngốc nghếch như vậy cả đời thì có tiền đồ gì? Bây giờ còn bị thương ở đầu, chỉ sợ đến khi tỉnh lại còn tệ hại hơn trước!”  

 

“Nói cũng phải, nghe nói tối qua bệ hạ đêm khuya còn triệu kiến tả hữu tể tướng cùng lục bộ thượng thư, dường như tính bàn chuyện lập một thái tử khác”.  

 

“Câm miệng lại, loại chuyện này cũng dám nói bừa, ngươi không muốn sống nữa sao?”  

 

…  

 

Sở Kỳ bị những lời rì rầm to nhỏ trong phòng đánh thức, dần dần mở mắt ra.  

 

Hắn ta lại nhìn tấm gạc mỏng trên đầu, sắc mặt người thiếu niên liền trở nên tái nhợt không còn chút máu, trên mặt thoáng hiện một tia bối rối.  

 

Hắn ta nhớ rõ bản thân gặp phải tai nạn nghiêm trọng khi ra ngoài điều tra nghiên cứu, theo lý thuyết mà nói đã sớm chết rồi, cho dù mạng có lớn thì hiện tại cũng nên nằm trong bệnh viện đi!  

 

Nhưng nơi này hiển nhiên không phải bệnh viện, làm gì có bệnh viện nào lại bố trí như vậy?  

 

Sở Kỳ nhíu mày, khó khăn nghiêng đầu nhìn quanh, thấy cách đó không xa có hai người đang thấp giọng thì thầm với nhau điều gì.  

 

Trong tay bọn họ ôm cây phất trần, thanh âm nhỏ nhẹ tinh tế nhưng vẫn mang theo một tia sắc bén, bởi vậy mới nghe ra có chút ái nam ái nữ…  

 

Trong nháy mắt nhìn thấy hai người này, đôi đồng tử của Sở Kỳ đột nhiên co rụt lại, trong đầu nhất thời hiện lên hai chữ ~ thái giám!  

 

Đây đúng là thái giám trong cung đình thời cổ đại.  

 

Sau khi chú ý đến cách bài trí trong phòng với chiếc bàn bằng gỗ gụ chạm khắc tinh xảo, chân nến bằng bạc cùng với tấm thảm vàng gợn sóng mềm mại, trong đầu Sở Kỳ chợt nảy ra một ý nghĩ.  

 

Cái này…không phải xuyên không đấy chứ?  

 

Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, Sở Kỳ trong nháy mắt liền từ trên giường bật dậy, chỉ có điều thân thể hắn ta rất suy nhược, cơ thể vừa mới rời giường liền nặng nề ngã ngược trở lại.  

 

Đầu đập vào chiếc gối lụa vàng mềm nhưng Sở Kỳ vẫn đau đến mức hít thở không thông, vừa chạm tay vào thì phát hiện trên người mình được quấn băng chằng chịt.  

 

Cùng lúc đó, cánh cửa kí ức dần được mở ra, một số ký ức không thuộc về hắn ta cứ như vậy ùa về trong tâm trí...   

 

Cách đó không xa, hai thái giám nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại thấy Sở Kỳ trừng mắt lớn, chúng bị dọa đến mức trong nháy mắt quỳ phục xuống đất, đầu không ngừng dập xuống, hoảng hốt nói: “Thái tử điện hạ tha mạng, thái tử điện hạ tha mạng, không phải tiểu nhân hại chết ngài đâu, ngài đừng tìm tiểu nhân…”.  

 

Sở Kỳ căn bản không buồn để tâm đến họ.  

 

Trong tức khắc, đầu Sở Kỳ tiêu hóa được một thông tin.  

 

Hắn ta đã xuyên không, xuyên không thành hoàng thái tử của Sở Quốc.  

 

Không biết do trùng hợp hay là duyên phận, hắn ta phát hiện người này cũng tên Sở Kỳ, nhưng lại là một kẻ ngốc.  

 

Bởi vì là con trai trưởng, thân phận cao quý nhất, lại có nghi thức hạn chế cho nên tân hoàng đế kế vị mới lập tên đó làm thái tử, bằng không chủ Đông Cung này e rằng cũng chẳng đến lượt hắn.  



Ngốc nghếch một chút cũng không sao, chỉ cần có bề tôi tài giỏi phụ tá thì vẫn có thể làm hoàng đế như thường. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang