Nơi đó, chính là chỗ ngựa bị làm cho hoảng sợ.
Lý Cẩn đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, mặt biến sắc, chắp tay với Sở Kỳ sau đó xoay người đi ra hướng cửa.
Hàng Uyển ngây ngẩn một hồi lâu, vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, mất một lúc sau mới kịp phản ứng lại, kinh ngạc hô lên: “Điện hạ, ngài không ngốc sao?”
Dưới sự cưỡng ép cùng dụ dỗ của Hàng Uyển, cuối cùng Sở Kỳ cũng phải bịt mũi uống cạn bát thuốc khó uống đến buồn nôn xuống.
Không thể không nói thuốc rất có tác dụng, chốc lát sau Sở Kỳ liền cảm thấy thân thể lạnh cứng rốt cuộc có chút ấm áp, bấy giờ cơ thể này mới giống như là của hắn.
Liếc nhìn ánh nắng bên ngoài ô cửa, trong mắt Sở Kỳ hiện lên tia khát khao, phải chết một lần mới biết được sống là điều tốt đẹp nhường nào.
May mà Hàng Uyển rất biết đoán ý người khác, trực tiếp bế hắn lên như bế một đứa bé con, đặt hắn vào ghế tựa bên ngoài.
Nhà bếp rất nhanh đã nấu xong cháo và đưa tới, Sở Kỳ vừa tận hưởng sự hầu hạ của Hàng Uyển, vừa lật đọc quyển sách sử.
Dù sao thì chủ nhân ban đầu của cơ thể này là một đứa ngốc, muốn tìm hiểu thế giới này qua ký ức của nó là một điều vô vọng.
Lúc lâu sau, Sở Kỳ từ từ đặt sách xuống, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm nghị.
Thế giới này không có trong lịch sử mà hắn biết, không có Tần Hoàng Hán Vũ, càng không có Đường Tông Tống Tổ.
Chỉ có một điểm tương đồng, đó là ở đây có nền văn hóa giống với thế giới của hắn.
Cầm kỳ thi họa, thơ từ ca phú vẫn là nguồn cảm hứng của văn nhân nghệ sĩ, đây coi như là niềm an ủi nhỏ bé trong lòng Sở Kỳ, nếu không thì một bụng thơ ca của mình biết đọc cho ai nghe?
“Hoàng thượng giá lâm, hoàng hậu giá lâm!”
Sở Kỳ đang thất thần thì đột nhiên một giọng nói the thé vang lên, khiến hắn giật mình.
Hàng Uyển đứng cạnh vừa nghe thấy tiếng liền quỳ xuống, Sở Kỳ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy khoảng sân vốn trống trải bỗng nhiên có một đoàn người tiến vào.
Đi đầu là một người đàn ông trung niên cao lớn, đội vương miện thượng triều, mặc long bào, các tràng hạt của vương miện rủ xuống trước mắt, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Đó chính là đương kim hoàng thượng của Sở Quốc, Sở Vân Tu.
Thấy dáng vẻ của Sở hoàng như thế, Sở Kỳ thầm vui mừng, vị vua uy nghiêm này rõ ràng là đã đến ngay khi buổi triều kết thúc, xem ra sự yêu chiều với thái tử không phải là giả.
Phía sau Sở hoàng còn có một người phụ nữ xinh đẹp mặc phượng bào màu vàng dài quét đất, đó là hoàng hậu của Sở Quốc, Đường Lan, cũng chính là mẹ của thái tử.
Lúc này Sở hoàng thấy Sở Kỳ đang nằm trên ghế tựa, ông ta nhẹ bước tới, ánh mắt hơi ngơ ngẩn, có chút gì đó không dám tin, ông ta không sao tin được, người mà thái y tuyên bố không qua nổi ba ngày, giờ lại sống sờ sờ ngay trước mắt ông ta.
Hoàng hậu thì ngược lại, bước chân của bà ta càng lúc càng nhanh, nhịp tim cũng đập mạnh hơn, đôi môi không ngừng run rẩy, còn nước mắt thì đã sớm lăn dài trên gò má.
Thời khắc này, bà ta không còn giữ được phép tắc và lễ nghĩa của bậc mẫu nghi thiên hạ nữa, bà chỉ là một người mẹ, một người mẹ thấy con trai của mình bình yên vô sự liền vui mừng đến nước mắt tuôn rơi.
Bà ta rảo bước đi tới ôm chặt Sở Kỳ vào lòng, giọng nói có phần run rẩy: “Con trai! Cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi, con mà không tỉnh lại thì mẫu hậu biết sống làm sao...”
Sở hoàng thấy cảnh này, đôi mắt cũng hơi hoen đỏ.
Sở Kỳ là con trai nhỏ nhất của ông ta, tuy bị ngốc nhưng lại cực kỳ thân thiết với ông, đối với một đế vương cao quý như ông ta thì đó là tình cảm cha con khó mà có được.
Tình cha con như này, dường như không hề tồn tại trong gia đình đế vương.
Sở hoàng ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, ông ta không tin thần quỷ, nhưng lúc này, ông ta muốn thật lòng cảm tạ trời cao vì đã không cướp mất đứa con trai yêu quý nhất của ông ta đi.
Yết hầu của Sở Kỳ nhấp nhô khó nhọc, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của hoàng hậu tiều tụy hốc hác, tuy hắn cảm thấy không quen nhưng vẫn nhỏ giọng gọi một tiếng: “Mẫu hậu!”
Tiếng “Mẫu hậu” này của hắn khiến hoàng hậu bật khóc ngay lập tức.
“Được rồi, còn ra thể thống gì nữa!”
Giọng nói mang vẻ uy nghiêm của Sở hoàng vang lên, giống như người vừa mới lén lau nước mắt không phải là ông ta.
Hoàng hậu buông Sở Kỳ ra, lấy khăn tay lau nước mắt, cúi người hành lễ: “Bệ hạ thứ tội, thần thiếp thấy Kỳ Nhi tỉnh lại nên vui mừng trong lòng”.
Sở hoàng cũng không để ý đến sự thất lễ của hoàng hậu, ông ta nhìn Sở Kỳ, đột nhiên chú ý đến cuốn sách bên cạnh hắn, lộ vẻ hồ nghi: “Kỳ Nhi, con đang đọc sách sao?”