Trống dừng, hạ cờ, kết thúc luyện tập.
Trong nháy mắt, có rất nhiều binh sĩ nằm trên mặt đất, ôm súng trường thở hổn hển, như thể bọn họ vừa trải qua một trận chiến ác liệt.
“Đặc sắc!”
Sở Kỳ vỗ tay chậm rãi bước lên đài cao, hai tay nắm rào chắn, nhìn về phía đám quân sĩ phía dưới, khóe miệng khẽ nhếch lên, cao giọng nói: “Ta tặng các ngươi bốn chữ, đùa giỡn với khỉ!”
Có không ít binh lính đổ dồn ánh mắt sắc bén lên người Sở Kỳ.
“Sao, không phục? Vậy các người nói cho ta biết, các người có thể làm gì? Đánh giặc? Nếu thật sự phải ra chiến trường, chỉ dựa vào đám người các ngươi, sợ rằng sẽ sợ đến mức quỳ xuống đầu hàng”.
“Ta biết trong lòng nhiều người sẽ nói rằng, ngươi là đồ ngu xuẩn, cũng xứng nói như vậy? Hừ! Trước đây ta ngốc ngếch, chỉ biết đấu dế, tuy nhiên bây giờ ta còn ngốc hơn, đang yên đang lành ném tiền ra ngoài cửa sổ!”
“Nếu đội hộ vệ đã là cận vệ của ta, ta sẽ chịu trách nhiệm với từng người, hiện tại, người nào không muốn ở lại đội hội vệ, để vũ khí xuống, tập hợp sang phía bên phải, mỗi người lĩnh hai mươi lượng bạc phí trợ cấp thôi việc”.
Sắc mặt Uất Trì Huýnh thay đổi rõ rệt, tiểu thái tử không chỉ bắt lỗi mà còn muốn giành quyền!
Đang muốn ngăn cản, một bàn tay rơi xuống cổ tay hắn ta, kéo hắn ta lại.
“Tướng quân vẫn nên theo dõi thì hơn!”, giọng nói u ám của Lý Cẩn chậm rãi vang lên.
Đám quân sĩ ồn ào ồ lên, bọn họ không ngờ rằng thái tử cũng biết ăn chơi thật, hai mươi lượng bạc xấp xỉ bổng lộc một năm của bọn họ.
Ngay sau đó liền có bốn năm người bước ra, đặt vũ khí trong tay xuống, đi về phía bên phải!
Sở Kỳ thấy mấy người nhấc chân lên, sau đó lại thu về, liếm liếm miệng nói: “Bây giờ, người muốn rời đi, có thể lĩnh ba mươi lượng bạc phí trợ cấp, đây là cơ hội cuối cùng, người không muốn đi, ta sẽ cho là tự nguyện ở lại đội hộ vệ thái tử!”
Lời này vừa nói ra, đám quân sĩ lại được một phen náo động, tên quân sĩ vừa mới bước sang bên phải lộ ra vẻ phẫn uất, nhưng bắt gặp ánh mắt rét lạnh của Sở Kỳ, hắn ta đành phải nhịn xuống.
Lần này, càng có nhiều bước ra hơn, tới gần hơn trăm người.
Sở Kỳ liếc nhìn những người còn lại ở phía dưới, khóe miệng cong lên: “Ta rất vui vì các người ở lại, tuy nhiên, ta vẫn phải nhìn xem, các người có bản lĩnh ở lại hay không!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, muốn ở lại còn phải xem bản lĩnh thế nào đã? Là có ý gì?
Chẳng lẽ đi gần hai trăm người rồi mà tiểu thái tử còn chưa vừa lòng?
Sắc mặt của Uất Trì Huýnh vô cùng khó coi, nắm tay siết chặt vang lên tiếng răng rắc, hắn ta tốn gần hai năm mới có thể nắm chặt hộ vệ thái tử vững vàng trong tay mình, mà giờ đây tiểu thái tử chỉ nói dăm ba câu liền khiến công sức ba năm của hắn ta sụp đổ tan tành.
Lý Cẩn nhìn thiếu niên không cao lắm ở trên đài, đáy mắt hiện lên một tia nhu hòa, ông ta luôn lo lắng sau khi mình chết già, điện hạ sẽ bị người khác ăn không còn một mảnh xương.
Bây giờ thì ông ta đã không còn lo nữa.
Thái tử điện hạ một khi giác ngộ, muốn có thủ đoạn có thủ đoạn, muốn mưu lược có mưu lược, người phải lo lắng chắc hẳn phải là kẻ địch mới đúng.
Hàng Uyển cũng ngẩng đầu nhìn Sở Kỳ, trong ánh mắt nàng có một chút si mê, nàng phát hiện điện hạ nhà mình không chỉ có nói chuyện lợi hại, ngay cả khí thế tuổi trẻ nhiệt huyết cũng thật mê người nữa cơ!
Nàng nghĩ một hồi, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ lên.
Sở Kỳ chờ võ trường dần dần yên tĩnh mới chỉ vào người Hàng Uyển, cao giọng nói: "Tin rằng rất nhiều người biết nàng, Hàng Uyển – thị nữ bên cạnh ta, các ngươi tỷ thí với nàng, người nào thắng được nàng sẽ là thống lĩnh hộ vệ thái tử của ta! Không phân cao thấp, Bách phu trưởng, có thể qua mười chiêu, Thập phu trưởng, kẻ qua ba chiêu thì ở lại, những người còn lại cũng giống như bọn họ, lĩnh tiền trợ cấp cút xéo!"