Nghĩ đến đây, Sở Kỳ liền phất tay về hướng Hàng Uyển.
Hàng Uyển hiểu được ý của Sở Kỳ, phi lên hai cái đã nhẹ nhàng chạm đến đài cao.
Đầu ngón tay nàng chỉ lên, giương cằm lên, đắc ý nói: "Các ngươi ai tới trước?"
Hiện tại chúng quân sĩ đang nhiệt huyết sôi trào, làm sao có thể chấp nhận được sự khiêu khích của một người phụ nữ chứ, nhìn Sở Kỳ bước xuống đài cao, một quân sĩ nhún người một cái bước lên trên, nói bằng một giọng nói vang dội: "Xin chỉ giáo!"
Dứt lời liền dẫn đầu bắt đầu công kích về hướng Hàng Uyển hai người nhanh chóng chiến đấu tại một chỗ.
Sở Kỳ quay đầu lại liếc mắt một cái, sau đó dẫn Lý Cẩn rời đi, thân thể này thật sự quá yếu, đứng một hồi đã cảm thấy cả người mệt mỏi, về chuyện ở đây, Lý Cẩn sẽ phái người xử lý thôi.
…
Hoàng cung, Ngự thư phòng.
Sở Hoàng đang phê duyệt tấu chương thì nghe được tiếng bước chân nhỏ vụn liền biết người đến là ai, cũng không thèm nhấc đầu lên liền hỏi: "Thái tử đang làm gì?"
Thái giám tổng quản Hồng Tứ Phong khom người: "Bẩm bệ hạ, thái tử đang chỉnh quân!"
Tay Sở Hoàng khẽ run lên, mực đỏ trên bút đỏ nhỏ lên trên tấu chương, ngẩng đầu nhìn Hồng Tứ Phong, ông ta còn cho rằng mình nghe nhầm: "Chỉnh quân?"
Hồng Tứ Phong cười nói: "Thái tử đang chỉnh lại hộ vệ thái tử, lấy lợi ích dụ dỗ, đá đám binh lính tạp nham trong hộ vệ thái tử ra, lại dùng thủ đoạn mạnh mẽ trục xuất thống lĩnh Uất Trì Huýnh cùng với toàn bộ đám Bách phu trưởng, Thập phu trưởng của hắn ta khỏi quân”.
"Sau đó thông qua cách thức luận võ, chọn Thống lĩnh, Bách phu trưởng, Thập phu trưởng mới từ trong đám binh sĩ tự nguyện ở lại, ngay cả lính tốt cũng phải đánh lại ba chiêu từ trong tay của Hàng Uyển cô nương mới có thể ở lại!”
"Cuối cùng, thái tử điện hạ nói với đám quân sĩ, chiến trường của bọn họ chính là ở biên cảnh, chiến trường ở biên cảnh, ở phương Bắc, là nơi giành lại đất đai đã bị mất đi của Sở quốc ta, tại nơi giải cứu huynh đệ tỷ muội của chúng ta bị kẻ thù bên ngoài lăng nhục! Luyện thành bản lĩnh thì thái tử điện hạ sẽ khiến bọn họ được bái tướng phong hầu”.
Sở Hoàng ngạc nhiên đứng lên, chắp tay sau lưng đi qua đi lại, lẩm bẩm nói: "Vừa ban ân vừa đe dọa, biết cách tiến lui, có chí hướng lớn, thật hợp ý trẫm…”
Ông ta nhìn Hồng Tứ Phong chằm chằm một cái, đột nhiên hỏi: "Ông nói thử cho trẫm xem, điều mà Thái tử nói tới trong giấc mơ có thực sự tồn tại không?"
Hồng Tứ Phong sợ tới mức quỳ xuống, dập đầu nói: "Lão nô chỉ là một con chó của bệ hạ, nào dám ngông cuồng thảo luận việc của lão thiên gia ngài chứ!"
"Lão già nhà ông này!"
Sở Hoàng biết rằng sẽ không nghe được lời mà bản thân muốn nghe từ trong miệng của Hồng Tứ Phong, cũng không hỏi lại nữa, nhìn chằm chằm lầu các ở nơi xa xa trong chốc lát, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên.
"Chuyện trên triệu đường đã tranh luận ba ngày vẫn chưa có kết luận nào, hay là lấy tấu chương ngày hôm kia làm đề xem thử thằng nhóc kia giải quyết như thế nào xem?"
Vừa mới nghĩ thôi mà Sở Hoàng bỗng nhiên bắt đầu có chút mong đợi.
Đêm hôm đó, tỷ thí ở võ trường đã có kết quả.
Ban đầu có hơn ba trăm người ở lại, cuối cùng chỉ còn không tới một trăm người.