“Điện hạ, thế này không công bằng, bọn họ đèn sách mười mấy năm, còn điện hạ vừa mới giác ngộ, sao có thể đấu với bọn họ?”
Hàng Uyển rót một chén trà tới, nhìn về phía Sở Kỳ đang đọc sách, tức giận bất bình nói.
Sở Kỳ đặt sách xuống, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, không để bụng nói: “Sao? Nàng cho rằng ta sẽ thua hả?”
Với tư cách là một nghiên cứu sinh chuyên ngành lịch sử và là người yêu thích văn học cổ, thứ không thể thiếu nhất trong đầu hắn chính là thơ văn, về phần tấu chương, chẳng qua chỉ là một số sách lược quân sự hoặc là quản lý địa phương mà thôi.
Hàng Uyển lè lưỡi, cong môi nói: “Nô tỳ chỉ là lo lắng!”
Trái tim Sở Kỳ khẽ rung động, Hàng Uyển lớn hơn hắn hai tuổi, cô đã 17 tuổi, sớm đã trổ mã xinh đẹp duyên dáng yêu kiều, hắn nhìn mà trong lòng có chút ngứa ngáy!
Nếu nói hắn là thái tử, vậy thì hắn có quyền kêu một cô hầu gái hầu hạ mình đúng không?
Sở Kỳ có chút nóng lòng muốn thử, một lần nữa hắn cầm sách lên đọc mà lại cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Đương nhiên, Hàng Uyển không biết suy nghĩ của Sở Kỳ, thỉnh thoảng cô ta còn chà xát lên thân thể hắn...
Chạng vạng tối, Lý Cẩn trở lại, sắc mặt rất khó coi.
Nhìn sắc mặt của ông ta, Sở Kỳ liền biết dự đoán của mình không sai.
“Lão nô quả nhiên tìm được một số thứ ở vị trí điện hạ nói!”
Lý Cẩn hành lễ, giọng điệu nghiêm nghị.
Hàng Uyển hơi sửng sốt, nói: “Lý công công, có thứ gì?”
Lý Cẩn hừ lạnh một tiếng, giọng điệu lạnh như vừa từ trong băng tuyết ra: “Kinh mã hương! Một cây có thể khiến một con ngựa đang ngoan ngoãn giật mình hoảng sợ, tại hiện trường phát hiện được ba cây, đối phương đang muốn lấy mạng điện hạ!”
“Nếu không phải là điện hạ nhìn xa trông rộng, kêu lão nô dò xét trước, sợ rằng cấm quân rút lui, đối phương sẽ tiêu diệt chứng cứ, đến cuối cùng, chuyện này sẽ thật sự trở thành sự cố ngoài ý muốn”.
Mặt Hàng Uyển tràn đầy tức giận, lồng ngực hơi phập phồng: “Là ai? Mưu sát thái tử, đây là tội lớn chu di cửu tộc đó!”
Sở Kỳ gõ gõ tay lên bàn, híp mắt nói: “Đội cận vệ tả hữu cung thái tử, từ đội trưởng thứ mười, thay toàn bộ!”
Đội cận vệ tả hữu cung thái tử còn được gọi là đội hộ vệ của thái tử, là đội bảo vệ độc quyền của thái tử, thông thường có khoảng năm trăm người.
Trên thực tệ, sự nghi ngờ của Sở Kỳ về đội hộ vệ của thái tử đã tồn tại trong lòng hắn từ khi hắn tỉnh dậy, cho đến khi nghe được lời nói của Lý Cẩn, hắn mới khẳng định rằng đội hộ vệ có vấn đề.
Dù sao, lộ trình của hắn, chỉ có đội hộ vệ phụ trách bảo vệ thái tử biết.
Vừa nói xong, sắc mặt Lý Cẩn liền thay đổi, Hàng Uyển càng ngạc nhiên hơn, cô ta trố mắt ra nhìn, hộ vệ thái tử, đây chính là cận vệ của thái tử, phụ trách bảo vệ an toàn cho thái tử.
Nghe ý của thái tử, là cảm thấy hộ vệ có vấn đề hả?
Nếu thật sự là như thế, vậy đối phương chẳng khác nào đang kề dao vào cổ thái tử, bất kì lúc nào cũng có thể lấy mạng thái tử sao?
Lý Cẩn khó khăn đứng dậy, nói bằng vẻ mặt khó coi: “Đổi thì nhất định phải đổi, nhưng sợ rằng không dễ, Uất Trì Huýnh- quan thống lĩnh hộ vệ thái tử được hoàng thượng bổ nhiệm, còn những thủ lĩnh nhỏ lẻ khác cũng chỉ nghe theo lệnh của Uất Trì Huýnh!”
“Đó là trước đây!”