• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Người có thể trụ được ba chiêu của Hàng Uyển chỉ có một phần ba, có thể đánh ngang tay với nàng chỉ có hai người, thậm chí hoàn toàn không có người nào có thể thắng được nàng.   

 

Một người duy nhất có thể đánh với nàng hơn một trăm chiêu mà không rơi vào thế hạ phong là một binh tốt bình thường của hộ vệ thái tử ban đầu, bây giờ cũng bị đánh cho mặt mũi bầm dập, đang ở quân doanh tiếp nhận trị liệu.  

 

Nghe kết quả như thế khiến Sở Kỳ kinh sợ, không ngờ cô nàng này đánh nhau lại mạnh như vậy!  

 

Ở đó có hơn ba trăm tên đàn ông, đường đường là hộ vệ thái tử mà không người nào đánh tới cuối cùng, lại chỉ có hai người có thể đánh ngang tay với nàng thôi?   

 

Mà số người ở lại đến cuối cùng lại không đến một trăm người?  

 

Trong lúc còn đang khiếp sợ về thực lực của Hàng Uyển, Sở Kỳ cũng có chút tức giận khó hiểu.   

 

Sức chiến đấu của đám hộ vệ thái tử đúng là quá kém, quả là vượt qua sức tưởng tượng của hắn.   

 

Thậm chí hắn còn hoài nghi những người này chắc là thuận tiện lượm ở trên đường rồi đóng gói về thôi!   

 

"Hôm nay đúng là làm bổn cô nương mệt muốn chết đi được! Hơn ba trăm người đều bị bổn cô nương đánh từng người nằm bò xuống!"  

 

Hàng Uyển đánh nhau một ngày, mệt đến mức thở không ra hơi, lúc này vừa nói vừa uống từng chén nước lớn: "Điện hạ, ngài không thấy sắc mặt của tên Uất Trì Huýnh kia đâu, giống như là ăn phải ruồi vậy đó, xem nô tỳ đánh được một nửa thì hắn ta tức đến mức xoay người đi luôn”.  

 

"Ồ?"  

 

Sở Kỳ phục hồi tinh thần lại, vừa cầm bút viết viết vẽ vẽ trên giấy vừa cười lạnh nói: "Xem ra, hắn ta đang không phục”.  

 

Hàng Uyển mở trừng hai mắt, lại bưng nước lên uống một miệng to, khó hiểu nói: "Hắn ta cũng bị nô tỳ đánh bỏ chạy rồi, còn dám không phục ư?"  

 

Động tác của Sở Kỳ khẽ dừng lại, lắc đầu nói: "Nàng nghĩ đơn giản quá rồi”.  

 

Người này tuy là thống lĩnh hộ vệ thái tử, nhưng cũng là chức quan do đích thân hoàng đế phong cho, lúc đó Sở Kỳ nói muốn cách chức hắn ta chẳng qua là vì trấn áp đám quan binh còn lại mà thôi.  

 

Mà hành động này, không thể nghi ngờ đã làm cho Uất Trì Huýnh mất hết mặt mũi, theo như tính cách thối nát kia của hắn ta, không quay lại mới là lạ.   

 

Hàng Uyển "ồ" một tiếng, cái hiểu cái không gật đầu.  

 

Sở Kỳ nhìn về phía nàng, dặn dò nói: "Hàng Uyển, nàng đi truyền tin, nói với hai người đánh ngang tay với nàng sáng mai qua đây gặp ta”.  

 

"Cái gì? Lại để nô tỳ đi nữa sao?"  

 

Hàng Uyển nghe vậy suýt nữa té xỉu.  

 

Nàng vừa mới đánh hơn ba trăm người, bây giờ ngay cả bước một bước còn không muốn đi, còn muốn nàng quay về võ trường? Dứt khoát lấy mạng nàng luôn đi cho rồi.   

 

Sở Kỳ liếc mắt nhìn nàng một cái, không thèm để ý tiếp tục chà đạp trang giấy: "Không đi cũng không sao, chẳng qua mấy ngày nữa ta sẽ xuất cung một chuyến, nếu như nàng mệt thì lúc đó cứ ở trong cung nghỉ ngơi đi”.  

 

"Điện hạ muốn xuất cung sao? !"  

 

Đôi mắt Hàng Uyển sáng lên, vội vàng bật dậy khỏi ghế.   

 

Nàng thân là nha hoàn bên cạnh thái tử, quanh năm suốt tháng, số lần xuất cung có thể đếm được trên đầu ngón tay, cả ngày nếu không phải bí bách ở Đông cung trêu ghẹo đám người hầu với Thái tử thì là qua chỗ Hoàng hậu nương nương ngắm hoa, đã rảnh rỗi đến mức phát hoảng rồi.   

 

Lúc này vừa nghe được lời của Sở Kỳ, nàng lập tức hăng hái trở lại.    



"Thế nào, không phải đang mệt à? Bây giờ khỏe lại rồi?" 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK