Còn Hàng Uyển, là nha hoàn lớn lên cùng hắn ta.
Trong cả Đông cung này người có thể tin tưởng được cũng chỉ còn hai người họ.
Hai tên tiểu thái giám nhìn nhau, trong mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ, ngày trước thái tử rời giường đều phải nháo loạn một phen, không để “kỵ mã” chạy quanh hai vòng thì tuyệt đối không bỏ qua.
Nhưng hôm nay sao lại ôn nhu như vậy, thế này là khỏe rồi hay vẫn chưa khỏe lại đây?
“Hửm?”, Sở Kỳ hơi nhíu mày lại.
Hai tiểu thái giám lại sợ hãi tới mức quỳ vội xuống, trong đó có một tên vội vàng nói: “Khởi bẩm điện hạ, Lý công công đi bẩm báo tình trạng của điện hạ với bệ hạ, bây giờ vẫn chưa thấy quay về, còn Hàng Uyển cô nương đang ở hậu viện sắc thuốc cho ngài!”
Lời tiểu thái giám vừa dứt, Sở Kỳ liền nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn, quay đầu thấy trong tầm mắt xuất hiện một cô gái xinh đẹp tuổi tầm mười sáu mười bảy.
Nàng mặc một chiếc váy dài trắng, hai chân thon dài thong thả đi từng bước nhỏ, lòng bàn tay cầm theo một chiếc bát sứ tinh xảo, đầu cúi thấp, có lẽ do cái bát quá nóng, cứ đi hai bước lại thổi tay mình một chút.
Sở Kỳ liếc mắt một cái liền nhận ra, đây chính là nha hoàn thân cận bên cạnh hắn - Hàng Uyển!
Tên tuy nho nhã nhưng trong trí nhớ của hắn, đây là một cô gái ưa bạo lực, rất mạnh mẽ.
Nàng từng học võ công với Lý Cẩn, một tay nhấc 90 cân không thành vấn đề, ngày trước thái tử ngốc lấy đại thần làm “kỵ mã” để cưỡi thì người dắt ngựa chính là nàng!
Chỉ có điều, nàng thật lòng đối tốt với thái tử ngốc, tâm tư lại đơn thuần, nên hoàng đế cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua mà lười trừng phạt.
“Nhìn đường kìa!”
Nhìn thấy chân Hàng Uyển sắp vấp phải bậc cửa, Sở Kỳ liền nhanh chóng nhắc nhở.
“Ồ, aaa…”
Hàng Uyển đáp lại, rồi ngẩng đầu nhìn Sở Kỳ đang tựa người trên thành giường, sắc mặt trong phút chốc bỗng cứng đờ.
Sau đó, sự ngạc nhiên của nàng bắt đầu nổi lên từ chiếc cổ trắng như tuyết, tiếp đó nhanh chóng lan ra toàn thân, rồi cuối cùng tràn lên cả khuôn mặt.
“Điện hạ, ngài tỉnh rồi!”
Nàng hét lên một tiếng, ném cái bát trong tay xuống đất, tiến thêm mấy bước liền lao về phía Sở Kỳ, lôi hắn xuống giường, sau đó ôm lấy hắn ném lên trên không trung...
Hai tên thái giám đã bị dọa cho phát ngốc, hai chân run rẩy suýt són cả ra quần.
“Mẹ ta ơi, thả ta xuống!”
Sở Kỳ cũng bị dọa cho chết khiếp, hắn cảm thấy chính mình giống như món đồ chơi của Hàng Uyển vậy.
“Đúng rồi, ngự y cũng nói hiện tại ngài không thể cử động linh tinh!”
Hàng Uyển nhớ tới lời dặn dò của thái y, khẽ lè lưỡi rồi mới đặt Sở Kỳ trở lại giường.
Khóe miệng Sở Kỳ giật giật, hận không thể đè Hàng Uyển xuống giường giáo huấn cho một trận nhớ đời.