• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Sở Kỳ cảm thấy buồn cười, giấu đầu lòi đuôi, bản thái tử còn chế ngự không được một cô gái nhỏ là nàng sao?  

 

"Không không không, làm sao bổn cô nương có thể mệt chứ? Thái tử điện hạ chờ một chút, nô tỳ đi thông báo cho hai người kia ngay!"  

 

Nói xong, Hàng Uyển bước về phía cửa ngoài với vẻ mặt hưng phấn, trong nháy mắt đã không nhìn thấy bóng dáng đâu.  

 

Sở Kỳ lắc đầu bất đắc dĩ, theo sau đó, hắn buông bút, bắt đầu suy tư.  

 

Theo như lời của Hàng Uyển, hộ vệ thái tử bây giờ chỉ còn không tới một trăm người, có thể ngồi vững vị trí Bách phu trưởng lại chỉ có hai người.   

 

Đối với toàn bộ Đông cung mà nói, số lượng này hoàn toàn không đủ!   

 

Đầu tiên không nói bốn trăm người còn lại đi đâu mà bù vào.   

 

Chỉ riêng vị trí Thống lĩnh này, rốt cuộc nên tìm ai thay thế Uất Trì Huýnh đã làm hắn phải tốn kha khá thời gian để cân nhắc rồi…  

 

Dù sao việc này liên quan đến mạng nhỏ của chính mình, tuyệt đối không thể lơ là.   

 

Nghĩ đến đây, hắn gác bút, vỗ đùi đứng dậy.  

 

"Lý công công, đi, cùng ta đi thái y viện một chuyến!"  

 

Lý Cẩn từ ngoài cửa tiến vào, vẻ mặt thân thiết: "Điện hạ, có phải là thân thể còn chỗ nào không ổn? Hay là muốn…”  

 

Ông ta bỗng nhiên nhớ đến đêm qua, thái tử điện hạ không cử động được, bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng nói: "Đúng đúng, đúng là nên đến Thái y viện một chuyến!"  

 

Sở Kỳ vừa nhìn liền biết ông ta hiểu nhầm, tức giận mắng một tiếng lão già này, nhưng cũng lười giải thích, cứ đi Thái y viện trước đã.  

 

…  

 

Sáng sớm hôm sau.  

 

Sở Kỳ thức dậy, đang ăn cháo mà Lý Cẩn đưa tới.  

 

Hàng Uyển liền mang theo hai người trẻ tuổi mặc áo giáp đi đến.  

 

Hai người này chính là hai thành viên hộ vệ thái tử đánh ngang tay với Hàng Uyển trong cuộc tỷ thí hôm qua. Trong đó có một người, trên mặt bầm tím một mảng.   

 

Nhưng giờ phút này vẻ mặt hắn ta lại vô cùng hưng phấn, tinh thần trạng thái vô cùng tốt.  

 

"Tham kiến thái tử điện hạ!"  

 

Hai người quỳ một gối xuống đất, giọng nói vang to.  

 

Sở Kỳ đang húp cháo, nghe được giọng nói liền vội nhận chiếc khăn tay Lý Cẩn đưa tới, vừa lau tay vừa bước nhanh về phía hai người kia.  

 

"Không cần đa lễ, mau đứng lên. Chắc là chưa dùng bữa đúng không? Nào, đến đây ngồi xuống cùng nhau ăn”.  

 

Vẻ mặt Sở Kỳ tươi cười, nâng hai người dậy, yếu ớt dẫn hai người về phía bàn cơm ngồi xuống.  

 

Hai người vừa nghe liền ngây ngẩn cả người, một người trong đó lại hoảng sợ, chắp tay nói: "Thái tử điện hạ, trên dưới khác biệt, ta chỉ là một binh tốt, không dám ngồi chung với thái tử?"  

 

Còn một nguyên nhân khác, thái tử điện hạ bây giờ cũng không phải là thái tử ngốc chỉ biết chơi dế mèn trước kia nữa…   

 

Trải qua chuyện hôm qua, trong lòng bọn họ ít nhiều có chút kính sợ.  

 

Khóe miệng Sở Kỳ khẽ cười, kéo tay hai người xuống rồi nói: "Ở chỗ của ta không nhiều quy tắc đến như vậy! Nhìn đi, ta đã chuẩn bị đồ ăn cho các ngươi rồi, sau đó ta còn việc phải dặn dò các ngươi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện!"  



"Chuyện này…” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK