Sở Kỳ đứng dậy, khoanh tay đi tới bên cửa sổ, nhìn mặt trời đang lặn dần ở phía chân trời, trong giọng nói có chút rét lạnh: “Ngày mai tập hợp hộ vệ thái tử, ta muốn nói với bọn họ, bây giờ không giống trước kia. Từ nay về sau, chuyện lớn chuyện nhỏ đều do ta định đoạt!”
Lý Cẩn và Hàng Uyển đưa mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên tia nóng rực, đúng vậy! Thái tử của hiện tại không phải là tên tiểu tử chỉ biết đấu dế!
Trong đáy lòng bọn họ đột nhiên có chút mong đợi, ngày mai thái tử điện hạ thể hiện phong thái như thế nào.
“Còn có…”
Sở Kỳ quay đầu lại, nhìn về phía Lý Cẩn, thấp giọng nói: “Bí mật truy tìm nguồn gốc của Kinh mã hương, ta muốn tìm ra người đứng phía sau!”
Kẻ địch lộ mặt không đáng sợ, bàn tay gây tội ác ẩn nấp ở phía sau mới đáng sợ nhất, giống như rắn độc săn mồi, bất cứ lúc nào cũng có thể bò ra cắn người.
Sở Kỳ rất không thích loại cảm giác này!
Lý Cẩn gật gật đầu lui xuống.
Đêm đó, Sở Kỳ thực hiện quyền lợi thái tử với một nha đầu mặc thân váy trắng, kết quả mới sờ vào liền bị Hàng Uyển đạp xuống giường.
Khó khăn lắm hắn mới dỗ dành được Hàng Uyển, dùng phương thức trong các bộ phim con heo của người đời sau khi làm đủ màn dạo đầu khiến cho mặt Hàng Uyển đỏ tới tận mang tai, nũng nịu rên la, kết quả đến cuối cùng sắp tiến vào, Sở Kỳ phát hiện ra một vấn đề rất quan trọng.
Bởi vì thân thể này quá yếu, hắn không thể gượng dậy nổi!
Điều này khiến Sở Kỳ nổi giận lôi đình, mà Hàng Uyển cũng đã phản ứng lại, che mặt chạy trốn…
Trằn trọc đến sáng, được Hàng Uyển hầu hạ, Sở Kỳ xuống giường, chỉ là hắn phát hiện ra ánh mắt nha đầu này nhìn mình trở nên rất kỳ quái…
Sở Kỳ cúi đầu, coi như không nhìn thấy gì.
Lý Cẩn ôm cây phất trần mắt mờ chân chậm đứng ở cửa, nhưng con ngươi mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Sở Kỳ, trong mắt có chút thương hại.
Từ khi biết hộ vệ thái tử có vấn đề, hôm qua sau khi rời đi ông ta rất lo lắng, lặng yên không tiếng động trở về phòng, nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến ông ta suốt đời không quên!
Ông ta từng hầu hạ tiên hoàng, cũng từng hầu hạ Sở hoàng cũng chưa từng thấy ai biết chơi hơn tiểu thái tử…
Điều này khiến ông ta không khỏi phỏng đoán, liệu những thứ này có phải là điện hạ học từ trong giấc mơ không…
“Còn dùng ánh mắt này nhìn ta nữa, ta sẽ cho ông đi chăn ngựa!”, lướt qua người Lý Cẩn, Sở Kỳ thẹn quá hóa giận nói.
Lý Cẩn vội vàng quỳ xuống đất, cười gượng.
Ăn sáng xong, Sở Kỳ đến thao trường cùng với Lý Cẩn và Hàng Uyển.
Theo lời kể của Lý Cẩn, khoảng thời gian này, đội hộ vệ thái tử đang tập luyện.
Nhưng sau khi đến thao trường, trên thao trường lại vắng tanh không có một bóng người.
Đừng nói tập luyện, đến cả một binh lính cũng không thấy.
Sở Kỳ khẽ nhíu mày, hộ vệ thái tử không tập luyện đúng hạn, điều này đối với hắn mà nói, là một lý do chính đáng để phế truất Uất Trì Huýnh.
Nhưng Sở Kỳ lại không vui cho nổi!