Đúng lúc này, Lý Cẩn từ bên ngoài vừa kịp tới, nhìn thấy một màn này, sắc mặt ông ta lập tức trầm xuống.
Ngữ khí của ông ta rất ôn hòa, nhưng lại khiến người khác cảm nhận được sự uy hiếp trong giọng nói.
Triệu Dung và Liễu Thư Đồng nhìn thấy ông ta, hai người liếc nhìn nhau, chỉ đành miễn cưỡng đứng thẳng người, cúi chào Sở Kỳ.
“Vi thần bái kiến thái tử điện hạ!”
“Vi thần bái kiến thái tử điện hạ!”
“Miễn lễ!”, Sở Kỳ cười lạnh rồi khoát khoát tay nói.
Một lúc sau, Sở Kỳ mới nói thêm: “Tam Đức Tử, còn đứng ngây người ra đó làm gì, còn không mau mời hai vị đại nhân vào! Mau sai người chuẩn bị trà và điểm tâm, đối đãi đàng hoàng với hai vị đại nhân đây”.
“Vâng!”
Tam Đức Tử vội đáp lại, khom lưng từ cửa chạy tới, mời hai vị Triệu, Liễu đại nhân vào trong phủ thái tử.
Nhìn thấy mấy người tiến vào, nụ cười trên mặt Sở Kỳ dần dần biến mất: “Xem ra, hôm nay ta phải ứng phó rồi… đúng rồi, Lý công công sao đã quay về rồi? Việc ta giao phó ông đã hoàn thành xong xuôi chưa?”
Lý Cẩn chắp tay nói: “Bẩm điện hạ, lão nô ban nãy trở về chỉ để lấy một quyển sách, quyển sách này ghi chép lại thông tin của tất cả cận vệ bên cạnh thái tử. Ngài xem…”.
Nói xong, Lý Cẩn liền rút từ trong tay áo ra một quyển sách, dâng lên cho Sở Kỳ.
“Hửm?”
Sở Kỳ nhận lấy mở ra xem, vốn cho rằng chỉ là một quyển sách đơn thuần ghi chép lại vài cái tên, quê quán, nhưng sau khi mở ra, lại phát hiện quyển sách này không những có danh mục, thậm chí còn ghi lại cả sở thích của từng người, công lao lập được, tội trạng trước kia, cũng như miêu tả lại tình hình gia cảnh của họ.
Tùy ý xem vài mục, Sở Kỳ liền trở nên kinh ngạc, quay đầu hỏi: “Lý công công, quyển sách này là do ông ghi lại sao?”
Lý Cẩn khoanh tay đáp: “Điện hạ yêu cầu lão nô điều tra án hương kinh mã, những manh mối này không thể bỏ qua”.
“Rất tốt, rất tốt! Ta thích!”
Sở Kỳ cười lớn, vỗ vỗ vai Lý Cẩn khen ngợi.
Có được thông tin này, tương đương với việc nắm trong tay nhược điểm của tất cả cận vệ, cộng thêm việc gõ cửa từng nhà “cảnh cáo”, việc khống chế đám người này đã trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Mặc dù đây không phải là kế hoạch lâu dài, nhưng đây lại là giải pháp tình thế thích hợp nhất lúc này, tạm thời chỉ có thể làm như vậy.
“Mẹ nó, sao lại có cảm giác giống như cẩm y vệ vậy nhỉ?”
Sở Kỳ lắc đầu, nhanh chóng bước vào trong điện, cất cuốn sách đi, lại hỏi: “Lý công công, thế lực Triệu Dung và Liễu Thư Đồng tồn tại trong triều thế sao?”
Lý Cẩn bước theo sau, trả lời: “Theo những gì nô tài được biết, hai người Triệu, Liễu này chẳng qua chỉ là hai tên mọt sách, trong lòng chỉ say mê thơ từ ca phú, đối với việc trị quốc an dân không hề thông hiểu, vì vậy hai người họ tuy rằng là quan có địa vị cao, nhưng trước giờ chưa từng được bệ hạ trọng dụng”.
“Về việc bọn họ trong triều còn có thế lực khác hay không, điểm này điện hạ có thể an tâm. Hai người họ rất ít qua lại với đại hoàng tử và tứ hoàng tử cũng như những môn sinh khác, thứ nhất trước giờ bọn họ tự cho bản thân mình là thanh cao, là khúc gỗ không gì thấm được, không ai có thể lay động được họ, thứ hai tài năng hai người họ chỉ có thơ ca mà thôi, sợ rằng đến hai vị hoàng tử cũng không coi trọng bọn họ”.
Nói đến đây, Lý Cẩn đột nhiên bước lên trước, hạ thấp giọng nói: “Còn có một điểm, chính là người mà bệ hạ đã chọn, dĩ nhiên không thể có vây cánh riêng trong triều. Lại càng không có khả năng để bọn họ trở thành vây cánh cho kẻ khác, nhất là phe phản thái tử”.
Sở Kỳ đột ngột dừng bước, chậm rãi quay đầu, khuôn mặt vô cảm nói: “Lý công công, quá trớn rồi! Thành ý của phụ hoàng sao có thể để một nô tài như ông phán đoán được? Lời ban nãy, ta coi như chưa nghe thấy, nếu như còn để ta nghe thấy những lời đại nghịch bất đạo như vậy, quyết không tha!”