• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Thấy hai thái giám còn đang quỳ trên mặt đất, Hàng Uyển lại đá một cước, cả giận nói: “Thất thần ra đấy làm gì? Điện hạ tỉnh rồi còn không mau đi báo tin cho bệ hạ cùng nương nương biết!”  

 

Hai tiểu thái giám như được đại xá, chạy nhanh ra khỏi phòng.  

 

“Thuốc của mình…”.  

 

Hàng Uyển lúc này mới nhớ đến bát thuốc mình sắc, chạy nhanh đến cạnh cửa, lại nâng chén thuốc lên.  

 

Sở Kỳ ngẩng đầu lên nhìn, thấy nước thuốc pha đặc như mực, nhất thời liền cảm thấy buồn nôn.  

 

Liều thuốc này, chỉ sợ không có bệnh đoán chừng uống vào cũng mắc bệnh…  

 

Cho nên hắn kiên quyết không uống.  

 

Hàng Uyển hét lên như đứa nhỏ, nói: “Điện hạ, mau, uống thuốc đi!”  

 

“Ta không uống!”, Sở Kỳ lập tức lắc đầu nói.  

 

Hàng Uyển sững sờ một chút, trực tiếp giữ lấy đầu Sở Kỳ nói: “Không được, thái y nói rồi, mỗi ngày đều phải uống thuốc”.  

 

Nàng dùng thìa khuấy nhẹ nước thuốc, sau đó thổi cho nguội, cẩn thận đưa vào miệng Sở Kỳ.  

 

Mà Sở Kỳ có chết cũng không mở miệng ra.  

 

“Điện hạ!”  

 

Kết quả, Lý Cẩn vô cùng lo lắng từ bên ngoài chạy vào, Sở Kỳ giống như nhìn thấy cứu tinh, mới há miệng chuẩn bị nói chuyện, Hàng Uyển đột nhiên đút thìa thuốc vào trong miệng hắn, vị đắng chát của thuốc đông y trong nháy mắt tràn ngập khoang miệng, Sở Kỳ thiếu chút muốn ho ra cả lục phủ ngũ tạng.  

 

“Hàng Uyển, làm càn…”.  

 

Lý Cẩn giận trừng mắt liếc nhìn Hàng Uyển một cái, con nha hoàn này đã sớm không còn ra bộ dạng nha hoàn nữa rồi!   

 

Ông ta chạy vội đến, vỗ người giúp Sở Kỳ bình ổn lại hơi thở.  

 

Thấy Sở Kỳ thở lại bình thường rồi, Lý Cẩn mới thân thiết nói: “Điện hạ, ngài cảm thấy thế nào rồi?”  

 

Sở Kỳ đương nhiên cũng không để ý đến mấy việc nhỏ, cầm lấy cánh tay Lý Cẩn hỏi: “Trong cung có tin tức gì không?”  

 

Lý Cẩn co rụt đôi đồng tử lại, Sở Kỳ mười mấy năm nay đều do ông ta chăm sóc, nhất cử nhất động ông ta đều rất rõ, trước kia, thái tử căn bản không dùng ngữ khí này để nói chuyện với người khác!  

 

Ông ta nuốt nuốt nước miếng rồi nói: “Điện hạ, ngài…”.  

 

“Không sao, đầu ta không có vấn đề gì, ông mau nói cho ta biết, hôm qua phụ hoàng triệu kiến tả hữu tể tướng để làm gì?”  

 

Đoán thì đoán vậy nhưng Sở Kỳ vẫn muốn biết một đáp án chính xác!  

 

Lý Cẩn vừa mừng lại vừa lo, điện hạ ngốc nghếch hơn mười năm trời, lần này ngã một phen ngược lại bình thường rồi sao?  

 

Nhưng ông ta biết, bây giờ không phải lúc thích hợp nói chuyện này, trấn áp sự vui mừng trong lòng, vội vàng bẩm báo: “Quần thần bức ép bệ hạ phế thái tử, chỉ có điều bệ hạ không thể hiện thái độ đồng ý rõ ràng, quyết định ba ngày sau xét duyệt, phải chờ kết quả xét duyệt…”.  

 

Vẫn còn thời gian ba ngày! Vậy là đủ rồi.  



Sở Kỳ nhanh chóng nói: “Công công, hiện giờ ông đến chỗ bãi săn hoàng tộc, cách cổng phía đông ba nghìn mét có một rừng trúc, xuyên qua khu rừng đi bộ tiếp khoảng tám trăm bước trong rừng rồi quan sát kỹ hơn”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK