Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người dừng lại trên người Hàng Uyển, một trong hai người lợi hại nhất Đông cung, tên tuổi lẫy lừng!
Chòm râu của biết bao đại thần đều rụng trong tay nàng đó!
Cuối cùng Uất Trì Huýnh không thể nhịn được nữa!
Bây giờ ngay cả thống lĩnh ngự phong là hắn ta cũng bị dăm ba câu nói của Sở Kỳ mà bị giáng chức, đây không phải là đang đánh vào mặt hắn sao?
"Thái tử điện hạ, tướng lĩnh bổ nhiệm trong quân nào có phải là trò đùa con nít, mong thái tử điện hạ nghĩ lại”.
Uất Trì Huýnh tiến lên, quỳ một chân xuống đất, cúi lạy không đứng dậy.
"Mong điện hạ nghĩ lại!"
Tiếp theo, lại có mấy chục người quỳ theo hắn ta.
Những người này chính là Bách phu trưởng, Thập phu trưởng được Uất Trì Huýnh bổ nhiệm, bây giờ Sở Kỳ đụng tới lợi ích của bọn họ, nên bọn họ liền đứng về phía Uất Trì Huýnh.
Nào ngờ mục tiêu của Sở Kỳ chính là bọn họ, bây giờ đúng lúc diệt sạch bọn họ.
Con ngươi của Sở Kỳ trở nên lạnh lùng, nói: "Thống lĩnh quân đội bọn ngươi không tuân theo quân kỷ, khiến lòng quân tan rã, giống như năm bè bảy mảng, còn muốn ta nghĩ lại? Nếu như ta còn suy nghĩ lại, sự việc ngoài ý muốn ở khu vực săn bắn hoàng gia lại xuất hiện một lần nữa thì ta còn có thể sống sót sao?"
Bốn phía yên tĩnh, không người nào dám đáp lại.
Uất Trì Huýnh cúi thấp đầu, không ai nhìn ra sự lạnh lẽo trong mắt hắn, tiểu thái tử đã phát hiện chuyện ngoài ý muốn ở khu vực săn bắn không phải là trùng hợp nên mới muốn đoạt quyền hộ vệ thái tử của hắn ta.
Hắn ta hiểu rõ, nhưng hắn ta không dám động đậy.
Khu vực săn bắn hoàng gia là đội do hắn ta dẫn dắt, ban đầu chính là do thủ hộ không làm tròn trách nhiệm, mặc dù hoàng thượng nể mặt của Trần quốc công nên không truy cứu, nhưng mà không có nghĩa thái tử sẽ không truy cứu!
Chỉ là một tên ngốc từ khi nào lại lợi hại như vậy?
Giọng nói của Sở Kỳ tăng thêm một tia sắc bén, nói: "Hộ vệ thái tử là thân vệ bên cạnh ta, tất cả sẽ do ta định đoạt! Thống lĩnh Uất Trì Huýnh cùng với những Bách phu trưởng, Thập phu trưởng này, miễn chức toàn bộ ngay tại chỗ, trục xuất khỏi hộ vệ thái tử, nếu như có kẻ nào không phục có thể khởi bẩm bệ hạ để bệ hạ định đoạt!”
"Sẽ chọn lựa lại Thống lĩnh, Bách phu trưởng, Thập phu trưởng, quân sĩ tân nhậm, mỗi một người đều sẽ có cơ hội, phải dựa vào bản lĩnh của chính các ngươi để dành lấy”.
Một câu nói liền quyết định số mạng của Uất Trì Huýnh và đám Bách phu trưởng, Thập phu trưởng trong tay hắn ta, khiến sắc mặt bọn họ tái nhợt giống như như cha mẹ chết.
Ánh mắt của đám quân sĩ ở lại nhất thời sáng lên, mà đám quân sĩ rời đi mang theo khuôn mặt vừa ngưỡng mộ vừa đố kị phẫn hận, thái tử điện hạ đang cho mỗi người một cơ hội một bước lên mây, nếu như thành công thì đây chính là chuyện làm rạng rỡ tổ tông, nhưng cơ hội này lại bị chính bản thân bọn họ bỏ lỡ một cách uổng phí như vậy.
Sở Kỳ nghĩ tới quân đội sau này, trong lòng liền có một tia khát khao, tiếp tục nói: "Ta nói cho các ngươi biết, các ngươi trong mắt ta không xem là quân đội, quân đội phải có kỷ luật nghiêm minh, phải bảo vệ quốc gia, phải bảo vệ lãnh thổ, vinh nhục của hoàng gia, động như mãnh thú lao nhanh, tĩnh tựa thanh tùng suối đứng!”
"Mà chiến trường của chúng ta chính là biên cảnh ở phương Bắc, là nơi giành lại đất đai đã bị mất đi của Sở quốc ta, tại nơi giải cứu huynh đệ tỷ muội của chúng ta bị kẻ thù bên ngoài lăng nhục! Có bản lĩnh thì luyện thành bản lĩnh, ta sẽ khiến cho các ngươi được bái tướng phong hầu!"
Sở Kỳ nâng cờ chiến trên đài cao lên, dùng sức phất cờ!
"Giết địch, giết địch, giết địch…”
Đám binh lính ở lại được Sở Kỳ nói đến mức nhiệt huyết sôi trào, giơ trường thương lên cao gào thét, lập tức phong hầu, đây chính là nguyện vọng bấy lâu nay của mỗi con người từng nhập ngũ.
Nhìn cảnh này, Sở Kỳ cười vừa lòng, cuối cùng cũng có chút dáng vẻ mà quân đội nên có, chẳng qua hắn ta vẫn nên nhanh chóng vạch ra kế hoạch huấn luyện.