• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Sở hoàng biết rõ con trai mình thuộc dạng gì, cả ngày chỉ biết chọi dế, xem sách đọc sách? Cái mà người khác một ngày đã có thể thuộc lòng, hắn thì ba ngày mới biết được hai mặt chữ!  

 

Bây giờ thấy cuốn sách bên cạnh Sở Kỳ, tất nhiên ông ta sẽ thấy vô cùng bất ngờ.  

 

Ánh mắt của hoàng hậu cũng sáng lên, tuy bà ta chủ quản tam cung lục viện, nhưng bà ta hiểu rõ, bởi vì mình sinh ra một đứa con ngốc nên hậu cung không có mấy người phục mình.  

 

Nếu mà con trai có thể đọc sách biết chữ thì sau này ai dám khua môi múa mép?  

 

Sở Kỳ cầm sách đập đập vào lòng bàn tay, hắn nhận ra ánh mắt sáng rực của Sở hoàng bèn cười nói: “Nhi thần chỉ biết chút đỉnh thôi, phụ hoàng có thể mời một vị tiên sinh cho nhi thần không?”  

 

Hoàng hậu ngẩn người, Sở hoàng sững sờ, bảo: “Kỳ Nhi, con...”  

 

Sở Kỳ từ trên ghế tựa ngồi dậy, ôm lấy cánh tay của Sở hoàng: “Phụ hoàng, nhi thần nằm mơ một giấc mơ rất dài, mơ thấy thế giới kỳ quái lạ lùng, nhi thần đã chìm đắm trong đó rất lâu, nếu không phải lần bị thương này thì chỉ sợ nhi thần sẽ không thể tỉnh lại”.  

 

Sở Kỳ biến ký ức trong hiện thực thành giấc mộng, như vậy thì sau này có làm ra chuyện chấn động trời đất đều có thể nói là do giấc mơ này.  

 

Còn tin hay không thì đó là chuyện của người khác.  

 

Khóe miệng Sở hoàng giật giật, ông ta hiểu lời của Sở Kỳ.  

 

“Thái y, thái y, cút ra đây cho trẫm, mau khám kỹ cho thái tử!”  

 

Sở hoàng không thể tin được, dù sao trước đây, tất cả thái y của Thái y viện đã chẩn đoán và cùng đưa ra kết luận thái tử không sống quá ba ngày!  

 

Nhưng bây giờ không chỉ tỉnh lại mà còn khiến người khác kinh ngạc, trở nên không ngốc nữa!  

 

Nếu không phải chắc chắn người trước mặt là con trai của ông ta thì ông ta nhất định sẽ cảm thấy đây là ma thuật, cần phải chém chết ngay.  

 

“Vâng!”  

 

Một người đàn ông trung tuổi vác theo hòm thuốc chạy lên trước, giơ tay bắt mạch cho Sở Kỳ.  

 

Càng bắt mạch, sắc mặt ông ta càng chấn kinh.  

 

Sở Kỳ thấy hơi chột dạ, chả lẽ thái y này rất lợi hại, có thể chẩn đoán ra chuyện kỳ lạ như muộn xác hoàn hồn?  

 

“Sao rồi?”  

 

Sở hoàng không còn kiên nhẫn để chờ đợi thêm nữa.  

 

Bàn tay Dương thái y run lên, vội vàng quỳ rạp xuống: “Bẩm bệ hạ, sức khỏe của thái tử điện hạ đã không còn gì đáng lo ngại, chỉ là còn hơi yếu ớt, uống thuốc bồi bổ thì rất nhanh sẽ hồi phục lại ngay”.  

 

Sở hoàng nổi giận: “Trẫm hỏi ngươi, những gì Kỳ Nhi nói có phải sự thật không?”  

 

Trán Dương thái y đã đổ đầy mồ hôi hột, ông ta cảm thấy lúc này mình mà nói sai một chữ thôi, đầu cũng có thể chuyển nhà ngay!  

 

Nghĩ đến mạch đập của Sở Kỳ ổn định, ông ta lựa chọn tin lời của Sở Kỳ, đáp: “Những gì điện hạ nói không sai, sáu trăm năm trước, Khổng phu tử cũng ngây ngốc mười lăm năm, đến tận khi gặp được Đông Ngô mỹ nhân – Ngu Du mới tỉnh ngộ và trở thành bậc thầy văn học!”  



Sở hoàng cũng biết câu chuyện kinh điển này, thậm chí chỉ trong ít phút ngắn ngủi, ông ta cũng có thể đưa ra bốn, năm ví dụ tương tự. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK