Nhưng sau khi Sở Kỳ hợp nhất trí nhớ mới phát hiện người này không chỉ ngốc mà còn vô pháp vô thiên.
Thi từ ca phú không học, đao thương kiếm kích không luyện, cả ngày chỉ làm hai chuyện, một là chọi dế, hai là chỉnh đốn người khác…
Văn võ bá quan toàn triều, cơ hồ đều bị hắn chèn ép qua một lần, làm đảo lộn triều đường, tiếng oán hận không ngớt, thậm chí có ngự sử không tiếc mạng thỉnh cầu hoàng đế phế bỏ vị thái tử kia lập một người mới lên.
Nhưng bởi được hoàng đế chiều chuộng, tên đó mới luôn được yên ổn trong Đông Cung.
Mãi cho đến khi cách đây không lâu, hắn cùng hoàng đế đi du ngoạn xuân, bởi ngựa bị kích động mà hất người ngã xuống, khiến chính mình bị giẫm chết.
Tuy rằng trong trí nhớ ngựa bị kích động, nhưng Sở Kỳ liền cảm thấy chuyện này không đúng lắm, cái này không phải ngẫu nhiên, hẳn là một vụ mưu sát.
Con ngựa mà hắn cưỡi là con ngựa cái ngoan nhất bãi săn, hơn nữa con ngựa khi đó cũng không chịu sự tác động nào làm cho hoảng sợ mà bỗng nhiên nhảy dựng lên chạy như điên.
Điều duy nhất có thể giải thích, chính là có người ở hiện trường động tay động chân.
Mà người ra tay, có khả năng lớn nhất chính là đại hoàng tử Sở Dung, hoặc tứ hoàng tử Sở Ngọc.
Bởi sau khi phế thái tử, thì ngôi vị này chỉ có thể thuộc về một trong hai người họ.
Còn triều đình, cũng bởi vậy mà chia làm ba phe phái, một phe của đại hoàng tử, một phe của tứ hoàng tử, còn lại chính là phe trung lập do tả tướng Đường Tiên Lễ đứng đầu.
Đường Tiên Lễ vốn dĩ là ông ngoại của thái tử ngốc, kết quả tên này quá ngông cuồng, còn dám chỉnh đốn chính ông ngoại mình một phen, thành công biến bản thân thành kẻ cô độc không chỗ dựa.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Sở Kỳ cũng phải giật giật, tên này chết thì chết đi, lại còn tạo ra một thế cục nan giải như vậy cho mình!
Hiện giờ, ngay cả hoàng đế cũng có suy nghĩ đổi thái tử, rời khỏi Đông Cung, Sở Kỳ biết chính mình sẽ chết càng nhanh hơn!
Muốn sống, bắt buộc phải nghĩ mọi cách, trong thế tứ cố vô thân mà giữ lại ngôi vị thái tử kia.
Trong mắt Sở Kỳ hiện lên một tia u lãnh, liếc nhìn hai tên thái giám một cái, rồi nói: “Đỡ ta…đỡ ta dậy! Lấy cho ta một chén nước”.
Trong trí nhớ, tên hoàng tử ngốc kia tự xưng là ta.
Hắn ta đương nhiên sẽ thuận theo chủ cũ mà xưng hô.
Hai tên thái giám càng dập đầu nhanh hơn: “Thái tử tha mạng, thái tử tha mạng…”.
Sắc mặt Sở Kỳ đen lại, gõ mạnh xuống mép giường: “Ta đây còn chưa chết đâu!”
Hai tên đó bán tính bán nghi ngẩng đầu lên nhìn, thuận theo ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, nhìn thấy Sở Kỳ có bóng, lúc này như trút được gánh nặng ngàn cân mà thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hai người từ dưới đất bò dậy, một người đỡ Sở Kỳ lên, tên còn lại vội vàng dâng một ly trà cho hắn ta.
Sau khi uống một ngụm trà, cảm giác đau rát ở yếu hầu cũng từ từ dịu xuống.
Sở Kỳ buông chén trà xuống, hỏi: “Lý Cẩn và Hàng Uyển đâu?”
Trong trí nhớ Lý Cẩn là tâm phúc thân cận bên cạnh, chăm sóc hắn ta trong cuộc sống hàng ngày ngay từ khi còn nhỏ, không chỉ hào sảng mà còn có một thân công phu cao cường.