• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Chiêu này của điện hạ, cho dù là người có dã tâm e rằng cũng không nhẫn tâm tiếp tục làm điều bất lợi đối với ngài…”, Lý Cẩn cảm thán không ngừng.  

 

Bây giờ ông ta thật sự có chút nghi ngờ, trong thời gian Sở Kỳ hôn mê, có phải đã mơ một giấc mơ kì lạ rồi được mở mang trí óc. Nếu không, theo như tính cách trước đây của thái tử thì sao có thể làm được chuyện đáng ngạc nhiên như vậy. Thậm chí còn dùng đến chiêu thức cao minh như thế.  

 

Nói thật, ông ta đã từng hầu hạ tiên hoàng, cũng từng hầu hạ đương kim hoàng thượng, nhưng không có gì khác biệt, khi hai người đó khi bằng tuổi nhau cũng không biết thu phục lòng người như thái tử điện hạ bây giờ.  

 

Từ việc mời dùng chung bữa sáng đến việc bỏ tiền ra để dụ dỗ, nói về kế hoạch tương lai, vẽ ra một miếng bánh lớn, cuối cùng là cho thuốc, nhưng cũng không quên đặt ra quy tắc, cách làm vừa ban thưởng vừa đe dọa…Cứ như vậy thì thử hỏi có bao nhiêu tên thuộc hạ không động lòng?  

 

Thái tử điện hạ e rằng thật sự muốn hóa rồng rồi…  

 

“Nhưng mà vẫn chưa đủ!”, ánh mắt Sở Kỳ lóe lên.  

 

Hầu hết những người trong đội hộ vệ thái tử đều là con cháu của các quan lại ngũ phẩm hoặc trên ngũ phẩm. Những gia tộc đằng sau những người này e là phần lớn sớm đã quy thuận đại hoàng tử Sở Dung hoặc tứ hoàng tử Sở Ngọc.  

 

Sở Kỳ hoàn toàn không nắm được, trong số một trăm người này còn lại bao nhiêu người thực sự trung thành với hắn.  

 

Điều này cũng có nghĩa là nếu đối phương muốn gây bất lợi cho hắn thì có thể ra tay bất cứ lúc nào.  

 

Lần thứ nhất bị ám sát, hắn may mắn không chết, thế còn lần thứ hai, lần thứ ba thì sao?  

 

Hắn có thể chắc chắn rằng lần nào cũng may mắn như thế sao?  

 

Loại chuyện dao kề trên cổ mặc người khác tùy ý chém giết này khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.  

 

Ánh mắt Sở Kỳ trở nên thâm trầm, quay người nhìn Lý Cẩn: “ Vẫn phải làm phiền Lý công công mấy ngày tới đi đến nhà của các hộ vệ, nói với bọn họ, ta có thể không truy cứu những chuyện đã qua nhưng từ nay về sau ai còn dám lén lút nịnh nọt hai người đó nữa thì đừng trách ta không khách khí!”  

 

Trên mặt Lý Cẩn xuất hiện một tia kinh ngạc, Sở Kỳ có thể nghĩ sâu xa như vậy khiến ông ta vô cùng kinh ngạc, nhưng không thể không nói đây là một cách hay!  

 

Vì vậy ông ta nhanh chóng đáp lời rồi vội vàng rời đi.  

 

“Hàng Uyển, nàng cũng đi nghỉ ngơi đi, đêm khuya còn có việc phải làm”, Sở Kỳ lại nhìn bên  ngoài cửa sổ, nói với vẻ mặt nghiêm túc.  

 

“Hả? Đêm khuya…”  

 

Khuôn mặt trắng như tuyết của Hàng Uyển nhanh chóng ửng hồng.  

 

Nàng nhớ rất rõ những gì đã xảy ra vào đêm hôm trước, mỗi khi nhớ lại đều cảm thấy xấu hổ.  

 

Lúc này nghe thấy lời nói đầy ẩn ý của thái tử điện hạ, một cô nương lớn ngần này sao có thể không ngại ngùng, nàng nhanh chóng xoay người bỏ chạy, nhưng dường như lại cảm thấy cứ bỏ chạy thế này thì thật mất mặt, chân vừa bước lên ngưỡng cửa lại quay đầu lại, ngượng ngùng nhìn bóng lưng Sở Kỳ, nhỏ giọng mắng: “Hừ, không biết xấu hổ!”  

 

Sở Kỳ tất nhiên là không biết tâm tư và hành động của Hàng Uyển .  

 

Hắn nói buổi tối có việc, hoàn toàn toàn không phải như Hàng Uyển nghĩ, chỉ là định bảo Hàng Uyển lợi dụng đêm tối đi đến phủ của đại hoàng tử và tứ hoàng tử âm thầm tặng một chút lễ mọn thôi.  

 

Lần này, cái làm hắn ngã từ trên ngựa xuống không phải chính là hương kinh mã hay sao?  

 

Vậy thì tặng bọn họ chút hương kinh mã là được rồi…  

Nếu đã như vậy, nếu hung thủ đứng sau thật sự không phải bọn họ, sau khi hương kinh mã đột nhiên xuất hiện trong phủ, hai người đó hẳn sẽ không để ý nhiều.  



Nhưng nếu như hung thủ là bọn họ, sau khi nhận được hương kinh mã, hai người ít nhiều cũng sẽ để lộ dấu vết. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK