Mục đích của hắn là muốn xây dựng một lực lượng đặc chủng hiện đại hóa cho riêng mình.
“Nhưng mà bây giờ nói những điều này còn hơi sớm, nhiệm vụ trước mắt của hai người các ngươi chính là huấn luyện đội hộ vệ thái tử. Theo yêu cầu của ta, đi diễu hành, đi đều, chạy, đứng tấn, bò trườn, tất cả phải luyện tập cho tốt và nhuần nhuyễn!”
Sở Kỳ nhìn hai người, giơ một ngón tay lên: “Ta cho các ngươi thời gian một tháng, các ngươi có tự tin làm được không?”
“Làm được!”, mặt phù trả lời rất nhanh.
“Còn ngươi?”
“Bẩm điện hạ, thuộc hạ… cũng làm được!”
“Tốt”.
Sở Kỳ phất tay, Lý Cẩn liền lấy ra ba nén bạc đặt ở trước mặt bọn họ: “Chỗ này có ba trăm lượng bạc, một trăm người chia thành hai đội, hai người các ngươi làm bách phu trưởng dẫn dắt mỗi đội. Một tháng sau ta sẽ đến tận nơi kiểm tra. Chỉ cần đạt được yêu cầu của ta, mỗi đội sẽ được thưởng một trăm năm mươi lượng bạc! Trong đó hộ vệ bình thường sẽ được hai lượng, thập phu trưởng sẽ được năm lượng, bách phu trưởng mỗi người được hai mươi lăm lượng bạc”.
Hai mươi lăm lượng bạc!
Sở Quốc thành lập chưa lâu, ngân khố eo hẹp, chỗ này gần bằng bổng lộc trong nửa năm của bọn họ rồi.
Hai người càng hưng phấn, trong lòng càng chắc chắn, thái tử điện hạ thật sự khác trước kia rất nhiều.
“Những cái này đều là những phần thưởng nhỏ, nếu các ngươi làm tốt, sau này đi theo ta, thăng quan tiến chức là điều không phải bàn! Đến lúc đó, đừng nói là bách phu trưởng, thiên phu trưởng, cho dù là hiệu úy, thậm chí đại tướng quân cũng không phải là không có khả năng!”
“Hai người vô cùng kích động, lại cúi đầu hành lễ lẫn nữa: “Thuộc hạ xin thề đi theo điện hạ!”
“Đừng có vui mừng vội, ta cứ phải nói thẳng trước, nếu như một tháng sau, các ngươi không đạt được yêu cầu của ta thì đừng nói là chức bách phu trưởng không còn nữa, rất có khả năng các ngươi cũng sẽ bị đuổi khỏi đội hộ vệ”.
Sở Kỳ híp mắt: “Lý do rất đơn giản, bởi vì ta chỉ cần nhân tài, không nuôi loại vô dụng! Các ngươi đã hiểu chưa?”
“Thuộc hạ đã hiểu!”
Hai người nói với giọng điệu chắc chắn, trong phút chốc, ý chí chiến đấu dâng cao.
“Tốt lắm, thế này mới giống hộ vệ của ta…”
Sở Kỳ nhìn hai người, gật đầu tán thành, sau đó xoay người, cầm lên mấy gói dược liệu cùng một ít thuốc mỡ từ cái bàn bên cạnh, mấy thứ này là tối hôm qua hắn cùng Lý Cẩn đến thái y viện lấy.
Mục đích đương nhiên không phải để trị chứng bệnh không lên được, hơn nữa hoàn toàn không phải là bệnh, chỉ là hiện tại hắn quá yếu, hai ngày nữa cơ thể sẽ khỏe lại, tự nhiên sẽ khỏi.
Hắn đưa thuốc mỡ cho người mặt phù, vỗ vai hắn ta và quan tâm nói: “Những thứ thuốc này cả uống trong lẫn bôi ngoài, hiệu quả tốt hơn nhiều so với thuốc Kim Cương, tối hôm qua ta đích thân đến thái y viện tìm cho ngươi. Ngươi là bách sư trưởng của ta, không thể đứng trên sân tập luyện với khuôn mặt bầm dập, lát nữa đi về, rửa mặt, nhanh chóng bôi lên để mau khỏi”.
“Cái này…Tạ ơn điện hạ!”
Người mặt phù nghe vậy thì quỳ xuống tạ ơn, vô cùng cảm động.
Sở Kỳ nhanh chóng duỗi tay đỡ hắn dậy an ủi.
Lần này, hai người đã hoàn toàn bị thủ đoạn của Sở Kỳ thu phục, gần như không ngần ngại bày tỏ lòng trung thành với hắn một lần nữa, rồi sải bước rời đi.
Nhìn bóng hai người đi xa, Sở Kỳ thở phào một hơi, chắp hai tay sau lưng, quay lưng lại với Lý Cẩn và hỏi: “Lý công công, ngươi cảm thấy cách làm của ta thế nào?”