• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Có lẽ là không thể chịu nổi ánh mắt của Lý Cẩn, khi xếp hàng, cuối cùng tốc độ của bọn họ cũng nhanh hơn chút, chỉ là hàng ngũ giống như những dải lụa bay trong gió vậy, xiêu xiêu vẹo vẹo.  

 

Nửa canh giờ sau, đội hộ vệ năm trăm người mới tập hợp xong.  

 

Một người đàn ông vạm vỡ mặc áo giáp xuất hiện ở phía trước đội hình, trên tay hắn ta cầm bảo kiếm, mũ giáp kẹp trên nách, cau mày nhìn về phía Sở Kỳ.   

 

Nhìn thấy Sở Kỳ, Lý Cẩn và Hàng Uyển, hắn ta mới đội mũ lên, bước nhanh tới.  

 

Sắc mặt Lý Cẩn rất u ám, thấp giọng nói: “Hắn ta chính là Uất Trì Huýnh, con trai độc nhất của Trần quốc công Uất Trì Lân”.  

 

Sở Kỳ khẽ gật đầu, tối qua hắn đã đọc qua không ít sách liên quan đến Sở Quốc, hắn biết Uất Trì Lân chính là đại tướng lập ra Sở Quốc, đã hai lần cứu tiên hoàng thoát khỏi nguy hiểm, có thể nói là đại lão đầy quyền lực ở kinh đô.  

 

Nhưng người này có ác cảm với thái tử trước.  

 

Đây cũng là một trong những lý do Sở Kỳ muốn bắt tay vào dọn dẹp đội hộ vệ thái tử.  

 

Chỉ là, cho dù là đại lão, ở trong mắt Sở Kỳ cũng chẳng là gì hết, quốc công mà thôi…   

 

Nghĩ đi nghĩ lại, Sở Kỳ phát hiện ta mình thật sự có chút khâm phục vị thái tử trước.  

 

Lúc này Uất Trì Huýnh đã bước đến gần, quỳ một chân xuống nói: “Mạt tướng Uất Trì Huýnh, tham kiến thái tử điện hạ!”  

 

Sở Kỳ hơi nheo mắt lại, nhìn về phía đám quân sĩ: “Uất Trì tướng quân, sao ta thấy bọn tướng sĩ không có chút khí lực vậy, tối qua xảy ra chuyện gì sao?”   

 

Đồng tử Uất Trì Huýnh co rút lại, hắn ta vốn cho rằng tiểu thái tử này chỉ đến để chơi, tùy ý tiến lên hành lễ, sao lại cảm thấy trong câu nói này mang theo ý chất vấn nhỉ?  

 

Hắn ta lập tức nói: “Bẩm thái tử điện hạ, mạt tướng phụng mệnh phối hợp với cấm quân triều đình canh giữ nông trường hoàng gia, tối qua mới về cung!”  

 

Sở Kỳ chậm rãi nói: “Ồ? Nghe ý của Uất Trì tướng quân, về muộn liền có thể coi thường kỷ luật à? Uất Trì tướng quân, kêu ta giao tính mạng của mình cho một đội quân như vậy bảo vệ, ta rất không yên tâm!”  

 

Sắc mặt Uất Trì Huýnh thay đổi nghiêm trọng, hắn ta đương nhiên có thể nghe ra sự rét lạnh trong lời nói của Sở Kỳ, cúi đầu nói: “Mạt tướng đáng chết!”  

 

Sở Kỳ cười cười, nói: “Đứng dậy đi, để ta xem, hộ vệ thái tử tập luyện!”  

 

“Vâng!”, Uất Trì Huýnh chắp tay đứng dậy.  

 

Lúc này, cuối cùng hắn ta cũng hiểu ra rằng, vị tiểu thái tử này đến đây để bắt lỗi, bây giờ hắn ta chỉ hy vọng bọn tướng sĩ có thể nghiêm túc một chút, nếu không sợ rằng vị tiểu thái tử này sẽ thật sự không bỏ qua cho hắn ta.  

 

Đồng thời hắn ta cũng rất buồn bực, không phải nói tiểu thái tử này chỉ có thể sống được ba ngày thôi sao? Bây giờ đã bốn ngày rồi, sao vẫn chưa chết, ngược lại còn khỏe mạnh đi đây đi đó?  

 

Hơn nữa, đầu dường như cũng trở nên bình thường rồi?  

 

Nhưng hiện tại rõ ràng không phải là lúc nghĩ đến chuyện này, Uất Trì Huýnh châm rãi rút thanh trường kiếm trên thắt lưng ra, cao giọng nói: “Xếp hàng luyện tập!”  

 

Trên đài cao, trống trận vang lên, người cầm cờ lập tức phất cờ hiệu lệnh chỉ huy đám người.  

 

Năm trăm tướng sĩ vung súng trường trong tay lên theo nhịp của lá cờ, nhưng trông rất hỗn loạn, thậm chí có một số binh sĩ mới vung súng trường lên, người đã phiêu theo súng, không rõ đông tây nam bắc…  

 

Mặt Uất Trì Huýnh tím tái như màu gan lợn.  

 

Nắm đấm trong tay Lý Cẩn chặt lại lỏng, lỏng lại chặt, nếu không phải là thái giám không được can dự đến việc quân, lúc này ông ta thể nào cũng phải hỏi Uất Trì Huýnh, lấy nhiều tiền như vậy làm gì rồi?  



Trên mặt Sở Kỳ vẫn mang theo ý cười như cũ, hắn chỉ chỉ trỏ trỏ gì đó với Hàng Uyển, giống như đang xem kịch vậy. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK