Có mở đầu rồi là phanh lại không kịp nữa, cho tới khi Tiểu Tây ôm hộp trống khóc váng nhà mới phát hiện ra hết rồi, cả một hộp trâm mà hết sạch, chỉ đành rút một cái trên đầu quản gia cô cô nhét vào tay Tiểu Tây mới được yên thân.
Lão nãi nãi tức phát điên rồi, cầm chỗi lông gà đuổi đánh đám cô cô tỷ tỷ, thẩm thẩm muội muội quanh sân, động tác rất khỏe khoắn, lông gà bay đầy trời.
Mỗi lần nhìn thấy cảnh này trong lòng Vân Diệp lại vui vẻ, cảm thấy ở bên ngoài có bị người khác hại, hoặc hại người khác đều đáng.
- Diệp Nhi, cháu thấy cô cô dùng chất liệu này làm váy có đẹp không?
Cô cô cắt ngang nụ cười ngốc nghếch của Vân Diệp, cùng nhà hoàn mở một cuốn lụa màu đỏ ra, bên trên thêu hoa mẫu đơn cực lớn, đúng là thứ làm áo cười tốt.
- Cô cô nếu định tái giá lần nữa thì cái này thích hợp nhất đấy.
Vân Diệp trêu ghẹo cô cô:
Nói cho cô cô xấu hổ, đỏ mặt mắng Vân Diệp một tiếng, rồi kéo nha hoàn đang cười ngặt ngoẽo về phòng.
Từ khi đem trâm cho người nhà, nãi nãi tuyệt đối không cho Vân Diệp mang đồ giá trị trên người nữa, trừ mấy miếng ngọc bội nam nhân đeo, mấy hạt châu trừ tà, Vân Diệp có thể nói là không xu dính túi, ngay cả cái ví mà y mang tới từ đời sau cũng bị nãi nãi giấu đi trong ánh mắt khát vọng cực độ, ngay cả nhìn cũng không cho nhìn.
Đánh giá lại người nhà của mình lần nữa, Vân Diệp thầm cảm ơn ông trời, toàn là người lương thiện, không vì thời gian khổ mà sinh ra suy nghĩ độc ác, hạnh phúc sau đại nạn làm bọn họ cực kỳ thỏa mãn.
Con người chỉ cần thỏa mãn là sẽ khoáng đạt, cuộc sống giàu có làm chuyện vụn vặt xa rời bọn họ, còn chuyện lớn chẳng tới bọn họ lo, đều hưởng thụ cuộc sống của mình, đó là điều Vân Diệp mong muốn.
Tản bộ trong nhà, từ viện tử này đi qua viện tử khác, chẳng biết qua bao nhiêu cái cổng vòm, đây là lần đầu tiên Vân Diệp đi dạo khắp nhà.
Trong hoa viên trồng toàn hoa hồng, lúc này đang nở rộ, hương hoa đầy vườn kéo tới vô số ong bườm, mấy loại bườm chẳng ngờ Vân Diệp cũng chưa bao giờ nhìn thấy, vỗ cánh bay loạn khắp trời.
Bảo nha hoàn cầm kéo tới, cắt mấy bông hoa quá dày, cho vào trong giỏ phơi, sau khi bỏ đi hơi nước, đợi cánh hoa hơi nhăn lại thì thu về. Vừa định bảo nha hoàn mang giỏ tới chỗ mình nấu rượu trong nhà thì phát hiện ra cô cô, nãi nãi tức giận đứng bên cạnh, trên mặt đất nha hoàn khóc thút thít.
- Học được bao nhiêu?
Giọng nãi nãi cực nghiêm, cô cô còn ở bên cạnh cáo mượn oai hùm quát phụ họa:
- Được rồi, được rồi, cháu chỉ buồn chán làm mấy thứ chơi, không hề gì, nó giúp cháu hái hoa, học được bao nhiêu chứ?
Vì thứ lão bà của mình ở đời sau bày ra chơi mà tới mức giết người sao?
Nãi nãi thay đổi sắc mặt cực nhanh, vừa rồi còn đầy sương băng, chớp mắt đã kiêu ngạo nói:
- Thứ tôn tử ta làm ra chơi là bảo bối bên ngoài tranh nhau vỡ đầu, hạ nhân tuyệt đối không thể có phần, sau này muốn chơi tìm cô cô cháu, bớt tìm người không liên quan đi.
Chẳng còn gì để nói nữa, hiện giờ lão nãi nãi trông nhà cực nghiêm, nhất là hạ nhân tiếp xúc với Vân Diệp, sợ thứ tốt tôn tử làm ra bị nhà khác cướp đi. Lão nhân gia giờ nhìn thấy nông cụ trong ruộng là thương tâm, cứ thương tâm là chửi Ngưu Tiến Đạt.
Vân gia không dám ngừng nấu rượu, Trình Giảo Kim ở Cố Nguyên mà vấn không quên viết thư về đòi rượu, vả lại rượu làm ra đã ít, còn phải cung ứng cho bốn con ma men ở thư viện, Lý Thừa Càn thi thoảng cũng cướp một ít, nhà Úy Trì mang bảo bối tới đổi, nhà Tần Quỳnh nói là muốn cho vào thuốc, chả hiểu thuốc mẹ gì mà cần 20 vò rượu, tắm cho lợn cũng đủ nữa là. Tóm lại, rượu Vân phủ làm ra có tiếng ở Trường An, người thường không được một ngụm mà thử.
Nãi nãi đuổi quản sự nấu rượu đi, hắn ta ký thân khế, sống là người của Vân gia, chết là ma của Vân gia, có điều đãi ngộ rất hậu, ở trong trang được tính là nhà có của, thường thấy bà nương nhà hắn xách chân giò đi khắp trang khoe khoang.
Thay một cái nồi nhỏ, cho nước sôi vào, bỏ ít hoa vào nấu, đóng nắp lên, dùng lửa lớn đun.
Vân Diệp nói phải ngủ một giấc, phải một hai canh giờ mới đun xong, cô cô chạy đi gọi hai nha hoàn mang ghế nằm của Vân Diệp tới. Vân Diệp bảo lão nãi nãi nằm nghỉ, kết quả bị lão nãi nãi đẩy xuống. Bà tự mình ngồi canh ở cửa, cô cô vào bếp đốt lửa.
Nồi đun cạn, Vân Diệp cũng tỉnh dậy, tinh thần lai láng vừa vào bếp một cái rồi vội vàng chạy ra, quên mang khẩu trang, trong bếp toàn mùi cỏ, khó ngửi chết. Đem nước chưng được lắng ở bình đổ vào một cái nồi sạch khác, bên trên nổi lềnh bềnh một lớp mỏng như mỡ, tiếp tục đóng nồi đun tiếp.
Khi quá trình này lặp lại ba lần, Vân Diệp được một thứ dinh dính bốc mùi khó ngửi ở dưới đáy nồi.
- Diệp Nhi, đây là nước hoa mà cháu nói à? Có phải sai sót ở đâu rồi không, hay là tiện nhân kia động vào hoa, khiến ông trời nổi giận, không cho nhà ta làm nước hoa?
Lão nãi nãi cho rằng tôn tử không thể sai được, có sai là ở con nha hoàn hái hoa:
- Người yên tâm, xong rồi, nước hoa mới chưng ra là như thế đấy, tôn nhi phải phối thêm vài thứ mới có mùi thơm, không liên quan tới nha hoàn, người đợi xem tôn nhi hóa phép biến thối thành thơm nhé.
Dùng tùi da có cắm ống trúc đằng sau, hút vài giọt, cho vào bình nhỏ có chứa rượu mạnh, dùng nút bọc vải nút thật chặt, lấy hết sức lắc, theo cánh tay Vân Diệp lay động, một mùi thơm hoa hồng lan tỏa khắp phòng.
Lão nãi nãi và cô cô kinh ngạc đứng bật dậy, ngây ngất trong hương hoa mê người.
Vân Diệp luôn cảm thấy mình giống như một con trâu khai hoang, muốn sống thư thái ở cái thế giới này này thì tất cả đều phải do bản thân làm mới có được, đừng cho rằng ngươi có quyền cao chức trọng là có thể giải quyết.
Về mức độ sinh hoạt, tiểu dân ở đời sau dứt khoát là thoải mái hơn quan lại bình thường, nhà có tiền ở đây mùng một ngày rằm ăn hai bữa thịt là có thể mang cái miệng bóng nhẫy mỡ đi khoe khắp thế giới rồi.
Ba tháng không biết mùi thịt là mức độ sinh hoạt phổ biến, nhớ lại hành vi mình thường len lén đem thịt mỡ ném vào cống, là mặt đỏ rát. Ở đây mà vẫn làm thế sẽ bị nước bọt dìm chết.
Tháng tư là thời điểm dễ chịu nhất trong năm ở Quan Trung, sớm tối nhiệt độ vừa phải. Chỉ cần không ở thư viện, tới chập tối Van Diệp sẽ dẫn Vượng Tài ra ngoài đi dạo.
Nông hộ cũng dần quen với vị trang chủ chưa lớn tuổi này, từ mới đầu gặp mặt thì sợ hãi, tới giờ quen thuộc rồi, đó là một quá trình chậm chạp, sau khi Vân Diệp đánh gãy chân trang chủ Hồ trang, liền có lão hán tuổi cao bắt chuyện với Vân Diệp khi y đi dạo, hỏi thăm lão nãi nãi có an khang không, Vân Diệp cười cảm tạ, thế là có được hình tượng bình dị thân dân của y trong trang.
Trong chuyện này Vượng Tài có tác dùng làm cầu nối tuyệt hảo, Vân gia chưa bao giờ buộc Vượng Tài, cho nên nó rảnh rỗi là đi dạo trong trang, cũng chẳng cần mã phu đi theo, nhìn thấy trên tường nông hộ nào treo cao lương là với ăn vài miếng, sau đó chỉ vào cổ đợi người ta lấy tiền. Mới đầu không ai biết, thấy là bảo mã của trang chủ thì đành chấp nhận xui xẻo, vì treo cao lương trên tường là lương thực dự trữ của cả nhà phòng lúc đói kém.
Cho tới khi Vượng Tài ăn lúa mạch nhà hộ vệ trong trang, hộ vệ kia đợi Vượng Tài ăn no rồi gãi cổ cho nó, thuận tiện lấy mấy đồng ở túi tiền treo cổ, các nông hộ mới biết Vượng Tài đại gia chưa bao giờ ăn quịt, chẳng qua mình không biết lấy tiền mà thôi.
Từ đó trở đi Vượng Tài đại gia là đối tượng được hoan nghênh nhất thôn trang, chẳng một ai coi nó là ngựa, đã bao giờ thấy ngựa thông minh như thế chưa? Đầu tiên là trẻ con trong thôn trang lên núi cắt cỏ xanh non nhất, rửa sạch cho Vượng Tài, rồi gãi khắp toàn thân nó, lấy một đồng ở trong túi đi mua kẹo ăn.
Trẻ con nông hộ đều chất phác, đứa nào không có cỏ cho nó ăn thì thà mút ngón tay nhìn đứa khác ăn kẹo chứ không tự ý đi lấy tiền của Vượng Tài.