To gan!
Lý Uyên đứng bật dậy chỉ Vân Diệp nói với Trường Tôn hoàng hậu:
- Thần tử của Nhị lang đấy! Không coi quân thượng ra gì, hoàng đế dạy y như thế sao?
Trường Tôn hoàng hậu mặt trắng bệch, Lý An Lan không ngờ rằng Vân Diệp lại cương liệt như thế, đối diện với thái thượng hoàng mà không chịu lùi bước, nàng lo lắng nháy mắt với Vân Diệp, hi vọng y chịu nhún, nhưng lúc này trong lòng Vân Diệp lửa giận ngùn ngụt cháy, làm gì còn nhìn tới nàng.
- Phụ hoàng bớt giận, Lam Điền hầu từ nhỏ theo thế ngoại cao nhân du lịch thiên hạ, bị chiều hư, thiếu gia giáo, gần đây luôn do thần thiếp tiếp nhận giáo dục, nói lời bất kính là lỗi của nhi tức, xin phụ hoàng niệm tình y tuổi nhỏ vô tri, tha cho y một lần.
Hoàng hậu kệ mặt đất bụi bẩn quỳ sụp xuống:
Lý Uyên hơi nguôi giận một chút, sai người đỡ Trường Tôn hoàng hậu lên:
- Phu thê các ngươi rất thích tên tiểu tử này phải không? Thường ngày ngươi không bao giờ trái ý trẫm, chỉ cần trẫm hạ lệnh, ngươi đều làm theo mà không hỏi gì, nay vì y mà quỳ xuống, đây là lần đầu tiên trong mười mấy năm qua, xem ra tên tiểu tử này không đơn giản.
- Thần thiếp và hoàng đế không biết vì sao nhìn thấy tên tiểu tử này thì sinh lòng thân thiết, có lẽ là do ý trời.
Trả lời Lý Uyên xong lại quay sang quát Vân Diệp:
- Tên khốn kiếp này, còn không xin lỗi thái thượng hoàng, thực sự không muốn sống nữa à?
Tâm huyết của người khác không thể lãng phí, ý tốt của người khác không thể không cám ơn, đó luôn là quan niệm làm người của Vân Diệp. Hoàng hậu vì y làm tới mức này rồi, y còn có gì để nói nữa. Bị trói không quỳ nổi, khom người xuống:
- Vi thần nhất thời thất lễ, mong thái thượng hoàng tha thứ.
Lời nói ra rồi, nhưng ngữ khí thì vẫn cứng như đá.
- Ngươi không phục sao?
Lý Uyên nhấp một ngụm rượu, thong thả nói:
Không biết vì sao Vân Diệp nhìn thấy Lý An Lan là nổi cơn điên, lửa giận vừa lắng xuống đã bốc lên, lại lớn tiếng nói:
- Vi thần đương nhiên không phục, chẳng lẽ chỉ cho phép châu quan thái thượng hoàng thắp lửa, không cho bách tính Lam Điền hầu đốt đèn.
Lý Uyên thiếu chút nữa phun cả rượu ra ngoài, cố nuốt xuống, kỳ quái hỏi:
- Châu quan thắp lửa, bách tính đốt đèn là điển cố gì?
- Thần nghe người ta nói có tên quan là Điền Đăng, kỵ húy tên mình ( Đăng là đèn), ai xúc phạm sẽ bị phạt roi. Vì thế cả châu không có ánh đèn. Đến tên Nguyên Tiêu, cho phép người vào tham quan, treo bảng viết :" Bản quan theo lệ đốt lửa ba ngày." Thần nói với gia sư, gia sư nói :" Chỉ cho châu quan thắp lửa, không cho bách tính đốt đèn."
*** Thực ra nó là điển cố nổi tiếng thời Tống, chắc mọi người biết cả rồi.
Vừa mới nói xong không giai nhân nào bên cạnh không che miệng cười, Lý Uyên cũng tựa mỉm cười, Trường Tôn hoàng hậu yên tâm, Lý An Lan mặt đờ đẫn, không biết là nghĩ gì.
- Vậy ngươi nói xem rốt cuộc châu quan thắp lửa ra sao, nếu không nói rõ ngọn ngành thì phạt gộp hai tội, tuyệt không tha.
- Bệ hạ quên thời Tùy, chuyện "tước bình trúng tuyển" rồi sao, điển cố này cả thiên hạ đều biết, tiểu tử chẳng qua là học theo bệ hạ mà thôi.
Vân Diệp khinh bỉ nhìn Lý Uyên, lão khốn có mỹ nhân quên mất cố nhân.
*** Đậu Thị sinh ra xinh đẹp vô cùng, cha nàng thường nói :" Con gái ta xinh đẹp, lại học thức bất phàm, sao có thể tùy tiện gả được." Vì thế ông ta vẽ 2 con khổng tước ở bình phong, ngầm định ai bắn trúng mắt thì gả con gái cho, cuối cùng Lý Uyên bắn hai mũi tên trúng đích lấy được Đậu Thị.
Trường Tôn hoàng hậu hít sâu một hơi, tên tiểu tử này cái gì cũng dám nói.
Lý Uyên chìm vào trong hồi ức, phất tay bảo cung nhân khiêng ông ta hồi cung, không còn tâm tư để ý tới Vân Diệp nữa, Đậu Thị mất đi là nỗi đau vĩnh viễn trong tim ông ta, nhất là sau khi trải qua kịch biến như cứa tâm can người ở Huyền Vũ môn, những đứa con của Đậu Thị tàn sát lẫn nhau, máu chảy thành sông. Đậu Thị, nàng thật tốt số! Để lại ta một mình ...
*** Lý Thế Dân, Lý Kiến Thành, Lý Nguyên Bá, Lý Tú Ninh đều là con của Đậu Thị.
Lý An Lan nhìn Vân Diệp, Vân Diệp lại nhìn lên trời, chua xót chiếm đấy lòng ngực, y không thèm nhìn mình nữa rồi ...
Vân Diệp đang nỗ lực đóng vẻ kiêu ngạo không thèm để ý sự đời thì đột nhiên thấy tai đau nhói, khuôn mặt phẫn nộ của Trường Tôn hoàng hậu xuất hiện.
Bị cấm túc mất rồi, đó là mệnh lệnh của hoàng hậu. Dám ra khỏi cửa phủ sẽ bị đánh gãy chân, mà có hai tên thị vệ hoàng gia hung thần ác sát ở lý tại Vân gia không đi, hung ác theo sau Vân Diệp một bước không rời.
Nữ quan tuyên chỉ vừa mới rời đi, thị vệ hoàng gia lập tức thể hiện bản sắc gấu chó, khom lưng rụt cổ lại, bản lĩnh của Vân Diệp được bọn họ học mười phần mười, lớn tiếng thưa thốt mình bị hoàng hậu nương nương ép không thể không tới, mong hầu gia thương xót cho hai bọn chúng, chỉ cần không rời Vân phủ thì làm gì cũng được.
Một mình ngồi trên xích đu, nhớ tới mỗi nụ cười mỗi cái nhăn mày của Lý An Lan, lòng đau nhói, chẳng lẽ mình thích nàng rồi? Nữ nhân không có đầu óc này, chỉ có khuôn mặt giống vợ mình đời sau, nhưng không có trái tim lương thiện của cô ấy! Hoang tưởng rồi, mình bị cái vẻ ngoài che mắt, nói cho cùng nàng là công chúa hoàng gia, là bá long vương nhỏ, nàng cho rằng chỉ là trò chơi, với mình đó là chuyện chết người, không có tay rồng thì đừng nên chơi cái trò nguy hiểm cao này.
Mình đâu phải là thằng nhóc con bị ái tình làm mê muội, ngay cả lý trí nên có cũng mất đi chứ.
Trò cười! Lão tử đường đường là người sống dưới lá cờ đỏ, làm gì có chuyện suy đồi, hủ bại, sa đọa dưới chân tiểu nha đầu của vương triều phong kiến đối lập chứ.
Phải tìm niềm vui cho bản thân thôi, nếu không sẽ bị chứng tự kỷ mất, chuyện Lý An Lan để sau hẵng nói, giờ không rảnh nghĩ chuyện này, Vân Diệp cổ vũ bản thân.
Lý Nhị thật vô lý! Nói cha mình bị Vân Diệp làm không thiết tha cơm nước, đêm không chợp mắt, lại còn ngày càng hao mòn.
Bố láo bố toét, tổng cộng mới có ba ngày, gầy thế chó nào được? Nhớ lại năm xưa Vân Diệp vì giảm béo mà nhịn đói ba ngày, lên cân đo thử còn nặng thêm một cân, đi kiếm ai mà kêu đây? Còn nói sau này cấm Vân Diệp tới gần Lý Uyên trong vòng mười trượng.
Điên mất, lão tử có phải bị bệnh hủi đâu mà cách ly? Còn phải phụ trách làm cha ông vui lên nữa à? Ông không làm thịt ca ca đệ đệ của mình thì cha ông có khổ sở vậy không?
Đã nói xã hội phong kiến không có nhân quyền mà, mệnh lệnh của Lý Nhị mà không chấp hành thì bản thân ngay cả quyền lợi làm người cũng không có.
Vân Diệp nghĩ thật kỹ lại xem người già ở đời sau làm gì? Luyện thái cực? Múa kiếm? Khiêu vũ? Hình như đều không hợp với người u uất quá sâu như Lý Uyên, ông ta có chút tinh lực đều đem gieo mầm rồi. Xem ra phải mạnh tay mới được.
Mạt chược! Chẳng phải có câu một tỷ nhân dân chín trăm triệu chơi à? Chính nó rồi, bất kỳ ai dính vào cái thứ này là không thoát ra được nữa. Đó là thần kỹ trị chứng u uất.
Nghe thấy Vân Diệp gọi thợ mộc, lão nãi nãi và cô cô liền chạy tới ngay, biết là y lại làm ra thứ đồ mới. Lần trước sau khi bị người ta lừa mất bản vẽ máy cày, lão nãi nãi thương tâm rất lâu, luôn miệng nói mình trông nhà không tốt, để bảo bối trong nhà bị kẻ không liên quan lừa đi mất. Lần này đồ tốt quyết không thể để mất nữa.
An bài thợ mộc trung thành nhất trong nhà tới báo danh, Vân Diệp vẽ từng bức hình lên giấy, quan trọng nhất là phải vẽ yêu kê thành khổng tước, mắt phải lấp lánh có thần, để Lý Uyên nhìn một cái là thích.
*** Yêu kê là thuật ngữ trong mạt chược, món này mình chẳng biết chơi.
Toàn bộ làm bằng gỗ đàn hương, còn xóa đi hoa văn, trông cứ giống nhau y như đúc, tài nghệ của thợ mộc trong nhà tốt thật, khắc họa yêu kê sống động như thật, Vân Diệp hô lên:
- Ngon văn lành!
Lão nãi nãi ở bên nhìn không hiểu gì hết, hỏi:
- Diệp Nhi mấy miếng gỗ nhỏ này dùng để làm gì? Còn còn chim này lại khắc rất đẹp.
- Nãi nãi, có thứ này rồi các thẩm thẩm, cô cô, tỷ tỷ trong nhà sẽ không buồn nữa, đây là một thứ đồ chơi, đồ chơi của người lớn.