C37, lấy độc trị độc. Người ác chỉ có người ác trị
-Nàng ấy muốn kiểm tra, ai ngăn cản bước ra đây ngăn cản.
Dưới sức ép lớn lao của Thượng Quan Nhất, Phạm lão gia đúng là không dám hó hé nửa lời, nhưng nói về đạo lí thì nhà họ Thượng hoàn toàn sai, thậm chí còn hống hách ngang ngược. Cô nhìn cậu, đúng là có thể dùng cậu làm tấm lá chắn, nhưng cô đâu muốn vì thế mà cậu mang tiếng xấu vào người. Nếu như muốn tự do lộng hành thì há chẳng phải cái mác ác ma giết người vô số ngang tàn lại ập vào cậu. Dù chẳng biết thế nào nhưng cô lại không muốn liên luỵ đến cậu.
-Phạm lão gia. Ông thật sự không muốn biết chuyện những đứa trẻ thật sao? Ta là người ngoài cũng không nhẫn tâm nhìn chúng nó chết oan uổng như vậy. Người có thể suy nghĩ lại không?
Phạm lão gia vẫn không muốn. Ánh mắt lộ rõ sự ép buộc do nhà họ Thượng đưa ra. Ông ta cúi đầu quay người đi.
-Những đứa trẻ này đều là con ta, ta không yêu thương thì ai mới yêu thương. Nhưng mà...chết phải toàn thây. Người chết mà còn không toàn thây...ta có chết cũng không dám nhìn mặt tổ tiên.
Nói tới nói lui vẫn là họ không đồng ý. Mọi người cũng nhìn cô bằng cặp mắt chán ghét. Trên mặt đều viết lên chữ “cậy thế hiếp người”
Vốn dĩ cô đã đi đến bước đường này. Cũng không thể quay lại được. Nếu như lần này thất bại...cô cũng không biết nói sao. Nhưng cô cũng nghĩ thông rồi.
-Phạm lão gia...nếu như ông không tin...ông cứ mời vị pháp sư giỏi nhất đến đây. Lúc ấy nếu như ta có nói sai...tính mạng của ta giao hết cho ông. Ông muốn làm gì cũng được.
Lúc ấy bàn bạc đã đến mức đỉnh điểm, cảm nhận thiếu phu nhân nhà này quyết không bỏ cuộc. Ông ấy lại không thể nào làm khác được. Vì thế nên tạm đồng ý. Thế là các thi thể lần lượt được đưa về nhà. Chờ rước ông pháp sư từ bên làng lân cận qua. Cô cũng quay về. Giữa nhà đặt sáu cái quan tài khiến ai nhìn cũng lạnh gáy. Nhưng sau khi đồng ý với cô. Phạm lão gia lại đưa ra điều kiện. Muốn cô phải ở trong phòng tuyệt đối không được ra ngoài dù chỉ là một bước. Lúc này cô lại sợ Phạm Hân sẽ thay đổi tình hình. Thời gian nhiều như vậy lỡ đâu nàng ta lại giở trò. Nhưng nói đi thì cũng nói lại. Phạm lão gia khó khăn lắm mới đồng ý yêu cầu quái dị điên khùng của mình thì cô cũng nên chấp thuận yêu cầu của ông ta.
Suy đi nghĩ lại chợt cô đứng ngẩn người ra. Nếu nói về độ mê Thượng Quan Nhất thì Phạm tiểu thư này ăn đứt Ánh Nguyệt nhà mình. Nên chỉ còn một cách. Nếu như muốn giữ chân nàng ta không cho làm gì thì chỉ có Thượng Quan Nhất là làm được. Nhưng được voi đòi tiên có khi nào hắn ta tức lên không chịu nổi mà chém bay đầu cô không. Quá tam ba bận, đã nhờ người ta hai lần rồi. Vô duyên vô cớ lại nhờ nữa. Làm sao mà mở lời.
-Thiếu phu nhân.
Đang suy nghĩ thì A Hoang gõ cửa làm cô giật mình. Nó bưng thuốc vào ì ạch đi lại.
-Tới giờ bôi thuốc rồi. Người mau cởi y phục ra đi.
Thấy A Hoang không làm sao cô cũng yên tâm phần nào. Nghĩ tới cảnh bà cả mất rồi, cô mà có mệnh hệ nào chắc A Hoang không còn chỗ dựa mất. Thế là lại cảm thấy thương nó. Cô cởi đồ ra cho nó thoa. Vừa thoa hai người vừa nói chuyện qua lại.
-A Hoang này.
-Dạ...
-Chuyện hôm qua ngươi có sợ không?
Nó trầm ngâm một lát rồi lại nhẹ nhàng nói.
-Đương nhiên là em sợ rồi...Em sợ thiếu phu nhân mà có gì chắc em sống không nổi. Lúc trước em theo hầu bà cả, cùng bà ấy vượt qua bao khó khăn gian truân. Cuối cùng bà cả lại không qua khỏi. Em không muốn sống nữa. Cho tới khi gặp người, hầu hết người nhà họ Thượng ai cũng mang gương mặt lạnh lùng, không hiểu sao lúc ấy thấy người cười em lại muốn theo người. Không muốn chết nữa.
-Vậy...nếu lỡ sau này ta chết đi. Em sẽ làm sao hả?
-Em?...đương nhiên em sẽ theo người để bầu bạn rồi.
Cô nhẹ nhàng mỉm cười.
-Em yên tâm đi, trước khi ta chết ta cũng ráng tìm cho em một người chồng tốt. Em sẽ có gia đình riêng cho mình.
Nói xong nó mỉm cười, nhưng nhanh chóng đã không cười nữa.
-Vậy ai sẽ chăm sóc người?
-Ta sao? À đương nhiên là có rồi. Là Thượng Quan Nhất đó.
Nó nghe xong liền đứng hình, cô thấy im lặng quá nên quay lại nhìn, thấy nó đờ ra mới bật cười.
-Ngươi sao vậy? Ta và chàng ấy là phu thê, ta là vợ của chàng, đương nhiên sẽ ở cạnh chàng đến khi già khi chết. Chúng ta đương nhiên sẽ chăm sóc lẫn nhau. Sinh ra một đàn con, ta cũng phải cho A Hoang đi lấy chồng chứ, sao ta nỡ để A Hoang thành một bà cô già không có chồng con chứ? A Hoang của ta xinh đẹp biết là bao.
Cô lấy một miếng thuốc đắp lên trán nó. Cả hai đỏ mặt bật cười.
-Bà cô già là gì hả thiếu phu nhân.
-Hả? Bà cô già...thì là một nữ nhân đã già rồi mà không ai thèm lấy đó. Haha...
-Thiếu phu nhân thật là...
Nó phụng phịu. Lát sau bên ngoài có người nhìn vào. Hai bên tuy có người canh gác nhưng họ đều quỳ xuống cúi đầu im lặng. Bóng cậu cả đứng bên ngoài khiến các người canh gác toát mồ hôi. Thấy A Hoang đi ra lấy thêm thuốc, cậu chặn lại rồi ra hiệu hãy ra ngoài. Nó gật đầu rồi ra. Đứng đây nãy giờ lời cô nói cậu đã nghe hết. Cậu đi vào, cô chợt nói to.
-Cha...chân A Hoang dài thật đó. Mới đây đã đi lấy thuốc về rồi.
Cô nằm úp quay mặt vào trong, cậu tiến lại gần còn chạm nhẹ lên lưng cô. Lúc ấy cô trầm ngâm nói.
-A Hoang...ngươi nói xem...Sau này ta và Thượng Quan Nhất có cơ hội không? Hắn ta có giết ta không vậy? Ta không biết tại sao hắn cứ giết người...ngay cả đập đầu cá ta cũng không dám. Mỗi con người ai cũng có giá trị của riêng mình. Từ lúc được sinh ra, đến lớn lên là một quá trình rất dài và gian khổ. Hắn ta lại ra tay tàn nhẫn như vậy? Rốt cuộc tại sao chứ?
Cậu chẳng nói gì, tay rời khỏi lưng cô, lát sau cô lại nói.
-Nếu như tính khí cậu tốt như Bảo Nhất thì hay biết mấy.
Đôi mắt sắc bén của cậu chợt liếc lên. Cô thấy có gì đó không ổn lắm, nghiêng mặt qua nhìn. Nhìn thấy cậu như nhìn thấy quý nhân vậy. Vội vàng nhảy cẩng lên.
-Trời đất ơi...
Cô nhảy lên làm cái chăn rơi xuống. Cả người áp vào người cậu. Còn ôm lấy cậu không chịu buông ra. Lúc thấy cái lưng mát mát mới chợt nhận ra.
-Nàng đúng là nữ nhân tuỳ tiện.
Đúng là mất mặt thật, nhưng vẫn chống chế.
-Hahaa...chúng ta là vợ chồng mà.
Bao nhiêu cơn thịnh nộ định trút ra thì chợt lắng xuống vì câu nói này. Với lại từ trước tới nay cũng chẳng ai nói với cậu rằng sẽ cùng cậu sống đến già. Trong lòng có chút gì đó để ý câu nói này.
Cậu quay người đi, cô giật mình kéo chăn quấn qua người. Chợt ngó nghiêng rồi đi lại.
-Thượng Quan Nhất, gặp được chàng ta vui biết bao nhiêu. Chúng ta phóng lao thì phải theo lao. Chàng giúp ta một chuyện nữa có được không?
Cô cẩn thận nói lại hết tường tận, cốt ý muốn xin cậu giữ chân Phạm Hân. Cậu cũng biết chuyện này vốn dĩ không khó khăn gì, nhưng vẫn muốn làm khó cô một tý.
-Tại sao?
-Chẳng phải bây giờ chúng ta cùng trên một chiếc du thuyền sao?
-Du thuyền...
Cô vỗ vai cậu rồi nói.
-Vốn dĩ cố nhân có câu, người hợp tác với ta thì là người cùng đi chung chiếc thuyền. Nhưng nhà chàng giàu quá nên ta cho đi du thuyền. Có đúng không?
Vốn dĩ người vợ này trước sau đều ăn nói không được tỉnh táo, có những câu nghe cũng không hiểu. Cậu lại đứng dựa vào cửa sổ, cô liền vừa quấn chăn đi lại vừa nói.
-Ta xin chàng mà, chàng cũng đâu muốn ta thất bại mà mang tiếng đâu đúng không? Rõ ràng hôm qua chàng còn rút kiếm ra doạ họ. Ai dám cản nàng ấy bước ra đây...
Cô hô lên rồi làm hành động uy phong. Cậu liền quay mặt qua chỗ khác. Cô lại nói tiếp.
-Chúng ta còn phải sống với nhau đến già...chàng giúp ta đi được không?
Vốn dĩ đàn ông rất thích nghe mấy lời nũng nịu này. Nếu như nói cô là nữ chính trong cuộc chiến xuyên không này thì Thượng Quan Nhất là nam chính. Cũng nên biết thân phận mà ăn nói.
-Quan Nhất à...chàng cứu ta đi. Ta thề...ta nhất định không làm chàng mất mặt. Nhưng mà...ta nói cho chàng biết, Phạm Hân tâm địa không hề tốt. Chàng đừng cưới nàng ta.
-Tại sao?
-Chàng đừng hỏi tại sao? Ta là muốn tốt cho chàng.
Cô quay đi, cậu đứng đó sửng người. Lúc sau lại vang lên giọng nói của mẹ.
-Mẹ là muốn tốt cho con.
Cậu nhìn qua cô, đôi mắt hung ác đã chuyển sang sâu thẳm tự bao giờ, bây giờ trái tim như bị dồn ép đến khó thở.
-Vậy...Bảo Nhất thì sao?
Cô trợn mắt lên. Đôi môi mấp máy rồi quay lại, gương mặt lạnh toát.
-Sao đâu...ta với Bảo Nhất như bạn bè vậy. Chàng mới là chồng ta. Cho dù trước kia chàng có ghét ta, muốn giết chết ta. Nhưng ta vẫn không trách chàng. Ta biết sau này chúng ta sẽ có được hạnh phúc.
Câu nói này đúng là chạm đến trái tim người nghe thật. Cậu cũng đã dần đồng ý. Cô biết ngay tài múa mép của mình không tệ. Liền mừng thầm.
-Chàng không tin...chúng ta....làm thử lấy lòng tin đi.
Cô bước lại, đôi mắt nhìn lên cậu. Đôi môi mím nhẹ rồi đặt hai tay lên người cậu, trong đầu nghĩ rằng nếu ngủ với cậu thì có lẽ tình cảm sẽ tốt lên. Dù sao muốn nhờ cái gì đó thì cũng nên cho lại cái gì đó. Gọi là có qua có lại.
Cậu nhìn cô từ từ sờ soạn người mình. Hành động chẳng khác nào kĩ nữ. Cậu liền nghiêng đầu nói.
-Nàng đã làm với ai rồi?
Cô trợn mắt lên. Thân người đứng chết chân. Cô đây từ thời hiện đại vẫn còn trinh trắng. Về đây tâm hồn vẫn trinh trắng. Còn về thân xác của Trần Ý Như này có còn không thì không biết. Cô ngẩn mặt lên, ấp úng buông tay ra.
-Đương nhiên là chưa rồi, chàng nói gì vậy?
Cô còn đang tức giận lùi ra sau. Cậu đã giơ tay nắm lấy giật lại.
-Thật không? Nếu nàng nói dối ta sẽ chém bay đầu cả dòng họ nhà nàng.
-Hả? Chém hết sao? Bay...bay đầu?
-Đúng vậy, trước nay ta đã nói đùa chưa?
-Vậy...vậy thì...
Chẳng biết làm sao nữa. Đúng kiểu qua sông phải luỵ thuyền. Chiếc du thuyền này tính khí đúng là không tốt.
-Đương nhiên rồi. Lúc trước cả chết còn không sợ, chàng nghĩ con người ta sẽ sợ chàng sao?
Cô liền nhón chân lên, cậu cũng giơ tay đỡ lấy lưng cô. Cái chăn tuột xuống hết, bên ngoài ai cũng im im canh gác. Bên trong lại có hai người quấn lấy nhau, môi chạm môi. Nữ nhân từ hiện đại về đây hôn trai độ bạo dạng cũng nhân gấp ban nghìn lần. Cậu cả đúng ra chỉ là thử một chút, nhưng cuốn thế này thì dứt không ra.
Cô đẩy cậu ra hít một hơi, gương mặt đỏ bừng bừng, cả người căng cứng. Cậu chỉ chớp mắt cái rồi buông cô ra, cả hai như biến thành tượng đá, cô liền ngồi xuống nhặt chăn lên, nhìn cậu nói.
-Tối nay ta sẽ bị nhốt, chàng giữ Phạm Hân luôn bên cạnh đừng để nàng ấy đi đâu. Sáng mai ông pháp sư kia qua chúng ta giải quyết xong chuyện sẽ làm tiếp.
Cô quấn chăn rồi nhảy lên giường, cả người nằm co ro lại đắp chăn ngang đầu. Cậu bước ra ngoài. A Hoang đứng chờ còn cầm thuốc trên tay. Nó nhìn cậu rồi cúi đầu.
Khi nó vào đến nơi thì đã thấy cô chui ra. Thấy cả hai người ai cũng đỏ mặt tía tai. Nó thắc mắc lắm. Nhưng rồi chỉ thấy thiếu phu nhân lăn lộn qua lại gào thét.
-Trời ơi mình đã làm rồi, tuyệt vời quá đi...
A Hoang ngẩn người ra. Nó không biết thiếu phu nhân bị gì.
Cậu cả ra đến hậu hoa viên thì chống tay lên thành cầu. Gió thổi mát mặt nên cũng đỡ nóng. Lát sau thấy Phạm Hân đi bên kia mới đứng thẳng người, nàng ta như cục nam châm vậy, thấy cậu là sáp lại gần.
-Chào cậu cả...
Thấy nàng vui vẻ nên cậu ngỏ ý muốn đi dạo. Từ nay đến tối còn dài. Nhưng đảo mấy vòng thì cũng đã chiều. Cả chiều thiếu phu nhân cũng không được ra ngoài ăn cơm, nhưng họ rất chu đáo mang vào phòng. Tối đó cậu mời Phạm Hân uống rượu, cậu với nàng uống cũng đã hết mấy canh giờ, đến khuya ai cũng say khướt. Lúc họ gục trên bàn thì có nghe tiếng mở cổng vang lên. Phạm Hân nhân cơ hội này mời cậu vào phòng mình. Cậu mở mắt ra rồi đứng dậy.
-Tối nay Phạm Hân ở lại hầu cậu cả được không?
Tính ra cậu còn chưa thèm giữ chân. Nàng ta đã nguyện dâng hiến bản thân. Cậu mỉm cười rồi ngồi lên giường.
-Được...
Nàng ta liếc qua liếc lại, tâm trạng mừng vui, nhưng khí chất hơn người vẫn hiện hữu. Nàng nhẹ nhàng cởi lớp áo ngoài ra. Bên ngoài vang lên tiếng người nói chuyện inh ỏi. Phạm Hân không quan tâm, bây giờ mới bắt đầu cảm giác được lên thiên đường. Không nghĩ rằng cậu cả lại mau chóng chấp nhận mình như vậy. Từ từ bước lại, mỗi hai bước sẽ cởi một lớp. Cậu vẫn nhìn không chớp mắt.
-Chào Ánh Nguyệt tiểu thư...
Phạm lão gia kính cẩn chào và mời vào nhà. Lúc sáng đương không lại nhận được tin báo. Cậu cả cho người qua mời Ánh Nguyệt qua đây, nàng Ánh Nguyệt này đi cả ngày trời, lúc qua lại thấy mùi bù yểm từ nhà dội lại, lúc này lại càng bực tức nói.
-Cậu cả nhà họ Thượng đâu?
Phạm lão gia đứng thẩn thờ, lúc này mới có người nhà họ Thượng lại nói nhỏ, còn dẫn đường cho Ánh Nguyệt. Nàng ta liền xông vào đó, thấy Phạm Hân ôm lấy cậu, người còn có mảnh vải mỏng che thân. Lập tức xông đến nắm cô ta ra rồi quăng xuống nền.
-Con yêu nữ này, người đầy mùi tà đạo. Ngươi lại dám động đến anh cả của ta sao? Đám quan tài ngoài kia sặc mùi bùa chú? Ngươi đúng là yêu nữ mà.
Cậu say nên chỉ nhìn họ rồi nhếch môi lên. Ánh Nguyệt giận đến điên người. Nàng ta có sử dụng bùa chú nên bao nhiêu thứ nhỏ nhoi đó sao qua mắt được. Thế là mặc định Phạm Hân dùng bùa chú lên người cậu mê hoặc cậu. Ánh Nguyệt lấy bùa tát mạnh vào mặt Phạm Hân.
-Ngươi chán sống rồi.
Cứ thế Phạm Hân không có sức kháng cự. Bên ngoài A Hoang lập tức chạy về phòng báo tin. Cô vỗ tay cái bép.
-Thành công rồi, ta biết ngay thể nào Ánh Nguyệt cũng nổi điên. Mà hình như Ánh Nguyệt ghen quá hoá ngu hay sao? Thư đó vốn dĩ đâu phải của Thượng Quan Nhất viết. Không nhận ra mà còn phóng qua đây nhanh như vậy. Ta đúng là thiên tài mà.
Cô nằm ra giường thở một hơi, hài lòng mĩ mãn.
-A Hoang...ra ngoài...
Cô quay qua nhìn thấy cậu cả đứng trước cửa. Mặt mũi tám phần là say.
-A Hoang...ra ngoài...
Cậu gằn giọng cái nữa làm nó chạy té khói. Bước vào trong cậu đóng cửa lại.
-Ai cho nàng lấy danh phận của ta kêu Ánh Nguyệt qua đây?
-Sao đây? Phá hỏng chuyện tốt nên tức với ta à? Chưa làm gì được sao? Haha
-Vẫn chưa. Nhưng mà tìm tới nàng thì nàng cũng hiểu rồi chứ?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK