• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

BẢY KIẾP TRÙNG SINH

C28 hoạ trong đêm. Sáng trời trong

-Lạnh quá...

A Hoang ngồi dậy mỉm cười, nụ cười lạnh ngắt lạnh tanh.

-Thiếu phu nhân...

-A Hoang...

Cô gọi thế thôi chứ biết thừa đấy không phải A Hoang của cô.

Tay vẫn lau tóc nhẹ nhàng cho nó. Nhưng lau mãi lau mãi cũng chẳng thấy khô. Cô sờ vào tóc nó, lạnh ngắt...

-A Hoang này...cuộc đời con người nói dài thì không dài mà nói ngắn thì không ngắn. Em nói xem...cái gì quan trọng nhất khi lìa xa nhân thế vậy?

-Là gì?

Cô cúi đầu mỉm cười...

-Là kỉ niệm của người ở lại. Ta từng một lần suýt chết nên thật sự rất muốn biết người thân của mình sẽ nhớ những gì sau khi mình đột nhiên mất đi. Đương nhiên lúc còn sống ai cũng mong mình được sống cuộc sống tốt đẹp, nhưng lỡ không may xui rủi thế nào lại qua đời. Cũng không nên làm một con ma xấu xa. Bởi vì làm người tốt mà làm ma xấu thì đau lòng biết bao nhiêu. Trên đời vốn dĩ có nhân có quả? Người xấu đương nhiên sẽ có kết cục không tốt rồi. Cái quan trọng là tự bản thân ta biết giữ mình. Em thấy đúng không?

Sau khi dứt lời không gian im lặng bao trùm. Cô đợi nó trả lời mà căng thẳng vô cùng.

-Không phải. Đợi nhân quả thì đến bao giờ? Ai làm gì mình thì mình phải trả lại. Thiếu phu nhân à.

Nói xong nó cúi đầu rồi giơ tay lên gãi gãi. Móng tay dính toàn bùn đất tanh hôi, nó quay mặt lại rồi mỉm cười.

-Phải nếm thử thì mới biết được cảm giác chứ? Có đúng không?

Cô trợn mắt lên. Một tay nó nắm một nắm bùn đất từ đâu ra chọc một phát vào họng cô. Nó dồn đầy một họng khiến cô không nói được cũng không hét được. Nó mở toang cánh cửa sau đó bước ra ngoài, đôi chân trần dẫm xuống cỏ kêu lên từng tiếng lẹp bẹp lẹp bẹp. Trong nhà chú thím Lê đang cùng cậu con trai Lê Hậu lựa ếch to ếch bé bỏ ra từng bị. Bên ngoài hai bóng người đang níu nhau đi. Một người bước những bước dài ngông cuồng, một người bị níu lấy mái tóc kéo lê dưới đất. Rồi bóng người đang đi kia từ từ bước xuống dòng sông lạnh. Chỉ còn những đợt sóng dội vào bờ từ những cơn quẩy đạp liên hồi của cô. Cảm nhận cả thân người cắm xuống bùn. Hơi sức quẩy đạp nãy giờ bây giờ đã cạn kiệt. Cảm giác lạnh buốt thấu cả tim gan. Cảm giác cả người cắm ngược xuống bùn thật sự chẳng dễ chịu gì. Thật sự chỉ cảm giác được bùn non đang trào hết vào mồm miệng mũi tai. Có phải đây là cảm giác mà trước kia Lê Ái Nữ đã trải qua. Nhưng tại sao người gánh chịu lại là mình? Mình đã làm gì cô ta đâu kia chứ? Không được chết? Tại sao lại chết được kia chứ? Không được chết đâu...không được chết.

Cô từ từ chìm vào im lặng. Đáy sông thì có gì mà ồn ào chứ? Lúc nãy còn nghe thấy tiếng nước và bong bóng nước. Bây giờ lòng sông im ắng như tờ. Cô lại không còn sức lực nữa.

-Kết thúc rồi sao? Nhiệm vụ kì lạ này kết thúc rồi sao? Có về được nhà không?

Một bóng người con gái trôi lơ lửng, chân cắm xuống bùn tóc tai rũ rượi phất phơ theo từng nhịp chảy. Cặp mắt trắng phát sáng và nụ cười lạnh lẽo nhìn cô đang bất lực. Rồi một âm thanh lớn vang lên lôi cô quay về với thực tại. Lôi cô quay về với sự tỉnh táo. Cô quơ tay ra không trung theo bản năng. Lát sau chợt có bàn tay to lớn của ai đó nắm lấy tay cô. Rồi kéo cô lên khỏi mặt nước. Bùn đất từ miệng trôi ra hết. Nhưng trong ý thức vẫn nhớ đến A Hoang của cô.

Đến khi lôi được lên bờ, cặp mắt của cô đã vội mở ra. Lia xung quanh tìm A Hoang, vừa quay qua quay lại đã thấy nó nằm ngất xỉu trên bờ. Còn miệng cô thì hôi tanh mùi bùn non.

Cô ho khan mấy tiếng rồi vỗ vỗ lồng ngực. Ngồi cạnh là Lê Hậu đang phập phồng lồng ngực thở gấp. Cô nằm dài ra cỏ rồi thở đều đều. Cả người ướt sũng lạnh lẽo. Từ xa xa hai chú thím Lê hớt hải chạy lại rồi lôi cô vào nhà.

-Thiếu phu nhân...

Sau hơn hai giờ thì cô mới trấn tỉnh lại được. Cầm cái ly trà nóng trên tay mà vẫn còn run. Tuy được quấn một cái chăn ấm nhưng người vẫn lạnh. Chú thím Lê và cậu con trai vẫn ngồi canh chừng. A Hoang ngất từ lúc ấy đến bây giờ. Cuối cùng tiếng gà đã gáy sáng. Cô quay qua họ chầm chậm mở lời.

-Chú thím Lê...

-À ừ... người nói đi. Sao tự nhiên lại ngã xuống sông vậy? Có chuyện gì người nói đi ạ.

Cô hớp thêm một ngụm rồi mới mỉm cười. Chắc hẳn họ đang lo lắng, mà là lo lắng cho cô con gái Ái Nữ của mình. Đến khi con chết đi rồi bậc làm cha mẹ vẫn lo lắng. Vẫn sợ con mình làm sai.

-Ta ra hóng mát. Vấp chân nên té. Xui sao lại gặp xoáy nước nên mới thành ra như này. May quá có cậu nhà đây cứu giúp, ơn này không biết báo thế nào nữa.

Thím Lê nghe vậy bật lên khóc, thím ấy được chú Lê an ủi. Hai người cùng lúc nghẹn ngào. Chỉ có cậu con trai là giữ được chút bình tĩnh.

-Thật ra trước kia em gái ta cũng bị đuối nước giống người bây giờ. Cả thân người cắm xuống bùn. Cũng là ta nhảy xuống vớt em ấy lên. Cả người toàn là bùn. Cả miệng ngậm đầy bùn.

Nói tới đó chợt thím Lê bật khóc càng to hơn. Cậu Lê lại ngậm ngùi nói tiếp.

-Lúc ấy ta nhìn thấy một xoáy nước dưới sông. Chẳng biết nó là gì nên cảm thấy rất lạ. Ngắm nhìn rất lâu thì lại thấy một chiếc hài nổi lên. Đó là chiếc hài của em gái ta. Lúc ấy ta mới nhảy xuống, lúc nãy ta nhìn ra sông, cũng thấy cái xoáy nước đó. Ta liền chạy ra nhảy xuống. Đúng là may mắn cứu được thiếu phu nhân đây. Nếu trước ta cũng nhảy xuống sớm như vậy thì em gái đã không mất.

Nói là nói vậy thôi. Đã nhắm làm dâu nhà họ Thượng thì làm sao bình yên vô sự mà qua ải được kia chứ? Chẳng có lí nào lại giữ được mạng. Vì thế không chết ở đây cũng là chết ở nơi khác. Chỉ mỗi chuyện bọn họ luôn dằn vặt bản thân là không thay đổi được.

-Ta rất tiếc về chuyện này. Nhưng mà...

Cô liếc mắt nhìn ra khe cửa sổ. Tiếng khóc của nàng Ái Nữ vang lên thút thít thút thít. Nghẹn ngào uất ức. Cô quay qua chú thím Lê nhẹ nhàng từ tốn nói.

-Chẳng biết ta có hoa mắt không nhưng lúc ta sắp ngạt thở thì thấy một bóng người dưới sông.

Bọn họ ai nấy nén cơn nghẹn ngào lại nhìn cô bằng cặp mắt ngạc nhiên.

-Là sao? Chuyện là như thế nào?

-Ta thấy một nàng con gái...

Đôi mắt cô liếc nhìn Ái Nữ đang rũ rượi tóc bếch bát ngoài kia. Miệng cười nhẹ nhìn ba người bọn họ.

-Một nàng con gái vô cùng xinh đẹp. Nàng ấy vô cùng toả sáng. Giống như một nàng tiên vậy, tóc nàng dài...miệng nàng nhỏ nhắn...cặp mắt sáng tinh anh. Còn có một nốt ruồi trên đầu mũi. Trông nàng thật xinh đẹp và dịu dàng. Nàng ấy còn cố gắng cứu lấy ta khỏi cái xoáy nước ác độc đó. Thật sự ta cảm giác nàng như một nữ thần cứu lấy ta.

Cô nhìn nàng ấy rồi miêu tả. Chú thím Lê nghe vậy nước mắt ứa ra. Bên ngoài cánh cửa Ái Nữ chợt bật cười. Cười chảy nước mắt. Sau đó nhìn cô một cái dịu dàng rồi nàng bỏ đi. Chú thím Lê nghe nói vậy thì an ủi rất nhiều. Tuy con gái chết trong uất ức nhưng họ vẫn không mong con gái biến thành ác quỷ mà hãy thanh thản rời đi. Có chăng là bắt đầu một kiếp khác hạnh phúc hơn bắt đầu lại cuộc đời mình.

Khi nghe cô nói vậy cảm giác được an ủi rất nhiều. Cô mỉm cười rồi co chân lại. Hớp tiếp một ngụm nước rồi ngồi đợi trời sáng. Đến khi trời sáng bét cô mới bước lại sờ A Hoang. Sáng sớm chú thím lê đã thịt mấy con ếch tối qua mời cô và mấy tên gia nhân vừa mới dậy. Còn chu đáo mời thầy lang về bắt mạch kê thuốc cho A Hoang. Cô thấy gia nhân ăn xong rồi mới căn dặn cho ngựa ăn. Lát nữa tạm biệt nhà họ Lê mà lên đường. Trong lúc chờ A Hoang tỉnh táo cô có đi ra bờ sông. Cô nặn một tượng bằng đất sét. Cô quấn một mảnh vải lên người nó rồi thả xuống sông. Mảnh vải ấy là xé ra từ mấy bộ y phục trong nhà họ Lê, nhìn màu sắc với hoa văn thì chắc là của nàng Ái Nữ. Cô thả chìm xuống rồi lại gom lấy rơm khô quấn thành một hình nộm khác. Cô vẫn cột vải vào rồi ngồi đó. Cô làm một cái thuyền bằng giấy rồi thả hình nộm ấy lên thuyền. Ngồi nhìn nó trôi ra ngoài xa cô thầm gọi.

-Nàng Ái Nữ nếu như tin ta chịu từ bỏ khổ hạnh kiếp này làm lại kiếp khác thì nàng hãy lật úp thuyền lại. Nếu nàng đồng ý rời bỏ khúc sông này theo ta lên chùa tu luyện hãy cho nổi tượng bằng đất lúc nãy ta đã thả xuống. Cho dù nàng đồng ý cái nào ta cũng tin nàng sẽ thanh thản nhẹ nhõm trong lòng. Nàng thấy đấy lúc ta nói nàng đã cứu ta dưới lòng sông cha mẹ nàng đã hạnh phúc như thế. Còn nhỏ cha mẹ mong nàng mau lớn khoẻ mạnh. Lớn lên cha mẹ lại muốn nàng thông minh xinh đẹp. Giờ chẳng may nàng mất đi...cha mẹ nàng đương nhiên mong nàng sẽ được thanh thản trong lòng từ bỏ chấp niệm hận thù mà ra đi nhẹ nhàng. Ta thay nàng gọi họ là cha mẹ. Ta thay nàng âm thầm bảo vệ họ. Nàng có thể nghe theo ta không? Dưới đáy sông lạnh lắm nàng ạ...ta cảm nhận qua rồi...đừng ở dưới đó nữa có được không?

Cơn gió buổi sáng sớm thổi qua gương mặt trắng trẻo của cô. Con sông im ắng chẳng một gợn sóng chẳng một chiếc lá rơi xuống. Cũng không có một cơn gió nào lướt qua trên mặt hồ.

Phía sau cậu Lê đi lại. Thấy cô ngồi đó cũng lâu nên mới thắc mắc hỏi.

-Thiếu phu nhân làm gì ở đây thế?

Cậu ấy thấy giữa sông đang trôi lềnh bềnh một cái thuyền giấy. Giữa thuyền còn có một búp bê bằng rơm. Cậu Lê không hiểu lắm nên cô vội giải thích.

-À haha ta chỉ là tặng nàng ấy một món quà nho nhỏ, ta không biết nàng từ sớm nhưng cũng muốn nói lời tạm biệt ấy mà. Cái thuyền ấy và cả hình nộm là quà thôi.

Giải thích thì cũng quá ư hợp lí. Cô liền đứng dậy phủi phủi bộ y phục rồi bước đi. Lúc đi còn ngoảnh mặt quay lại nhìn với hi vọng cái thuyền sẽ lật úp lại. Nhưng thật sự chẳng có chuyện đó xảy ra.

Đến khi vào thấy A Hoang đã khỏe lại cô vui lên phần nào. Cô chào tạm biệt chú thím Lê và cả cậu Lê Hậu rồi đi. Nhìn họ ngóng theo mà cảm thấy chạnh lòng.

-Cha mẹ...con gái đi đây, có thời gian con nhất định quay về...

Họ kìm không nổi nữa bật khóc lên. Cô mỉm cười lau nước mắt rồi quay lưng. Giống như cảnh tiễn con gái về nhà chồng.

Chuẩn bị hết tất thảy mọi thứ chuẩn bị rời đi. Cô và A Hoang leo lên xe ngựa. Gia nhân chuẩn bị đánh xe ngựa đi thì gió thổi làm tấm rèm phất lên. Cô vô tình nhìn ra sông thì thấy cái thuyền úp ngược xuống. Chợt kích động cô nhảy ra khỏi xe.

-Thiếu phu nhân...

Gia nhân hốt hoảng ra nhìn cho kĩ. Nhưng chỉ thấy cái thuyền úp ngược mà thôi. Đảo mắt quanh khắp cả cái sông cũng không thấy bức tượng đất nổi lên. Là nàng ấy không chịu lên chùa? Nàng ấy chỉ đồng ý từ bỏ chấp niệm mà hoàn lương thôi.

Cô thở dài rồi quay lưng đi. Nhưng A Hoang đã lật đật chạy lại. Nó kéo tay cô rồi khều khều.

-Thiếu phu nhân...ta theo người.

Cô trợn mắt lên rồi mỉm cười. Cặp chân mày chau lại với nhau vui mừng khôn siếc. Đây là...

A Hoang mỉm cười sau đó nói.

-Người bị ngốc à? Thuyền ta có thể lật được. Nhưng đất nặn làm sao nổi lên được kia chứ?.

-Nàng theo ta? Có thật không?

-Thật. Ta đã hiểu ra rồi. Tất cả là nhờ có người đó. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK