• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

BẢY KIẾP TRÙNG SINH
C42 đụng độ gay gắt

-Lão gia muốn mời ta ăn cơm sao?

Cô ngẩn mặt lên rồi đứng dậy. Trời đã tối rồi...

Đi được một đoạn thì đến gian nhà chính, cô nhìn vào chỉ thấy Phạm lão gia ngồi đó trơ trọi, có ý chỉ muốn đợi cô. Cô đi vào, từ từ đứng trước mặt ông ấy.

-Ta đến rồi...

Ông ấy nhìn cô khẽ nở nụ cười, những nếp nhăn trên mắt cũng hiện ra rất rõ.

-Chỉ hai chúng ta sao?

Ông ấy khẽ gật đầu, cô nhìn nét khắc khổ toát ra từ ánh mắt ông ta, chính là sự khổ tâm trong lòng. Cô mím môi rồi im lặng. Lát sau ông ấy mới nói.

-Ta có lỗi với Tiểu Hà...ta có lỗi với nó.

Người ông ấy nói là Phạm Hà, cô chỉ liếc lên nhìn rồi lại nhìn đi nơi khác, ông ấy bật khóc lên như một đứa trẻ vậy, chắc hẳn đã dồn nén từ trong tim cũng đã được một thời gian dài. Ông ấy đã không kìm được nữa mà đã bung hết ra. Một người cao cao tại thượng uy phong lầm liệt nay đã khóc đến nước mắt nước mũi chảy ra ướt hết cả mặt. Trông chẳng khác một đứa trẻ.

-Phạm Hà là một cô gái tốt, ngoan hiền lại hiểu chuyện. Nhất định nàng ấy sẽ không trách ông.

-Chính vì nó quá ngoan ngoãn ta mới thấy có lỗi. Ta cảm thấy lỗi này có chết đi cũng không chuộc hết được.

-Ông đừng nói như vậy, thứ nàng ấy muốn không phải là ông chết đi. Dù sao chuyện cũng đã kết thúc rồi. Ông hãy sống cho tốt, ta tin hương hồn nàng ấy sẽ được an ủi.

Nói xong cô liền thở dài. Sau khi ra đó được một lát thì quay lại phòng. A Hoang đứng bên ngoài đợi. Cô cũng chẳng ăn được gì mà về thẳng phòng mình. Đi ngang một căn phòng, trong đó toả ra mùi nhang nghi ngút, cô dừng lại, cánh cửa liền mở ra.

Bên trong là pháp sư, ông ta biết trước nên đã đứng chờ, lúc vào nhìn thấy sáu hũ cốt được đặt trên bàn có nhang và hoa quả. Lại có ánh nến ấm áp lung linh, cô giơ tay sờ vào một trong mấy hũ đó rồi mỉm cười.

-Mai ta lại phải đi...chúng ta tạm biệt ở đây thôi...

Nói xong cô quay qua nhìn pháp sư ấy, ông ta nhìn theo cô giống như không nỡ để cô đi. Nhưng rồi cô ra đi mà không ngoảnh lại lần nào. Ông ta quay qua gõ “keng” vào một cái chuông đồng rồi xoa tay lên mấy hũ cốt. Bên kia có mấy bóng dáng nhỏ nhắn nấp phía sau, cô đi rồi tụi nó mới chui ra.

-Muốn tạm biệt thiếu phu nhân mà cũng không có cơ hội nữa.

-Đúng đó...sát khí từ Thượng Quan Nhất để lại quá mạnh mẽ.

Mấy đứa nhìn ra cửa rồi lại nhìn pháp sư, ông ấy đưa tay cầm nhang rồi xoay xoay quanh đầu tụi nó. Sau đó liền gõ chuông đồng.

-Sát khí vương vấn mạnh mẽ. Đoán chắc người cùng nàng nên duyên sau này sẽ làm nên chuyện trời long đất lỡ.

Cô quay về phòng rồi nằm uỵt xuống. A Hoang đứng nhìn rồi bước lại.

-Sức khoẻ người thế nào rồi? Ngày mai chúng ta có đi được không ạ?

Cô không trả lời chỉ khẽ gật nhẹ đầu.

-Azzzda...

Cô bật dậy vươn vai rồi bước lại bàn, tự tay tháo trâm cài tóc rồi đặt vào hộp tủ, ngắm nghía mình trong gương. Chợt cô nhắm mắt lại.

-Mai chúng ta đi. Em chuẩn bị đồ đạc cẩn thận đi A Hoang...

Cô nói xong liền leo lại lên giường. Nhìn A Hoang ngồi bên kia ngồi xếp đồ.

Tối đó khi trời đã khuya, cô ngồi dậy rồi nhìn quanh. A Hoang đã ngủ rồi, cô mở cửa đi ra ngoài.

Cô nghe thấy một tiếng hát văng vẳng thê lương, từ từ đi theo tiếng hát ấy, giọng điệu buồn bã uất hận.

Đến một căn phòng cô dừng lại, bên ngoài được treo một mảnh giấy tang. Cô giơ tay mở cửa ra. Bên trong có người, mặc một bộ đồ trắng quay mặt lại. Gương mặt tím tái, nhưng lại rỉ máu không ngừng.

-Phạm Hân...

Cô mở miệng kêu nàng ấy, xung quanh nàng là mấy sợi chỉ đỏ. Dán mấy lá bùa màu trắng phong ấn lại. Nhìn nhếch nhác đáng sợ lại còn lạnh lẽo nữa.

Nàng ấy ngưng hát, quay lại nhìn cô. Sau đó lại ôm vật gì đó trong lòng.

Cô nhìn qua đã thấy, đó là áo khoác của cậu cả. Cô cúi đầu mỉm cười.

-Phạm Hân tiểu thư...kiệu hoa nhà họ Thượng đã chuẩn bị rồi, người mau đi thôi. Cậu cả Thượng Quan Nhất đang chờ trước cổng. Mọi người ép rượu cậu nhiều rồi. Mau giải vây cho người thôi.

Nói tới đó ánh mắt Phạm Hân sáng lên, đôi môi nàng mỉm cười nhẹ. Ánh mắt trìu mến nhìn vào áo choàng của cậu. Nàng nhìn ra cửa, tưởng tượng ra cảnh ngoài sân ngập tràng pháo hoa. Lồng đèn đỏ và chữ hỉ dán đầy trên cột và cửa. Nàng thấy cậu cả mặc bộ hỉ phục màu đỏ đứng nhìn vào, trên môi nở nụ cười với nàng. Nàng ấy cười, sau đó ôm áo cậu chúi mặt vào, lòng đầy hạnh phúc, sau đó cả hồn phách tan biến ra không trung. Ánh sáng nhẹ nhàng như đom đóm đèn. Cô thấy áo choàng cậu rơi xuống, cô bước lại từng bước, giơ tay nhặt lấy.

Một hình ảnh chợt loé qua đầu, cô đứng im rồi quay mặt lại. Xa xa có tiếng quất roi ngựa, trên ngựa cậu cả đang quất liên tiếp. Ngựa chạy điên cuồng, xung quanh ai nấy la hét lên inh ỏi. Rồi bản thân cô đang đứng giữa đường.

-Chazzz...chazzz.

Tiếng quất ngựa vẫn vang lên chát chát. Cô mở choàng mắt ra, phía trước cậu đã đến gần, cô tỉnh ra liền né vào bờ. Lúc đó áo choàng cậu rơi xuống, từ xa xa có một vị tiểu thư. Gương mặt non nớt xinh đẹp bước lại nhặt lên. Một người đi cạnh liền lo lắng nói.

-Là áo của cậu cả đấy chị. Chúng ta không được lấy đâu.

-Phạm Hà à...áo cậu làm rơi, ta nhặt giúp đem về giặc thôi.

Người kế bên là Phạm Hà, cạnh đó là Phạm Hân đang ôm áo. Nhìn hai người họ trạc độ 15, vậy là Phạm Hân đã thầm mến mộ cậu từ dạo ấy. Cô nhìn thấy được cảnh này chắc cũng do kí ức của Phạm Hân để lại, có lẽ điều vương vấn của nàng ấy cuối cùng lại liên quan đến cậu cả. Yêu một người lại có thể biến một người trở nên ác độc, lại có thể khiến người đó đến chết vẫn còn tương tư.

Cạch phát tiếng cửa vang lên. Cô mở mắt ra và trở về với thực tại, bên ngoài pháp sư đang nhìn cô. Cô ôm áo choàng đi ra, khẽ đóng cửa lại.

-Tiểu thư ấy...đã rời đi rồi sao?

Cô khẽ gật đầu. Pháp sư ấy kinh ngạc, cô vừa đi vừa nói.

-Lúc sáng Phạm Hà có mượn xác ta...nàng ấy đi bốc thuốc cho cha mình, rồi rời đi trong hạnh phúc.

Pháp sư ấy quay mặt lại nhìn cánh cửa, cô nói tiếp.

-Ta nhận ra...khi linh hồn đã chết đi, chỉ cần giúp họ hoàn thành di nguyện thì họ sẽ yên tâm rời đi. Nên...

Nên cô đã giúp Phạm Hân, nói rằng cô ta sẽ được cậu cả rước về. Được cậu cưới về, được hạnh phúc bên cậu.

Thế là tâm hồn ấy đã thanh thản rời đi. Cho đến cuối cùng, con người có ác thế nào đi chăng nữa. Chỉ cần cho họ thứ họ cần. Thứ mà lúc sống họ ước ao có được, thứ mà họ vẫn luôn mong mỏi có. Thì họ sẽ tự nguyện siêu thoát. Vốn dĩ từ khi sinh ra tâm hồn họ đã từng lương thiện.

Cô nói xong liền mỉm cười sau đó rời đi.

Sáng sớm cô thức dậy. A Hoang đã chuẩn bị đồ cho cô thay. Tắm táp xong hai người chuẩn bị đi. Phạm lão gia hớt hải chạy ra, nói lời từ biệt và gửi theo ít đồ. Cô giơ tay đón lấy, vừa tiễn ra đến cửa đã thấy mấy người làm nông đi ngang. Bọn họ vừa vỗ tay vừa reo mừng.

-A thiếu phu nhân phải đi sao? Người đi đường thuận lợi nhé. Chúc người đi đường bình an...

-Chuyện này...

Cô quay qua Phạm lão gia, ông ta bật cười rồi nói.

-Thật ra chuyện thôn làng hiểu lầm thiếu phu nhân ta đây đã giải thích rõ ràng. Ta không muốn mọi người sẽ nghĩ sai về người.

-Thật vậy sao? Ông không sợ...người ta bàn tán về Phạm Hân sao?

-Ta không nói là Hân nhi làm, chỉ nói đó là một kẻ xấu...

Nhắc đến Phạm Hân. Ông ta thoáng buồn, còn nói thêm.

-Tối qua con gái có báo mộng, nói nhà chồng đã đến rước rồi. Liền bái lạy bảo sẽ đi. Ta thật sự không còn oán trách nó nữa. Chỉ cảm thấy mất mát mà thôi.

Cô mỉm cười, đã không còn sớm nên cô rời đi, bánh Phạm lão gia đưa cô liền phát cho gia nhân mỗi người một ít. Cô vừa ăn vừa ngồi trước xe. Ngắm nắng ban mai. Gia nhân vừa đánh ngựa vừa ăn. Cảm giác vui vẻ, cả đoàn người vừa đi vừa cười, ăn uống rộn ràng. Phạm lão gia giơ tay chào, cô cầm bánh vẫy tay.

-Tạm biệt...Phạm lão gia.

Cô nở một nụ cười rộ, ánh mắt tròn xoe rồi híp lại.

Đi qua mấy cánh đồng, mọi người nhìn thấy xe cô qua ai cũng dừng tay lại rồi chào. Chào riết khô cổ họng. A Hoang đi bên kia cười cười.

-Ây cha...thiếu phu nhân còn được lòng dân hơn cả vua đấy...

-Đương nhiên rồi, ta là vợ Thượng Quan Nhất mà...mong là sau này lịch sử sẽ nhớ đến ta.

Đang vui vẻ thì bỗng khựng lại, đôi mắt cô lia qua nó.
-Nhưng mà A Hoang à, tiếp theo là gia đình nào vậy?

-Là nhà họ...

Nó cắn miếng bánh lên miệng rồi lấy tờ giấy ra xem.

-Là nhà họ Huỳnh ạ. Tiểu thư gả cho nhà chúng là tên là Huỳnh Giao...

-Huỳnh Giao...cái tên nghe đẹp quá...

-Không những tên đẹp, nhan sắc cũng thuộc về hàng cực phẩm. Nói về độ xinh đẹp thì có thể gả được cho cả nhà vua. Với lại...trước đây tình cảm của tiểu thư ấy và cậu cả cũng tương đối tốt đó ạ.

-Cái gì?

Cô hốt hoảng suýt làm rơi miếng bánh, mắt cô trợn tròn long lanh.

-Trước đây cậu cả có tình cảm với nàng ta á? Thế sao nàng ta lại chết vậy? Không phải Ánh Nguyệt thật sự muốn giết ai thì giết đấy chứ? Loạn rồi.

-Thiếu phu nhân...đấy là lời đồn, ai mà biết được cậu cả nhà chúng ta nghĩ gì chứ? Nói chung thì căn nhà ấy cũng không có xảy ra chuyện lạ gì. Nên chúng ta có thể an tâm.

-Cha...hết Bảo Nhất rồi đến cậu cả, đi mới có mấy thôn đã thấy người mến mộ hai anh em nhà này không ít. Đúng là...trai mấy làng bên chết hết rồi sao? Sao cứ phải mê hai người có thế lực nguy hiểm như vậy chứ? Hết nói nổi mà.

-Trai thì ở đâu mà không có, ngặt nổi về phần khí chất và dáng vẻ thì em đố thiếu phu nhân tìm được ai giống hai cậu nhà mình đấy.

-Ơ chứ không phải nhà chúng ta đến ba cậu sao? Vậy còn một người nữa đâu?

-Thiếu phu nhân nói là cậu Hiểu Nhất à? Cậu ấy ấy ạ? Cho dù muốn mê cũng không có cơ hội. Cậu ấy trước nay không hề ra ngoài đó. Chỉ ở trong phủ thôi.

-Vậy à? Mà nhà họ Thượng rộng mà, tha hồ mà chơi bời luôn, muốn gì thì có ngay cái đó.

Nói xong thì nắng đã lên. Cô lại nhíu mày che nắng rồi hỏi nó.

-Mà còn bao lâu nữa thì đến nơi vậy?

-Chắc chiều tối sẽ đến đấy ạ, người mệt thì cứ nghỉ ngơi một chút đi.

Cô nghe xong liền dựa vào xe ngựa rồi nhìn lên bầu trời. Trong lòng đang miên man về những lời A Hoang nói. “Tình cảm cậu cả đối với tiểu thư ấy vô cùng tốt”

Cô nhắm mắt lại ngủ thiếp đi. Đến giữa trưa thì được A Hoang gọi dậy, cô mở mắt ra dụi dụi.

-Thiếu phu nhân, chúng ta uống ước rồi đi tiếp.

Nói xong nó đỡ cô xuống. Gia nhân đi phía sau. Cô kêu cho họ hai bàn, cô và A Hoang một bàn. Chủ quán nhanh chóng lấy nước mời bọn họ. Thấy cách ăn mặc với cả thấy gia nhân nên bọn họ ai nấy đều rụt rè.

-Xin hỏi...người dùng gì ạ?

-A Hoang chọn đi.

A Hoang bên cạnh quay lại nói.

-Ta nghe nói làng này có một loại nước uống đặc biệt. Được gọi là...

A Hoang đang nhớ lại thì người kia tiếp lời.

-Là nước Huỳnh Giao...

Hả? Cô quay đầu, chống tay lên bàn đỡ đầu rồi nghiêng qua nghe. Người chủ quán vui vẻ nói.

-Đó là loại nước uống do tiểu thư Huỳnh Giao nấu đó. Vì là người làm ra nên đặt theo tên của người.

Nghe bà chủ giới thiệu xong cô lại chu mỏ ra. Từ thời này đã có thương hiệu rồi cơ đấy. Cô liền kêu cho tất cả mọi người mỗi người một cốc uống thử.

Lúc đem ra cô nhìn vào cái cốc có thứ nước màu nâu đục liền đưa lên ngửi thử. A Hoang uống ngay liền thốt lên làm cô giật mình.

-Quao ngon quá đi...vùa ngọt dịu vừa thơm nữa.

Bà chủ quán mỉm cười, cô đưa lên uống thử rồi chép miệng. Thứ trên đời này uống cũng đã nhiều. Cô nhận ra nó chỉ giống nước sâm thôi, lấy một số thứ là nấu được rồi. Một bó ngoài chợ cũng không đắt. Nhưng cô vẫn chép miệng khen ngon.

Uống xong bọn họ lại rời đi, cô quay qua nhìn hai bên. Hầu như quán nước nào cũng đông kịt người, đi ngang qua cứ nghe mọi người khen ráo riết. “Nước Huỳnh Giao này rất ngon”

Chẳng hiểu sao đối với một người con gái như cô nghe thấy lại thấy có chút phản cảm. Mẹ kiếp nước mà gọi tên người ta nghe có kì không chứ? Nhưng thôi đi, nó ngon thật...

Đến chiều tối bụng cô đã đói cồn cào lên đi được. Cô nhăn mặt rồi chống cằm nhìn.

-Thiếu phu nhân à, đến nơi rồi ạ...

Nói xong cô ngẩn mặt lên mắt sáng như sao. Cuối cùng cũng đã đến.

Vừa cho người gõ cửa thì đã thấy có người đi ra. Mở cửa còn cười cười.

-Mời thiếu phu nhân ạ.

Nói xong cô và gia nhân đi vào. Mọi người liền tản ra, có một bà lão đi lại. Lưng còng tóc bạc trắng chào cô.

-Xin chào thiếu phu nhân.

-À chào lão bà bà...

Bà ấy liền dắt cô và A Hoang đi vào căn phòng đã chuẩn bị trước, ở đây nhìn đâu đâu cũng thấy sự thanh thoát nhẹ nhàng, căn phòng bà ấy cho cũng vậy. Bà ấy quay ra rồi nói.

-Người tắm đi, lát chúng ta sẽ dự tiệc...

-Dự tiệc...?

Bà ấy gật đầu rồi đóng cửa lại. Cô quay qua A Hoang mừng vui.

-A Hoang ơi lát dự tiệc chắc sẽ ăn được nhiều món lắm...

-Đương nhiên rồi. Nhà họ Huỳnh này là cao thủ nấu nướng đó. Đầu bếp trong cung đình cũng là mời từ đây. Cả một loại nước uống của tiểu thư Huỳnh Giao thôi đã khiến cho dân tình hỗn loạn rồi, món ăn chắc còn tuyệt hơn.

-Em nói làm ta hứng thú quá...mau mau tắm thôi nào.

Sau khi tắm xong cô và nó liền háo hức đi ra. Trái với bọn họ, người nhà họ Huỳnh lại rất điềm đạm từ tốn.

Họ mời cô ra giữa hồ sen. Cả cách ăn uống cũng tạo cảm giác mới mẻ, giữa hồ có cái cầu đi qua. Có một căn nhà giữa hồ. Đèn lồng treo phấp phới. Cảnh đẹp tuyệt trần. Cô nhìn quanh, gió mát thổi liên miên. Cô mỉm cười kéo tà áo lại, gió lớn quá, đã lâu rồi không cảm thấy tuyệt thế này.

Cô đi được một đoạn của cây cầu thì dừng lại. Bên trong căn nhà ấy có một bàn tiệc thịnh soạn, đứng cạnh bàn tiệc còn có một người trông quen mắt. Cô chớp mắt rồi tiến càng lúc càng gần.

-Cậu Bảo Nhất...

Đúng lúc đó cậu Bảo Nhất quay lại, đôi mắt cậu nhìn thẳng vào cô. Cô hơi bất ngờ nhưng vẫn mỉm cười với cậu. Người dẫn cô đang đi thì quay lại, bất chợt cúi đầu.

-Thưa cậu cả...

Cô đứng hình giây lát. Chợt cánh tay đưa ra choàng qua eo cô. Còn có âm thanh cậu cả nữa.

-Đi thôi...

Nụ cười trên môi Bảo Nhất dần nhạt lại, sau đó là tắt ngúm. Cậu cả nhếch mép rồi kéo mạnh người làm cô cắm đầu.

-Chàng nhẹ tay thôi. Ta vẫn còn đau.

Bảo Nhất nhìn Quan Nhất, đôi lông mày nhíu lại tỏ vẻ không hài lòng. Cậu cả cũng không hài lòng, quay người qua.

“Chát” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK