BẢY KIẾP TRÙNG SINH
C46 giá trị lớn nhất
-A Hoang...không sao chứ?
Cô chạy lại, nó liền xua tay, nếu vì nó mà hai người lại cãi nhau thì lại gay to.
-Em không sao đâu ạ, có gia nhân của cậu hai đỡ em rồi.
-À vậy sao? Vậy ta cảm ơn trước nhé, A Hoang không sao là tốt rồi...
Cô nói xong ngẩn mặt lên nhìn Bảo Nhất, cậu cười cười rồi nhìn ra sau, đôi mắt cậu nhìn vào Quan Nhất đang tức nổ đom đóm mắt phía sau. Cậu chào tiếng rồi quay đi...
Cậu vừa quay đi cô đã giơ tay ra.
-Ơ...
A Hoang và cả tên gia nhân của cậu giật mình, còn Bảo Nhất thì không, cậu quay lại. Cô liền tức tối nói.
-Lá thư cậu nhận được đâu? Còn giữ thì mau đưa ta. Ta nhất định tìm ra tên đã hãm hại hai chúng ta mới được.
Bảo Nhất mò trong túi ra rồi đưa cô một tờ giấy xếp ngay ngắn, lấy xong cô liền chạy ngược lại về phòng, kéo cánh tay cậu đi vào rồi đóng cửa.
-Quan Nhất, ta là bị oan đó, chàng xem nè...ta đâu có biết viết chữ chứ. Chàng nhìn xem...trong đây viết gì ta còn không biết nữa đó.
-A Hoang em biết chữ em đọc ta nghe đi...
Nó rón rén nhìn cậu, xong xuôi mới lật tờ giấy lên rồi đọc.
-Bảo Nhất có đang rảnh không? Tối đến chợ đi ta có chuyện muốn gặp.
Nó đọc xong cô lại nhìn qua cậu, cậu đương nhiên biết cô không dám làm vậy đâu, nhưng vẫn cảm thấy rất khó chịu.
-Ai lại rảnh rỗi muốn hại nàng kia chứ?
-À thì...có lẽ người đó thấy ta trốn ra ngoài chơi, nên bày mưu muốn dẫn dụ cậu hai ra theo. Bỏ lại mình chàng muốn hại chàng đó.
“Hơ”
-Hả? Thái độ đó của chàng là sao vậy? Hơ là sao?
Cậu cảm thấy rất mắc cười, cho dù có hai người họ ở đây thì làm sao? Cậu cả có hai người họ ở lại thì sẽ được bảo vệ sao? Hay là phải nhờ hai người thì cậu mới sống được?
-Nàng nghĩ thử xem...có thể là ai?
Cậu giơ tay ra, như một thói quen kéo người cô sát lại. Cô cũng theo quán tính ngồi lên đùi cậu, trong đầu vẫn đang suy tư trầm ngâm, ngẫm nghĩ thử xem ai mới là người có khả năng này.
A Hoang nhìn cậu, gương mặt nó đỏ ửng khi thấy hai người thân mật với nhau. Cậu phẩy tay cho nó ra ngoài. Cánh cửa mở ra cô cũng thốt lên.
-A...
Nó giật mình nhảy tót ra ngoài, cô vò đầu rồi lại vò tấm giấy.
-Chậc...
Cậu dựa lưng vào bàn, nhìn cô hờ hững.
-Không nghĩ ra được sao?
Cô quay lại nhìn cậu, người gây hại cho cậu bây giờ chỉ có một người. Chính là lão bà bà ấy, nhưng dụ hai người ra ngoài làm gì? Nếu bà ấy đủ sức làm hại cậu thì sớm đã làm được rồi. Sao lại cần dụ cậu hai ra ngoài chứ?
Chẳng tìm được đáp án nào cả, cô thẩn thờ ra đó.
-Nói chung ta không an tâm về căn nhà này, ra ngoài mua ít đồ ăn thôi. À...nãy ta ăn thịt nướng, lúc thối lại tiền ta có dính dầu lên tiền này. Chàng xem, ngửi vẫn còn thơm mùi thịt nướng đó. Ngửi xem...
Cô giơ tiền lên, cậu không mấy bận tâm, cô lại nói tiếp.
-Ta gấp gáp quay về đây là vì chàng đó...chàng xem ta chạy nhanh đến nỗi chân nổi phồng luôn rồi. Leo cây qua còn bị chàng xách tay lên. Đau chân còn bị đau tay....
Nghe cô than oán cậu có chút xiêu lòng, tay đưa lên lau một vết dính trên môi, do ăn thịt nướng mà để lại ít than. Lau xong cậu im lặng chẳng nói gì. Câu nói của cậu hai đúng là khiến cậu có chút khó chịu. Ý Như trước mặt là đã mất trí rồi, nếu nói theo Bảo Nhất thì trước kia hai người đã quen nhau. Thậm chí còn sâu đậm nữa...
-Nàng đứng lên đi.
Cậu định đi thì cô vội vàng kéo lại.
-Ê ê tại sao? Chàng đi đâu hả? A...chàng về phòng ngủ với bảo mẫu gợi cảm đó chứ gì?
-Gì cơ...?
-Ta không đồng ý, chàng thuê một bà già không được sao? Thuê cô ta, lúc bế tiểu quỷ đi với chàng người ta còn tưởng là gia đình đấy...
Cậu đang đứng thì cô ôm lấy rồi kéo lại giường.
-Không được, ta nhất định không cho chàng rời đi. Đừng có đi mà...
Cô nằm vật ra giường quẫy đạp, miệng mồm méo mó khó coi.
-Ai dạy nàng làm vậy đấy? Gia nhân thấy không sợ họ cười à?
-Chàng ở lại đi, ta không biết. Ở lại đi...
Cô bật dậy kéo tay cậu, nhìn ra cửa có vẻ căng thẳng, nếu giờ mà sơ hở chắc chắn bà bà kia bí quá làm liều. Nếu bà ta đủ sức hạ cậu cả thì cả dòng bà ấy cũng không sống nổi. Mà hạ không được cũng chết chùm luôn. Nên bây giờ giữ cậu lại vẫn hơn. Ngày mai tìm cách khác gặp bà ấy sau vậy.
Cậu cả cuối cùng cũng chịu ở lại. Cô hài lòng nằm cạnh bên ôm cứng lấy cậu. Trong lòng vẫn ấm ức lắm.
-Bảo mẫu mới của chàng trẻ đẹp thật đấy...
Đẹp lắm, đến nỗi tên tiểu quỷ kia thích thú cười khúc khích luôn kia mà. Là do nó đơn giản là mê gái hay còn gì nữa. Cô vẫn nghi ngờ thân phận của nàng ta quá.
Sáng hôm sau cô tỉnh dậy, bên ngoài im ắng lạ thường, bên cạnh cũng không thấy bóng dáng của cậu cả đâu hết. Cô giật mình bật dậy rồi tung cửa ra, ai ngờ thấy cậu bế tiểu quỷ đi trên sân, còn vỗ vỗ lưng nó nữa.
Cậu quay qua thấy cô ăn mặc không chỉnh tề, cô cũng biết nên quay vào trong tắm táp. Đến giờ ăn cơm cô và mọi người ngồi vào bàn, cô cố tình ngồi sát lão bà bà nhất. Sau đó kéo cậu ngồi sát mình. Lúc ăn cơm cô có nhìn khắp một lượt. Căn nhà này rất nhiều nữ nhân. Nam nhân hầu hết là gia nhân. Lại thêm phần có mấy nữ nhân mang thai. Bụng đã rất to rồi.
Cô gắp một ít thức ăn xong lại nói.
-Bà bà à...
Bà ấy đang ăn thì niềm nở đáp lời.
-Thiếu phu nhân có gì muốn hỏi sao?
-Ta thấy nhà nhiều nữ nhân như vậy...vậy chồng họ đang ở đâu vậy?
-Chồng bọn họ đang ở biên cương, tình hình nước láng giềng đang có chuyện không tốt nên đã ra đó canh giữ cả rồi...
Cô nghe xong liền mỉm cười, do cô ngồi gần bà ấy nhất nên chỉ cần thở nhẹ bà ấy cũng nghe...
-Bọn họ xa vợ con như vậy chắc cũng nóng lòng lắm nhỉ? Bà bà già như vậy rồi vẫn là trụ cột của cả nhà, chắc cũng mệt mỏi lắm.
Cô vừa ăn vừa gắp cho cậu. Lúc sau còn nói tiếp...
-Đừng vì một số chuyện ích kỉ của bản thân mà liên luỵ đến người khác. Đến khi máu đổ thành dòng lại trách lòng người ác độc với mình.
Bà ấy nghe xong thì mỉm cười, lòng dạ người nhà họ Thượng trước nay bà vẫn biết thừa. Bao nhiêu gia tộc đã nằm xuống, nhà cửa tang hoang điêu tàn cũng là vì đắc tội với họ. Càng ngày bà càng cảm thấy bọn họ không nên được sống trên đời này...
-Gia đình bà bà làm món gì cũng ngon cả...món nào ăn cũng lạ... chả trách mọi người quanh đây ai cũng rỉ tai nhau khen gia đình bà nức nở. Ta ở đây mấy hôm thôi lại cảm giác như ở cung đình vậy...
Cô mỉm cười nhìn bà, ăn xong lại ân cần nhìn qua cậu cả mỉm cười...
Trưa đó cô nổi hứng muốn đi ra ngoài. Trước mặt cậu cả nói với bà bà rằng muốn bà ấy dẫn đi, trước mặt mọi người nên cũng không thể từ chối được, mấy cô con dâu mang bụng to tướng theo sau.
-Nắng như vậy mẹ khoác thêm khăn này...
-Mẹ nhớ uống thuốc đấy ạ, mẹ yếu đi nhiều nên đừng chủ quan...
-Mẹ đi cẩn thận đấy...
Cô leo lên xe ngựa rồi lại thở ra một hơi, cầm cái khăn quạt quạt. Cố tình nói trỏng cho bà ấy nghe.
-Ây...con dâu bà hiếu thảo thật đấy...sau này họ sinh con gia đình lại có thêm trẻ nhỏ rồi...vui thật đó...
Bà ấy biết rõ không đơn giản mà cô muốn đi ra ngoài, cũng đang lo sợ rằng cô sẽ làm gì đó tổn hại đến bà vì muốn bảo vệ cậu cả...
Đang chuẩn bị chui vào xe thì thấy bàn tay cô đưa ra, bà rụt tay lại tằng hắn một tiếng rồi cố vịn lên xe ngựa.
-Ra đến ngoài rồi, đừng có diễn nữa...
-Sợ bà té thôi...
Cô cầm một ống tre có nước bên trong, thong thả uống...vừa uống vừa khen.
-Huỳnh Giao đúng là giỏi thật, tạo ra cái nước gì mà mát ngọt thế này, đúng là dễ chịu mà...
Nhắc đến Huỳnh Giao bà có chút hoài niệm, nhớ đến vóc dáng nhỏ nhắn thướt tha của nàng, bà có chút chột dạ, cái chết của nàng vừa là để nhắc nhở bà, vừa là vì muốn cậu cả thương xót. Cô thấy bà ấy trầm ngâm mới biết bây giờ chắc bà đã có gì đó động lòng rồi.
-Rốt cuộc thiếu phu nhân muốn đi đâu?
-A uống hết nước rồi, này....ghé vào một quán nước nào đó đi...
Vừa ghé xong vô vạch màn ra. Đưa tay trước mặt bà.
-Xuống không?
Bà ấy hậm hực nhưng vẫn níu tay đi xuống.
-Chủ quán à, cho ta hai cốc Huỳnh Giao đi.
-Có ngay có ngay...
Bà ấy ngồi xuống khó nhọc, tuổi đã cao nên đi đứng có chút khó khăn.
-Ủa đây là...Huỳnh bà bà...
Cô mỉm cười nhìn bà chủ quán, gặp được bà bà kia liền ríu rít hỏi thăm còn mừng rỡ nữa. Nói với bà ấy giọng biết ơn, từ lúc bán được nước Huỳnh Giao này cuộc sống thay đổi hẳn, người làng bên qua uống rất là nhiều. Cũng có tiền ra vào xoay sở cuộc sống. Họ xem bà ấy như bồ tát sống vậy...đây chính là thứ cô muốn bà ấy nghe được, những thứ quý giá hơn cả thứ bà ấy đang theo đuổi.
Uống xong cô lên xe ngựa chờ, lúc bà ấy lên theo bà chủ quán còn mang biếu ít bánh mang theo. Cô mỉm cười, nhận lấy ống tre có nước rồi ôm vào lòng, lúc rời đi bà chủ còn chạy theo tiễn nữa. Thấy lão bà bà cũng vui nên cô giật bánh của bà ta.
-Người làm gì vậy?
-Bà còn răng đâu mà ăn chứ...
Cô bóc bánh của bà ấy bỏ vào miệng, thấy thái độ nóng ruột xem ra là đang xót của, cô liền bật cười...
-Xem kìa, có phải nhà bà thiếu cái này đâu, có phải được người ta tặng do yêu mến mình nên bà xót không cho ta ăn không?
Nói đúng tâm can quá nên bà ấy chột dạ. Cô lại ăn tiếp...bà ấy giật lại.
-Nè đừng có ăn của ta chứ...trả lại đây...
Cô nhún vai, nghe bên ngoài có tiếng người ồn ào nên bước lại, ép bà ta vào, bà ôm lấy bánh tưởng cô muốn giật. Ai ngờ cô kéo tấm màn ra, bất chợt hô lên.
-Mọi người...
Bà bà quay ra...mọi người nhìn thấy bà ấy đồng loạt đứng dậy, cung kính chào bà ấy. Còn nở nụ cười rất chi là thân thiện, bà ấy thấy vậy đương nhiên cảm thấy rất vui rồi. Cô thở ra một hơi.
-Xem ra người ở đây ai cũng yêu mến bà đấy...
Bà ấy trầm ngâm nhìn bánh trong tay.
-Người muốn gì nói luôn đi...
-Ta muốn gì à? Ta chỉ muốn nói là...hổ chết để da người chết để tiếng...bà thấy mọi người có đang yêu mến bà nhiều không? Nếu mai đây bà có chết đi thì cũng sẽ sống trong lòng họ mãi. Ít ra khi nhắc đến bà họ sẽ nói ra những lời biết ơn kính nể sâu sắc chứ không phải chửi bới khinh miệt. Sống đến 1000 năm nhưng mà người đời căm ghét coi thường thì chẳng khác nào là sống trong địa ngục.
Cô tiến lại rồi ngồi dưới chân bà, vụn bánh rơi vãi dưới chân làm kiến bu lại. Cô chỉ bà ấy rồi nói.
-Bà và gia đình bà như bầy kiến này vậy. Còn người bà định đối đầu là chồng ta. Giống như cách ta đè nát bầy kiến này. Thượng Quan Nhất là ai bà không biết sao? Bà đừng đùa cợt với chàng. Nhà họ Lại đã để lại gì bà có thấy không?
Nói xong cô liền mỉm cười.
-Bà sẽ không động được một sợi tóc của chàng ấy đâu, nếu như ta còn ở đây. Và bà nên nhớ, con trai và cháu trai bà ở biên cương phục vụ đất nước, đó là niềm vinh quang, thậm chí ở nhà bà đã được mọi người sùng bái. Con dâu và cháu dâu bà cũng sắp hạ sinh, rốt cuộc bây giờ điều ta muốn biết chính là. Bà muốn nghe tiếng trẻ khóc chào đời hay nghe tiếng khóc than đau khổ. Để tất cả đều mất mạng vì sự ham muốn ích kỷ của bà. Và mang tiếng xấu thiên thu...
Cô đã nói ra hết, đó cũng được xem là lời cảnh cáo đến bà ấy. Nói xong cô đứng dậy và bóp nát bánh trong tay, rải xuống cho bầy kiến dưới chân.
-Đời người 60 năm đã là viên mãn rồi. 20 năm đầu học cách ăn nói, 20 năm sau cùng tri kỉ xây dựng gia đình. 20 năm cuối cùng con cháu đoàn viên. Nay bà hơn 90 rồi. Đừng tham lam như vậy nữa...Tham thì thâm đó. Cái chết của Huỳnh Giao vẫn chưa là gì đối với bà sao?
Bà ấy hiểu hết những gì cô nói, nhưng cái chết càng đến gần càng khiến bà sợ hãi. Sợ đến nỗi ngày nào giờ nào cũng suy nghĩ đến nó.
Hai người đi vòng quanh khắp thôn. Ghé vài chỗ thôi mà đã được tặng rất nhiều thứ. Về đến nhà gia nhân mang vào không hết. Bà ấy mới vào cháu dâu đã ra đón sẵn, lòng dạ lo lắng.
-Bà bà...
-Sao vậy, vào đi vào đi...
Bà ấy cười với bọn họ, tay chạm vào cái bụng đã căng tròn kia...
Cô vươn vai cái rồi đi vào, ngáp ngắn ngáp dài...lần này cũng chỉ mong bà ấy chịu lắng nghe. Biết đâu là cuộc sống đích thực.
Cô vừa vào đã thấy cậu cả bế tiểu quỷ đi quanh sân, cô cười rồi chạy xồng xộc lại, tay giang ra đón lấy hai người.
-Ta về rồi, tiểu quỷ có ngoan không nào?
Cô bế nó rồi liếc mắt qua bảo mẫu kia, đang đứng như tượng một góc, còn cố ý ôm cậu nũng nịu...
-Ta về rồi nè...
-Về rồi sao? Đương không nổi chứng đi đâu vậy?
-Ta đi dạy bà ấy một bài học. Rằng đừng động đến chồng của ta...
Cậu cười mỉm rồi ngồi lên ghế, nhướng chân mày hỏi.
-Dạy thế nào?
-Thì ta nói...đừng động vào chàng, nếu không ta nhất định không tha cho bà ấy...
Cô bế tiểu quỷ rồi ngồi xuống, lát sau nhìn lên cậu.
-Cảm ơn chàng...
-Chuyện gì?
-Vì đã cho ta thời gian...
-Về chuyện gì?
Cô mỉm cười, vì chuyện gì thì cậu đã biết rồi đó, cậu cả không phải người ngốc nghếch. Chuyện bà bà kia muốn làm gì cô biết, đương nhiên cậu cũng biết. Nhưng cậu lại không làm gì vội vàng, vẫn cho cô đủ thời gian để xoay chuyển tình hình.
-Nàng lúc nào cũng vậy...luôn muốn làm mấy chuyện bao đồng...
-Ta biết...nhưng ta chỉ muốn chàng trong mắt người khác không phải ác quỷ, mà là Quan Nhất chồng của ta...
Một ngọn gió mát lùa qua, tóc cậu nhẹ nhàng bay lên. Cô mỉm cười rồi nói tiếp.
-Ta sẽ ở bên chàng...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK