Nhớ like phát cho mình nha
BẢY KIẾP TRÙNG SINH
Chap 9 Hành trình 18 thôn
-Tiểu thư Ánh Nguyệt, đây là quà bên nhà họ Lại tặng cho tiểu thư.
-Cái gì? Nhà họ Lại sợ chết quá nên tặng quà muốn nịnh bợ ta à?
-Dù sao tiểu thư nhà họ Lại cũng chết rồi, hay mình nhận đi chứ nghe bảo bên nhà ấy biết làm bùa đấy, không khéo lại bị họ yểm cho.
-Ta không tin mấy cái đó đâu, mà cái khăn này nhìn màu sắc không bắt mắt lắm.
-Dạ đây là lụa tơ tằm, các thái hậu trong cung thích lắm, màu sắc này hợp với các phu nhân hơn.
-Thế thì đem tặng cho Dì ta đi, tặng đi chứ ta không thích.
-Vâng ạ...
Tiếng nói vừa dứt trong đầu thì bên tai lại vang lên tiếng cạch cạch, cạch cạch.
Cô giật mình tỉnh dậy, bên góc giường bà cả đang ngồi co ro khóc thút thít.
Gương mặt trắng bệch của bà làm cô điếng cả hồn, vừa ú ớ định kêu A Hoang thì đã nghe bà uất nghẹn không thành tiếng, giữa đỉnh đầu của bà chảy xuống một dòng máu đỏ, trong ánh nến mờ mờ miệng bà ói ra một vũng máu to, mắt bà trợn lòi ra ngoài. Cô ôm đầu thét lên một tiếng. Lúc bật dậy trời đã sáng trong. Tay ôm lấy lồng ngực mà còn thở hổn hển muốn đứt cả hơi.
-Thiếu phu nhân, lão gia mời thiếu phu nhân ra ăn sáng.
Nó quay qua sau đó bưng một chậu nước đi lại. Vừa vắt cái khăn vừa nói.
-Thiếu phu nhân này, người về đây cũng đã lâu rồi, người cũng nên tìm cách tiếp cận cậu cả đi ạ.
Nghe nó nói vậy hồn vía liền quay về thực tại, biết chỉ là ác mộng nên cũng không nói gì. Đưa tay lấy cái khăn sau đó lau mặt.
-Tiếp cận tên ác bá ấy làm gì?
-Ấy thiếu phu nhân đừng nói bậy, ngoài lão gia ra thì cậu là có quyền thế nhất đấy ạ. Người muốn sống yên ổn hô mưa gọi gió gì thì cũng là cậu cả chống lưng cho. Mà hai người lại là phu thê, người không dựa dẫm vào cậu thì người định dựa vào ai.
-Hắn có thích ta đâu, lỡ không may hắn vớ được cái gươm nào thì há chẳng phải đầu ta rơi xuống cho hắn gác chân sao? Cứ như vầy không tốt hơn hả?
-Nhưng mà bây giờ phải tính đến mai sau. Người thấy đấy, mới hôm qua tiểu thư Ánh Nguyệt còn hô hoán thậm chí cho người tát vào mặt thiếu phu nhân. Người thấy không? Cậu cả hô một tiếng thì sáng nay thôi tiểu thư Ánh Nguyệt đã bị đuổi đi mất rồi đấy ạ.
-Nghe thì cũng hay đấy. Nhưng mà ta vẫn cảm thấy ta không nên dựa vào Thượng Quan Nhất, ta sợ hắn chết đi được.
-Thôi được rồi, người nói vậy em còn cãi được nữa đâu. Người mau chuẩn bị đi ạ, mọi người sắp đến giờ cơm cả rồi.
Cô chép miệng rồi đứng dậy, chân vô thức xỏ vào đôi hài phía dưới. A Hoang quay qua sau đó cũng nhận ra, nó nhìn theo cô sau lại cúi đầu xuống.
Lúc ra đến bàn ăn, mọi người đã ngồi chờ sẵn cả rồi. Lão gia ngồi ở giữa, cậu cả ngồi cạnh bên, tiếp là cậu hai và cậu út, nhưng bây giờ phải gọi là cậu ba, út thì thuộc về thằng tiểu quỷ mất rồi.
Thường ngày cô vẫn ngồi cạnh mấy vị phu nhân, cắm mặt cắm mũi xuống ăn chứ cũng chẳng dám ngó lên nhìn ai. Nay bước vào thì vẫn như cũ, chân tiến lại định đặt mông ngồi xuống thì giật mình ngó lên. Tiếng ngón tay cậu gõ xuống bàn kêu cộc cộc, mắt đảo quanh thấy mọi người ai cũng im lặng. Cô nhấc mông định ngồi thì cậu lại gõ. Lúc ấy giọng cậu hai cất lên.
-Tiểu thư Ý Như, qua đây...
Cậu ấy nói giọng dịu dàng, vẫn là giọng nói dễ nghe ấy. Cô nhìn lão gia rồi lại nhìn cậu cả, quả thật không để ý hôm nay cạnh cậu cả có một cái ghế trống.
Cô từ từ bước qua, nếu ngồi cạnh cậu cả thì sẽ là ngồi giữa cậu cả và cậu hai, hai bên một bên ấm áp dịu dàng một bên lại lạnh như băng. Nghĩ mà đã thấy hơi cấn cấn.
Cô đặt mông xuống ngồi, mỉm cười gượng gạo quay qua cậu cả hỏi.
-Haha...tiểu quỷ có quấy lắm không?
Lúc ấy chẳng hiểu sao mấy vị tiểu thư và mấy vị phu nhân lại trợn mắt lên nhìn cô trừng trừng. Cô mếu máo đưa chén cơm lên ăn, vừa lùa một đũa thì tiếng cậu cả trả lời.
-Có...
Không khí im lặng nay lại càng im lặng hơn. Lúc ấy chỉ ráng cắm đầu mà ăn. Ăn xong để thoát khỏi nơi này, làm gì cũng có người dòm ngó thì chẳng khác nào theo dõi, bực hết cả mình.
-Ăn từ từ thôi, lòi cả mắt ra rồi kia kìa.
Một vị phu nhân cất lời, cô đã vội ngẩn mặt lên. Đấy là phu nhân Ánh Hồng, nghe A Hoang bảo thì phu nhân ấy là mẹ ruột cậu hai, nói ra thì cũng là bà hai, nhưng sau khi bà cả qua đời thì bà ấy được lên chức phu nhân của nhà này luôn. Cô gật đầu tỏ ý con đã nghe rồi, nhưng lời nói ấy lại khiến cô nhớ đến hình ảnh bà cả tối qua, mắt bà ấy lòi ra làm cô sợ chết khiếp.
-Đúng rồi, ăn nhiều vào...ăn cho có sức khoẻ.
Nghe thì quan tâm lắm, nhưng mà thực ra lại chẳng có chút gì được gọi là quan tâm. Phu nhân ấy chẳng biết tại sao cứ lấy lòng cô, hay là sợ Thượng Quan Nhất không biết nữa, nghĩ cũng phải thôi.
Cô liếc qua cậu cả một cái sau đó lại liếc qua cậu hai. Lúc ấy bà Ánh Hồng mới hắn giọng cái nói thêm.
-Ăn cho có sức khoẻ, sinh cháu nối dõi tông đường...
Cậu hai nghe vậy đôi đũa có chênh vênh mất một nhịp. Cậu liếc qua mẹ rồi lại nhẹ nhàng liếc qua cô. Lúc ấy chẳng biết nghĩ gì miệng cô lại bất giác nói.
-Gì chứ? Cậu cả có thèm qua phòng ta ngày nào đâu mà...À...ăn xong rồi...chắc con xin phép về phòng trước.
Cô cười cái rồi đứng dậy, luyến tiếc nhìn vào chén cơm vì bụng vẫn còn đói, tiếc thay cái mồm đi trước cái não. Mà thoát khỏi chỗ này sớm cũng tốt, lát lại được vào phòng ăn riêng cho thoải mái. Nhưng chưa rời khỏi đó thì bà Ánh Hồng đã kêu.
-Thiếu phu nhân à, phiền người lát ghé phòng ta có chút chuyện.
Về phòng vừa đặt mông xuống đã thấy A Hoang từ cửa chạy vô, nó ôm trên tay một gói tròn tròn sau đó nói.
-Em cất đồ ăn cho người đây.
-Ây cha...A Hoang đúng là giỏi nhất đó, chả trách bà cả thương em như vậy.
Nói xong thì cô đưa tay ra, nó túm gói ấy lại sau liền nói.
-Ấy...đâu có được, thiếu phu nhân mau qua phòng phu nhân Ánh Hồng đi ạ, vì người có chuyện muốn căn dặn.
Không nói thì xém quên bén mất, vừa lúc ấy bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa, A Hoang lật đật chạy ra xem. Là người của bà Ánh Hồng đến tìm.
Cô và A Hoang đi theo nó qua phòng bà, vừa ngang cái phòng thờ thì nghe hai đứa gia nhân đi phớt ngang nói chuyện. Hai đứa nó vừa mới quét dọn trong ấy ra. Vừa đi vừa nói.
-Chẳng hiểu sao cái bài vị của tiểu thư nhà họ Lại kia cứ đổ xuống hoài, sáng nào đến lau dọn cũng thấy đổ cắm đầu xuống nền. Không biết có hiện về doạ ai không nữa.
-Còn nói nữa...không nhớ lúc tiểu thư nhà ấy chết bằng cách kinh khủng nào à. Mình còn thấy sợ, ấy vậy mà tiểu thư Ánh Nguyệt tự mình ra tay lại chẳng thấy sợ gì nhỉ?
-Tiểu thư ấy gan to bằng trời, sợ cái gì đâu mà...
-Nhớ lại cái chết lúc trước của Lại tiểu thư mà còn rùng mình đây này.
-Tiểu thư Ánh Nguyệt hình như ghét ai lấy cậu cả lắm hay sao, cứ nghe ai sắp làm dâu nhà này thì y như rằng luôn.
Bọn chúng nói chuyện tới đó thì đi mất hút. Cô có đứng lại nghe từ đầu đến cuối mới thắc mắc hỏi A Hoang. Nó liếc xung quanh sau đó mới bước lại cửa mở ra. Tay chỉ vào tấm bài vị bên kia rồi nói.
-Đây là tấm bài vị của Lại tiểu thư mà hai đứa kia nhắc đó thiếu phu nhân.
Trùng hợp tấm bài vị đó chính là tấm bài vị mấy hôm trước cô thấy ngã đổ, không phải là trùng hợp, vậy thì là cái gì? Do cô không biết chữ nên mới không để ý, bây giờ để ý mới phát hiện ra.
-Thôi chúng ta đi....
Trên đường đi vì tò mò quá nên cô có quay qua hỏi nó.
-Mà vị tiểu thư nhà họ Lại đó là như thế nào nữa?
-À...chuyện này á? Thì...
Thấy nó thường ngày chuyện gì cũng biết chuyện gì cũng nói rôm rốp, ấy vậy mà gặp chuyện này lại gãi đầu ấp úng bộ dạng như không muốn nói.
Thấy vậy lại càng khơi lên sự tò mò của mình, chắc hẳn có gì đặc biệt lắm, hay nó phải thế nào thì A Hoang mới tỏ thái độ này.
-Dạ đến rồi thiếu phu nhân...
Chưa kịp nghe nó nói thì đã đến phủ của bà Ánh Hồng, cô phủi áo đi vào, nó đứng bên ngoài chờ.
-Dạ con thưa phu nhân ạ.
Cô bước chân vào, điều đầu tiên là chào hỏi phu nhân ấy, lát sau mới ngẩn mặt lên nhìn.
-Ý Như à...ngồi đi.
Cô mỉm cười, Ý Như à...nghe có rợn không kia chứ?
Cô liếc nhìn quanh sau đó bước lại ngồi, bà vừa rót tách trà vừa nói.
-Ta kêu con đến đây chính là muốn nhờ con một việc.
Cô húp một hơi sau đó mới ngẩn lên nhìn, bà ấy liếc mắt qua ra dấu với một tên gia nhân sau đó liền cười cười nói nói với cô.
-Chuyện là...nay cũng gần cuối tháng. Ta dạo này sức khoẻ không được tốt, chỉ muốn nhờ con gửi cho các vị tiểu thư một ít đồ.
-Gửi đồ sao ạ? Gửi cho ai ạ?
-Những vị tiểu thư đã không may qua đời khi về đây làm dâu đấy. Đáng lẽ là ta đi, hằng tháng vẫn là như vậy, nhưng mà Ý Như à, bây giờ con đã là vợ của Quan Nhất, mấy tập tục này cũng nên giao lại cho con rồi.
-Tập tục sao ạ?
Bà ấy rút trong tay áo ra một tấm giấy, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
-Cứ cuối mỗi tháng nhà ta lại chuẩn bị quà gửi cho gia đình các vị tiểu thư, con xem ta đã ghi nơi ở và danh sách cả rồi. Con chỉ việc xuống gửi quà cho gia đình họ thôi. Nhanh nhảo để về trước khi trời tối con nhé.
-Vâng...
Cô nhìn tờ giấy với cả đống chữ ngoằn nghoèo kia chợt nhíu mày. Cô không biết đọc, không biết viết, nhìn mãi thì cũng chỉ là những chữ vô nghĩa.
Bước chân ra ngoài A Hoang đã chạy lại, cô đưa tờ giấy ra cho nó rồi sải chân đi, phía sau là một dãy những gói quà được gia nhân gói lại. A Hoang sau khi đọc tờ giấy ấy xong thì đứng lại, tay hạ xuống chân thoan thoát chạy về phía cô.
-Phu nhân đã nói gì với người?
-Phu nhân bảo sức khoẻ không tốt, muốn ta đi phát quà giúp người đó.
-Phát hết tất cả trong danh sách này sao?
-Đúng rồi.
Mặt A Hoang thộn ra, cô xoa xoa tay quay lại nói.
-Nhưng có vấn đề gì à?
-Thiếu phu nhân đồng ý rồi ạ?
-Ta đồng ý rồi...
Nó chậc lưỡi một cái, chân cô liền đứng lại. Nó nhíu mày kéo tay cô về phòng.
-Thiếu phu nhân...
Nó nhăn nhó sau đó hạ giọng, cô biết có gì đó không ổn nên nghiêng đầu tỏ vẻ muốn nghe.
-Có chuyện gì?
-Phu nhân ấy nhờ người đi phát quà nhưng không đơn giản là phát quà đâu.
-Vậy thì là gì chứ?
-Danh sách 18 vị tiểu thư này rải rác khắp cả mười mấy thôn, nhưng mỗi thôn lại có một chuyện khác nhau. Toàn mấy chuyện không hay đó thiếu phu nhân à.
-Chuyện không hay?
-Chậc...em chỉ loay hoay trong phủ nên chẳng biết ra sao, nhưng em có nghe người kể lại dạo này ngoài thôn hoành hành những thứ không sạch sẽ. Mọi người đồn về nhà mình nhưng em chưa biết sao. Giờ mà vác xác qua tận 18 cái thôn thì chắc 10 ngày mới về đến nhà, trời ạ còn lỡ gặp mấy thứ không sạch sẽ thì lại toi đời mất.
-Không sạch sẽ? Ma quỷ sao?
Nó trợn mắt lên sau đó liếc quanh...nhẹ nhàng gật đầu.
-Nghe đồn thôi ạ. Nhưng nhiều người đồn nên em vẫn sợ lắm ạ.
-Vậy à?...vậy chỗ đầu tiên là nhà ai vậy?
-Là nhà họ Lại, tiểu thư Lại Gia Hân. Nghe nói dạo này bên thôn ấy xảy ra mấy chuyện lạ lắm đó ạ.
-Nhà họ Lại hả? Ầy...ta cũng đang muốn tìm hiểu nhà họ Lại đấy...
-Thiếu phu nhân, người tìm hiểu nhà họ làm gì ạ?
-Thật ra...trước ta nghe nói nhà đó bị nhà họ Thượng tàn phá à? Diệt tộc luôn sao?
Nó trợn mắt lên, thật ra chuyện này ít ai biết được, có biết cũng không dám nói ra. Bây giờ cô lại tỉnh như ruồi nói ra mấy lời đó.
-Người đừng nói lớn như vậy mà.
-Nhưng có phải sự thật là vậy không?
-Dạ vâng...
-Thế thì đi thôi, vốn dĩ ta cũng muốn tìm hiểu một chuyện, vừa hay lại được đi ra ngoài.
-Nhưng mà...nghe nói bên thôn đó đang có chuyện đấy ạ. Qua bây giờ thì khác gì chui đầu vào rọ đâu chứ?
-Sao phu nhân nói hằng tháng vẫn hay đi mà, có sao đâu.
-Phu nhân nói vậy chứ làm gì có chuyện như vậy...
-Cái gì? Phu nhân nói dối ta á? Tại sao?
-Phu nhân muốn tống người đi đấy ạ, đáng lẽ người phải hỏi em trước mới đúng. Giờ qua thôn bên họ Lại nhỡ gặp ma thì chết chúng ta mất.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK