• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chúc mn tết tây vui vẻ nha

BẢY KIẾP TRÙNG SINH.

Chap25 Hồi kết nhà họ Trịnh.

-Ông không tin ta thì thôi. Xem như ta đã cảnh cáo ông rồi. Còn một chuyện ta muốn nói cho ông nghe. Người bên cạnh ông cũng không phải là mẹ của ông đâu.

Nghe xong Trịnh lão gia liền quay qua nhìn mẹ mình. Ánh mắt tuy có chút bất ngờ nhưng mà vẫn không tin lời cô nói.

-Người đừng có ở đây nói khùng nói điên nữa. Dựa vào đâu mà ta phải tin người?

-Trịnh lão gia thật lòng mà nói, ta chỉ muốn hỏi ông rút cuộc là ông đang định làm gì? Dù sao ta cũng xác định được rằng sẽ không ra được khỏi đây. Ông xem như cho ta toại nguyện trước khi chết đi.

-Ta nghĩ rằng người nên mang chuyện này xuống mồ đi. Người sống thì đừng biết gì cả, người chết rồi biết cũng như không.

Nói vừa xong ông ta mình đưa cặp mắt nguy hiểm nhìn về sau. Bảy cái đầu của bảy đứa trẻ được treo trên những sợi dây phía sau. Có những cái đã khô héo đi. Còn có những cái vừa mới đây nên vẫn còn hồng hào trắng mịn.

-Sẽ không lâu nữa đâu ta sẽ thu tóm được nhà họ Thượng.

Cô nghe lõm được như vậy thì mới nhíu mày. Thâm tâm cũng thầm phỏng đoán được dã tâm của người này. Bấy giờ mới thuận nước đẩy thuyền.

-Ta cũng cầm ghét nhà họ Thượng. Nhưng bây giờ đã rơi vào tình thế như thế này. E rằng kế hoạch phá hủy long mạch nhà họ Thượng ta không làm được tiếp rồi.

Đánh được vào tâm lý của lão ta, bắt đầu thu hút được ánh nhìn, cô liền nói tiếp giọng thở than.

-Thật xui xẻo. Chỉ vừa mới phát hiện ra được một sự thật về cái long mạch chết tiệt đó thôi mà giờ đã thành ra thế này. Ta hận không thể tận mắt chứng kiến nhà họ trả giá.

Trịnh lão gia chú tâm lắng nghe nãy giờ. Thấy cô ngắt lời thì mới suy nghĩ một lát. Ông ta liền không chịu nổi sự tò mò thắc mắc trong lòng liền hỏi trực tiếp.

-Sự thật gì? Người nói ta nghe xem? Hay người lại bịa chuyện.

-Ta sắp chết rồi còn bịa chuyện được sao?

-Vậy người nói ta nghe xem. Để xem lời người nói là thật hay giả?

-Vậy chúng ta trao đổi đi. Người nói cho ta nghe trước, ta sẽ lại nói cho người nghe sau.

Thấy gương mặt anh ta lại trở về với vẻ hoài nghi như ban đầu, cô mỉm cười rồi mồi chài một câu.

-Thực ra theo ta được biết. Vốn dĩ cái long mạch đó mục đích của nó không phải duy nhất chỉ là trấn giữ sự bình an cho đất nước. Nó còn có thể thay đổi vận mệnh, của nhiều thế kỉ trôi qua.

Lão ta chăm chú lắng nghe lời cô. Nghe đến đó thì cô không nói nữa. Cô biết lão ta thực sự rất muốn nghe chuyện này. Cảm thấy môi nhử bao nhiêu đó đủ rồi.
Cô bắt đầu ra điều kiện với ông ta.

-Bây giờ là tới ông đó. Nếu như muốn nghe tiếp thì nói cho ta nghe nha chuyện mà ta muốn nghe đi.

-Làm sao mà người biết chuyện này?

Ánh mắt của lão ta không còn nghi ngờ nữa. Thay vào đó là cặp mắt khó hiểu.

-Chuyện đó không cần ông phải lo. Chỉ cần biết những điều ta nói đều là sự thật. Và bây giờ là đến lượt ông. Nếu như muốn nghe tiếp thì mau nói đi ta không có sự kiên nhẫn đâu.

Trịnh lão gia này đúng là không có kiên nhẫn thật. Mới nghe bao nhiêu đó thôi mà đã không chịu nổi tò mò muốn nghe nhiều hơn. Vì thế cũng đồng ý trao đổi. Vì đơn giản ông ta nghĩ lát nữa thế nào cô lại chả chết đi, có nói cũng không làm sao.

-Được ta cho ngươi biết cũng không vấn đề gì. Những cái đầu của những đứa trẻ kia chính là nguyên liệu mà ta cần để làm nên những con búp bê biết nghe lời. Tìm về những thứ ta muốn. Đi đến những nơi mà ta không đến được và tìm hiểu những sự thật mà ta không biết được. Như ngươi biết đấy thứ ta muốn tìm hiểu chỉ là nhà họ Thượng mà thôi. Vì thứ duy nhất là ta biết được từ nhà đó chỉ là một cơ ngơi to lớn đồ sộ. Thực ra những bí mật của nhà họ Thượng chẳng một ai biết rõ hết được thậm chí là người trong nhà đó.

-Ta không biết tại sao mọi người xung quanh và những người mà ta biết, thậm chí những người mà ta đã nhìn thấy, họ đều có một chung một điểm chính là luôn chú ý nhà họ Thượng? Tại sao lại như vậy chứ?

-Như ta đã nói ngay từ đầu đấy. Thậm chí cả người trong nhà họ Thượng cũng không biết hết được sự thật, vì vậy ta nghỉ ngơi cũng chẳng giúp được gì. Chi bằng chém ngươi để ngươi để câm miệng thì hơn.

Cô chớp mắt lia lịa, tay chân đều bị trói ra phía sau liền hốt hoảng nói.

-Ta đã nói rõ ràng cho ông nghe rồi rằng đứa trẻ này không phải là người đâu. Nếu ông còn có ý định muốn chặt đầu nó vậy ông sẽ mất cả chì lẫn chài. Thậm chí nếu như Thượng Quan Nhất mà biết được cả gia đình ông, cả gia tộc ông sẽ bị hắn ta chôn dưới đất, băm ra từng mảnh cho cá ăn. Ông đã từng thấy kết quả của nhà họ Lại chưa và cả nhà ta nữa. Ông đừng nghĩ hắn ta sẽ không biết chuyện này, với lại ta nói cho ông biết, đứa trẻ này đối với hắn ta vô cùng quan trọng, đặc biệt là tính cách của hắn ông cũng đã rõ rồi, hắn mà ra tay thì chỉ có bức cỏ tận gốc. Nhà họ Lại còn lại một thằng con trai bây giờ cũng đã chết. Hãy suy nghĩ cho kỹ đi.

Cô nói một tràng dài, nghe cảm thấy đây không phải lời nói vô nghĩa, tính cách của Thượng Quan Nhất ai ai cũng biết. Ngoài nhà họ Lại ra thì trước đó nhà nào đắc tội xem như không còn đường sống. Cũng đã nghe qua chuyện bà cả chết đi, có để lại một thằng em cho Thượng Quan Nhất, bây giờ lão đang nắm giữ thằng em này, nếu như Thượng Quan Nhất mà biết chuyện chắc chắn sẽ không để yên.

Nhưng bây giờ trả lại thì đã quá muộn. Thật sự không thể ngờ người mà mẹ mình mang về lại là em trai của Thượng Quan Nhất ,chuyện đâu vào đấy cũng đã lỡ rồi, chẳng thể nào thay đổi hoặc quay đầu.

-Ta không thể nào quay đầu được nữa, ngươi là vợ hắn ta, ta không thể nào tin là ngươi được. Bây giờ chỉ còn cách ta giết cả người và cả thành đứa nhỏ này mới cầu giấu được mọi chuyện. Người đừng nghĩ sẽ nói xin dùm ta, không có cách nào cả, hắn ta mà biết thì chỉ có máu chảy thành sông mà thôi.

-Nếu ngay từ đầu ông đã không làm chuyện ác thì bây giờ đã không phải rơi vào tình thế như thế này đâu. Trước khi làm gì ông cũng phải suy nghĩ cho gia đình mình một chút. Ông có từng nghĩ cho bao nhiêu mạng người của nhà họ Trịnh hay không? Ta thật sự không hiểu nhà họ Thượng có gì mà ông nhất quyết phải điều tra. Làm ra những chuyện này chỉ để tìm hiểu.

-Chuyện này người không cần quan tâm, nhắm mắt mà ra đi một cách thanh thản đi. Vì nếu như người còn ở nhà họ Thượng ta tin rằng sau này người sẽ phải nhận một cái chết không êm ái như thế này đâu.

Ông ta vừa đưa cây kiếm lên cô đã nhắm mắt lại, trong đầu bây giờ chẳng còn gì ngoài việc nghĩ bản thân vài giây nữa thôi sẽ chết đi. Nhưng đột nhiên một hình ảnh hiện ra trong đầu, một cái miếu được đặt bên một tảng đá lớn dưới chân cầu, cô lại thốt lên.

-Ta không biết ông làm điều đó để làm gì, nhưng mà làm ơn hãy dừng tay đi được không? Nếu ông muốn làm điều này để trả thù cho con gái đã mất của mình thì làm ơn dừng tay lại đi.

Trịnh lão gia dừng lại một nhịp sau đó hạ kiếm xuống, ông ta liền thẫn thờ rồi lại mỉm cười chua chát.

-Chính vì nó, chính là nó mới xảy ra cớ sự ngày hôm nay. Không bao lâu nữa nhà họ Trịnh của ta đến cả một hạt cơm cũng không có mà ăn, chính vì nó đến ngày cứ hành hôn lễ thì lại đi nhảy cầu. Nó chết đi để lại cho ta bao nhiêu là thứ phải giải quyết, nếu nó chết bên nhà họ Thượng thì chuyện đã không xảy ra như thế này. Nó báo hại ta bị nhà họ Thượng chèn ép bóc lột, nhà họ Trịnh của ta nếu như không làm gì đó thì một thời gian ngắn nữa sẽ phải ra đường ăn mày, người nói xem nó có phải là tội đồ không?

Ông ta nghe nhắc con gái thì lên cơn tức giận.

Nghe sơ sơ thì cũng hiểu được một chút vấn đề, nhưng mà cái chèn ép và bóc lột thì vẫn chưa hiểu lắm, cô liền nhíu mày sau đó hỏi tiếp.

-Bóc lột gì? Chèn ép gì?

-Sau khi ái nữ của ta nhảy cầu tự vẫn nhà họ Thượng đã vô cùng tức giận lệnh cho nhà ta mỗi tháng phải nộp gấp ba lần số tiền như thường lệ. Người biết đấy mỗi tháng những nhà giàu lân cận đều phải nộp tiền cho nhà họ Thượng vì đó là lệnh của vua, để bảo vệ canh gác nhà họ Thượng. Họ cần hàng vạn người chỉ để bảo vệ cái long mạch gì đó mà đến cả nhà vua cũng không biết nó ra làm sao. Bây giờ họ lại chèn ép ta chỉ vì con gái của ta chết trước khi về nhà họ, ta không thể để gia đình cứ vì vậy mà trở thành gia nô. Sau này ta có chết cũng không an lòng.

-Chỉ vì vậy mà ông để con gái mình lãnh lẽo bơ vơ ngoài suối hay sao? Dù sao cũng là con ông sao không thể mang về nhà?

-Là nó không chịu về chuyên đi quậy phá người qua đường để cho ta mang tiếng. Ta cất cho nó một cái miếu xem như là tình nghĩa cuối cùng rồi, người không thể nào hiểu được nhà họ Thượng đã làm những gì đâu, thực sự tàn nhẫn, bao nhiêu gia đình phải rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan sống chết cách nhau chỉ một sợi dây.

-Cả nhà họ Trần của người cũng đã từng bị nhà họ Thượng áp bức. Sao ngươi không thử quay về nhà xem thử phụ thân của người và gia đình người đã sống như thế nào trong thời gian người ở nhà họ? Rồi người sẽ biết nhà họ Thượng đáng chết đến mức nào.

-Người thử hỏi 10 đứa trẻ trong làng thì bao nhiêu đứa sẽ nói với người rằng muốn nhà họ Thượng biến mất mãi mãi? Bởi vì trẻ con sẽ không biết nói dối, những điều người lớn nói chúng đều ghi nhớ trong đầu.

Vừa nói xong thì cô đã ngước mặt nhìn quanh. Từ bên ngoài chui vào những làn khói trắng, cô liền trợn mắt lên và nhìn Trịnh lão gia hốt hoảng nói.

-Khói, có khói, cháy nhà rồi, cháy nhà rồi mau lên.

-Ta đã nói với ông rồi Thượng Quan Nhất nhất định sẽ biết chuyện này, ông mau cởi trói cho ta nếu không cả nhà ông thật sự sẽ xuống mồ đấy, mau cởi trói cho ta ta xin hứa sẽ không nói bất kỳ điều gì.

Ông ta đến bây giờ vẫn chưa tin thế là ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài kiểm tra, vừa đi vừa ngó quanh quắt. Quả thật bên ngoài khói nghi ngút, ông ta liền nhanh tay nhanh chân cởi trói cho cô. Lúc ấy chẳng suy nghĩ nhiều cô bế tiểu quỷ một hơi chạy ra ngoài vừa chạy vừa kêu.

-Cứu ta với cứu ta với Thượng Quan nhất cứu ta với.

Vừa chạy ra tới sân thì một đám người đã đứng đó chờ. Có cậu cả và cậu hai.

-Sao người lại đốt nhà người ta?

-Mau dừng tay lại đi.

Khi Thượng Quan Nhất đã thấy đứa trẻ vẫn còn ngủ trên tay cô, hắn phất tay cho gia nhân, họ liền gật đầu rồi xách mấy thùng nước bên cạnh đã chuẩn bị từ bao giờ tạt vào một đám cháy nhỏ. Chỉ là giết gà doạ khỉ mà thôi.

Bên kia là đám người nhà họ Trịnh vì hốt hoảng nên chạy hết ra sân đứng thành một cụm. Nhưng bấy giờ chẳng hiểu sao cậu Bảo Nhất lại vương cung tên ra rồi nhóm một mồi lửa trên đầu. Cậu kéo thẳng mũi tên nhắm đến một vị trí nào đó, cô liền nhìn theo phúc chốc trợn mắt lên. Rồi cậu không chần chờ bắn nó ra, ngọn lửa vì thế bay vụt đi cắm vào một cái cột rồi bén lửa cháy lên dữ dội.

-Cậu hay làm gì vậy tại sao lại làm như vậy?

-Tội sống có thể tha nhưng tội chết thì khó tha, đây là tâm nguyện của lão bà bà muốn ta làm, không có gì rồi chúng ta đi thôi.

Cô nghe như vậy liền quay ngoắt ra sau, bên một gốc cột có một bóng dáng của một lão bà bà. người mờ nhạt như sương đứng nhìn ra ánh mắt buồn bã, cô liền hiểu ra vấn đề, chính là con trai đã làm quá nhiều điều xấu, nhưng nhà họ Trịnh còn rất nhiều người vô tội. Chính là ông phải chịu tội cho những việc mình làm. Đã hại bao nhiêu người thì cái giá phải trả chính là mạng sống, nhưng thay vào đó nhà họ Trịnh lại thoát được một chuyến vạ lây, nếu như chuyện lộ ra.

Chết đi rồi thì cũng chẳng truy cứu được chuyện xấu ông ta đã làm, xem như cái chết trong sạch không nhơ nhuốc.

-Cứu ta với cứu ta với.

Tiếng gào khóc thảm thiết của Trịnh lão gia bên trong phát ra, đó chính là căn nhà mà lão ta đã nhốt cô. Trong đó bây giờ ngọn lửa đã cháy lên dữ dội. Tiếng gào khóc, tiếng la thất thanh đau đớn vọng ra.

Từ bên ngoài người nhà họ Trịnh đương nhiên không đứng yên liền chạy vào cứu ông, khi lôi ra thì cả thân người đều bị cháy đe, tuy còn cửa động nhưng da đã đứt ra từng mảng. Trông thực sự đau đớn khổ sở.

Sau cái chết này những tội ác của ông ta có lẽ đã chìm vào trong lửa đỏ, chẳng ai phát hiện ra trong căn phòng đó chứa những gì, một âm mưu phía sau đều được chôn vùi trong tích tắc.

Đúng là làm người đừng nên làm chuyện xấu, vì nhân nào thì quả nấy, làm chuyện xấu thì kết quả cũng chẳng tốt đẹp gì.

Cô liền bước đến hỏi một tên gia nhân nhà họ Trịnh, hỏi con nha hoàn A Hoang của cô đâu, bọn họ đã giấu nó đi đâu rồi.

Thấy sức ép quá lớn nên họ cũng không dám giấu diếm gì. Liền lật đật chạy vào lôi A Hoang ra. Nó gặp được cô thì nước mắt nước mũi đã tuông trào.

-Thiếu phu nhân. Người có làm sao không ạ?

-Ta không sao. Chúng ta mau đi thôi.

Thượng Quan Nhất sau khi tìm được tiểu quỷ cũng chẳng muốn ở lại làm gì liền kéo người đi khỏi nhà họ trong đêm, vừa hay cái cầu cũng đã bắt xong, thế là cả đoàn người cứ ung dung đi qua.

Dọc đường cô kéo tay A Hoang cái rồi lật người nó kiểm tra. Nó bảo không sao nên cô đỡ lo. Nhưng tính tò mò lại nổi lên. Cô liền co chân lại rồi thắc mắc.

-Không biết tại sao Thượng Quan Nhất lại biết chỗ ta bị nhốt là nhà họ Trịnh nữa. Là ta ăn may hay là có thần tiên phù trợ vậy?

-Không phải đâu thiếu phu nhân. Là cái túi thơm này này.

Nó lật cái túi nhỏ treo trên cổ của tiểu quỷ lên rồi nói.

-Mũi cậu cả rất là thính. Chắc là đánh được mùi cậu chủ nên mới biết đấy ạ.

-Thế là ta ăn may thật rồi. Nếu bị nhốt ở căn phòng khác có phải sẽ không được tìm ra không? Vậy có khi bây giờ tắt thở rồi cũng nên.

Nói vớ vẩn một lát thì xe ngựa đã đến cái cầu.

Đi ngang đó cô của nó nhìn xuống cái miếu dưới chân cầu, lúc ấy cảm giác rùng mình lên ớn lạnh xộc lên, cô liền ôm sát tiểu quỷ vào lòng xoa nó vài cái rồi nhắm mắt lại, nhưng khi qua khỏi cầu cô lại cảm giác gai ốc nổi lên rần rần,cảm giác giống như có một ai đó đang ngồi cạnh vậy, cô liền quay qua bên cạnh chạm nhẹ xuống chỗ ngồi, cảm giác lạnh buốt từ đầu ngón tay chuyển đến từng sợi tóc. Cô thở dài sau đó biết chuyện gì đang xảy ra liền nói thầm trong miệng.

-Có phải nàng là tiểu thư nhà họ Trịnh không? Ta biết phụ thân của nàng đã trả giá và nàng cũng biết chuyện gì đang xảy ra có đúng không? Nếu như nàng có ý định muốn theo ta để trả thù, thì xem như ta xin nàng ta thực sự cũng chẳng muốn chuyện đó xảy ra. Đó là nhân quả của phụ thân nàng để lại làm ơn đừng theo ta.

Cô rơi vào một giấc ngủ dài đến khi mở mắt ra trời vẫn còn khuya, vạch cái màn ra thấy đám người vẫn còn đi đều đều, ánh mắt chợt sáng lên cô thấy bóng lưng của Thượng Quan Nhất hắn ta ngồi trên lưng ngựa. Nhìn qua bên phải thì là bóng lưng của cậu hai, nhưng mà điều khiến cô bất ngờ hơn chính là bên cạnh cậu hai lại có thêm một bóng dáng của một cô nàng, nàng ta mặc một bộ y phục màu trắng mỏng, tóc xõa vai mềm mượt đến lưng sau đó quay mặt lại nhìn cô mỉm cười dịu dàng, nụ cười hiền hậu. Cô nhướng chân mày lên thắc mắc vô cùng, nàng ấy là ai?

Nhưng rồi chưa được lâu thì nàng biến mất trả lại một không gian im án lạnh lẽo của buổi đêm và tiếng lộc cộc của xe ngựa va xuống đường. Có phải chăng đấy là tiểu thư nhà họ Trịnh.

-Ta là Trịnh Lan, ta chỉ đi theo nhìn cậu hai một chút rồi thôi. Ta không làm hại người đâu, phụ thân ta mất cũng là giải thoát cho ta rồi. Còn người chiếm thân xác bà bà của ta chính là người lúc sinh thời có đem lòng mến mộ ta. Lợi dụng lúc bà bà mất mà nhập vào làm chuyện xấu. Cốt vốn dĩ cũng là muốn trả thù nhà họ Thượng thay cho ta. Bây giờ cũng đã nhận hậu quả rồi. Ta đem lòng mến mộ cậu Bảo Nhất đã lâu, chết đi cũng chỉ là giữ bản thân trong sạch. Giờ có chết cũng không còn gì hối tiếc.

Bây giờ suy đi nghĩ lại cũng thấy có một phần gì đó. Có lẽ lý do mà nên nhảy cầu tự sát không phải chỉ là không muốn làm dâu nhà họ Thượng mà người nàng muốn lấy không phải người nàng yêu. Nàng chết đi để giữ thân mình, giữ lấy tình cảm mà nàng dành cho người đó, nghĩ như vậy cô lại càng cảm thấy người con gái này chết đi có làm ma cũng không có gì đáng sợ, nhưng nhìn lại thấy nàng đáng thương hơn. Chuyện nhà họ trên đến đây cũng là kết thúc, chôn vùi bí mật Trịnh lão gia, chôn luôn đoạn tình cảm của nàng Trịnh Lan thuần khiết. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK