BẢY KIẾP TRÙNG SINH
Chap 8 đôi hài
Tối đó cô trở về phòng, A Hoang đã ra cửa ngồi canh, mắt cô cứ dán vào đôi hài dưới sàn. Nhìn một hồi lâu sau đó lại co chân lại, suy nghĩ mông lung đến khi thiếp đi lúc nào không hay. Đến lúc mở mắt ra đã thấy đôi hài mới đó đã không cánh mà bay, cô bật dậy đi quanh phòng tìm thử, mới mở cửa ra đã thấy nó chỉ mũi vào mình, A Hoang vẫn đang dựa vào cột ngủ mê say, cô thở dài nghĩ nó nhớ thương bà cả quá nên mới lấy ra ngắm, khom người định nhặt thì mũi giày đã quay đi, sững người cô đong cứng lại như băng
Cả người như cơn gió lạnh lùa qua, cô chớp mắt cái lại giật mình bởi tiếng động từ đế đôi hài gõ xuống nền. Chân thụt lùi lại phía sau, cô mở mắt ra to tròn nhìn nó cứ lâu lâu lại gõ cái gót xuống nền.
-Không phải đùa mình đấy chứ?
Vừa nói xong đôi hài đã văng ra xa, giật mình nhìn qua A Hoang thấy nó đã ngủ quên cả trời trăng mây nước. Tự nhiên cảm thấy có gì đó giống như kiểu bà cả muốn nói gì với mình. Cô liền thò chân bước ra ngoài, tiếng gót đôi hài vẫn lộc cộc xuống nền, từ từ cả người cô lọt thỏm giữa bóng tối, chẳng còn thấy tâm hơi đâu cả.
Tới một chỗ tối đen như mực, cô đứng đó im lặng một chút, cảm tưởng như bản thân đang đứng giữa hai bức tường vừa kín gió lại vừa tối tăm.
-Bà cả...
Cô nhỏ giọng gọi thử, cả một tiếng côn trùng cũng chẳng nghe thấy, cô bước đến phía trước một bước, sau đó liền đứng im, giữa cái không gian ấy chợt có tiếng cạch...cạch...cạch...
Nó phát ra giống như kiểu ở xa xa có người đang đóng cái gì đó, văng vẳng bên tai nhưng lại nghe thấy nó vọng từ nơi nào đó xa xăm.
Cạch...cạch...cạch...
Mãi chuyên tâm lắng nghe nên khi có một âm thanh lạ phát ra thì lại khiến cô giật nảy mình.
-Chạy đi.
Cô nghe giọng một người phụ nữ nói cạnh bên tai, sau đó là gót chân cô quay phắt lại, một mạch chạy ra khỏi nơi đó. Cả một cái quay đầu cũng không dám nhìn.
-Cái gì vậy chứ? Rốt cuộc nó là gì?
-Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, nửa đêm nửa hôm người chạy đi đâu thế ạ? Thiếu phu nhân.
A Hoang đứng trước cửa lo lắng ngó ra ngó vào, từ trong bóng tối cô chạy ào ra nó liền túm lại, gương mặt cô lấm tấm mồ hôi mẹ mồ hôi con. Hơi thở gấp gáp ồ ạt.
-Thiếu phu nhân, người không sao chứ?
Cô đứng thở một hồi, chẳng lâu sau đã bình tâm trở lại, cô bước vào cửa thì thấy đôi hài được đặt ở cạnh giường. Cô quay ra cửa nhìn lại thêm một lần, đôi mắt liếc dọc xung quanh.
-A Hoang, đóng cửa đi.
Cả tối hôm ấy cô chẳng thể ngủ được, cứ ngồi co chân giữa giường gục đầu xuống. A Hoang có hỏi thế nào cô cũng không nói, cuối cùng tiếng gà gáy sáng cũng đã cất lên, thức cả một đêm làm cả người cô nặng trĩu.
-Thiếu phu nhân à, đến giờ qua phòng thờ thắp nhang rồi đấy ạ.
Cô khoác một bộ y phục màu hồng phấn, trên ấy thêu tỉ mỉ những cánh hoa. A Hoang đứng trước mặt trang điểm cho cô, lát sau ngắm mình trong ấy mà không khỏi khiến cô cảm phục, nó còn nhỏ mà giỏi quá xá, múa tay múa chân mấy cái đã tạo ra kiệt tác rồi. Nhìn một hồi tự nhiên lại thấy sợ sợ, hình như đây không phải gương mặt của mình nên bản thân cứ tưởng tượng ra vẻ mặt vị tiểu thư này dường như đang tức giận.
-Đi thôi A Hoang à.
A Hoang nắm tay cô đi, cả hai vừa bước ra tới cửa thì tấm gương phía sau đã kêu lên lắc rắc. Cả hai người cùng quay mặt lại, xoảng một cái nó ngã xuống nền vỡ toang. Cô mím môi sau đó nhìn xuống đống vỡ vụn đó, một hình ảnh chợt lướt qua đầu, chính là vị tiểu thư ấy, người con gái đã chết đi để lại cái xác này.
-Thiếu phu nhân à, sáng sớm vỡ gương thì xui lắm, để em dọn xong rồi mình đi.
A Hoang nhanh tay nhanh chân bước lại, dọn một lát thì xong, cô cũng phớt lờ rồi bỏ ra ngoài. Đang đi thì chợt cô lại nghe thấy tiếng cạch cạch vang lên, giống hệt tiếng lúc tối, thấy cô đứng lại nên nó cũng thắc mắc.
Cô quay mặt nhìn qua một con hẻm nhỏ, đó là con hẻm cùn, nhìn vào mới bất ngờ khi thấy trong đó có một đôi hài, bản thân không ngăn nổi sự tò mò nên bắt đầu tiến lại.
A Hoang nhanh nhảo đã chạy lại nhặt lên.
-A đây là đôi hài của thiếu phu nhân này, mấy hôm trước người nhà của người có gửi đồ đạc qua đây, đây là đôi hài mà người thích nhất. Bọn họ còn căn dặn phải cất kĩ cho người, thế mà nó lại đặt ở đây kia chứ?
A Hoang ngờ nghệch mặt mũi, cô đứng thất thần nhìn vào đôi hài được thêu hình hai con phượng hoàng mắt trắng, đôi mắt được đính bằng hai viên ngọc trai màu trắng đục. Tự dưng chuyện lúc tối lại hiện ra trong đầu. Cô chỉ thở dài rồi quay ra, vậy chăng lúc tối người xui cô ra đây có lẽ không phải bà cả, là vị tiểu thư ấy cũng nên, vậy ra người bảo cô chạy đi là bà cả. Nhưng tại sao tiểu thư ấy lại làm vậy? Hay người muốn đòi lại thân xác này?
Nhưng nói sao thì nói, quan trọng là tối qua bà cả đã bảo vệ cô, cô cũng nên cảm kích bà, vì thế muốn cảm ơn bà chỉ có cố hết sức tìm hiểu cái chết của bà, sau đó cho bà được yên nghĩ mà thôi.
Mới đó mà cả hai đã đến phòng thờ, cô giơ tay đẩy cửa ra, A Hoang vừa ngó vào đã dùng tay bịt miệng hét lên. Cô cũng đứng như trời trồng, bên trong là cảnh tượng khiến cô cũng bàng hoàng sửng sốt, bài vị của bà cả và cả bức ảnh được hoạ lại của bà đều chảy xuống một dòng máu đỏ tươi, nó không phải đã có từ lâu, nó giống như kiểu cô vừa bật cửa vào thì nó mới đổ xuống. Còn rất lỏng...
-Người đâu....
Tiếng A Hoang hốt hoảng hét lên, cô quay mặt nhìn quanh chưa đầy ba giây đã thấy đông nghẹt người chạy lại, lúc ấy A Hoang mới kéo tay cô đi ra, gia nhân liền hốt hoảng chạy đi tán loạn. A Hoang kéo cô chạy mà như kiểu ma đuổi, vừa về đến phòng nó đã lấy đôi hài nó ôm nãy giờ đặt xuống gần chân giường, mắt cô nhìn theo đôi hài đó lát mới nhìn A Hoang.
Nó thở gấp sau đó nắm lấy tay cô.
-Thiếu phu nhân, người có sợ không, không hiểu sao hôm nay bài vị của bà với tranh lại dính máu nữa, chắc bà đang buồn lắm thiếu phu nhân ạ.
Cô vẫn quay liếc qua nhìn đôi hài mà nó vừa mới đặt xuống, chẳng hiểu sao cô cứ có cảm giác không sợ những vệt máu trên ảnh của bà cả bằng đôi hài này.
-Vậy chuyện thắp nhang không cần nữa sao?
-Thiếu phu nhân à, chuyện này nếu còn ở lại sẽ gây rắc rối đó, nhà này ai cũng không ưa người. Với lại người xem, thân phận của người từ đầu đã khác biệt. Miệng đời khó đoán mà, tránh mặt vẫn hơn.
-À ừ...
Tuy nói là nói vậy thôi, chứ miệng người ta cũng đâu ngăn lại được, huống hồ lục hết cả căn nhà này cũng không tìm được một người đứng về phía cô.
Vừa ngồi được một lát thì bên ngoài ầm ầm chạy vào, cô và A Hoang bật người ngồi dậy, ngó ra xem thì thấy một đoàn người, lúc ấy A Hoang giật mình kéo cô vào trong. Nó hốt hoảng nói.
-Thiếu phu nhân à, tiểu thư Ánh Nguyệt qua đến rồi.
-Là ai?
-Là cháu ruột của bà cả, tiểu thư ấy ở đây từ hôm bà cả mất. Một vị tiểu thư vô cùng hung dữ đấy ạ, không khác cậu Quan Nhất là mấy đâu thiếu phu nhân.
-Vậy tính ra ta cũng là chị dâu của nàng ấy, không lí nào nàng lại không nể mặt anh mình mà làm gì ta.
-Đúng là như vậy. Nhưng mà...
Cô vẫn bình tĩnh ngồi đấy, nhắm mắt lại tịnh tâm thì chốc lát tiếng cạch cạch lại vang lên. Lúc này dường như đã dần quen, cô không còn giật mình, bản thân cố gắng nghe xem đó có phải thứ mà bà cả muốn cô nghe thấy không.
-Cạch...cạch...
-Thiếu phu nhân...
-Hả...
Cô giật mình mở mắt ra, trước mặt là một đám gia nhân. Đứng giữa là một cô gái vô cùng đẹp, vô cùng sang. Khí thế lại cao ngất ngút trời mây.
-Xin chào chị, chị dâu, em là Ánh Nguyệt. Nay có việc đi ngang nên em vào chào chị một tiếng.
Cô ngước mắt nhìn lên. Tuy đôi mắt lạnh lùng lãnh đạm ấy cứ áp đảo cô, nhưng suy cho cùng thì cô vẫn là chị dâu. Hèn hạ cúi người cũng chẳng hay ho gì.
-Ừ...
Cô chỉ mỉm cười ừ một cái. Dường như đám gia nhân của vị tiểu thư này không vừa lòng với cái ừ của cô. Thái độ tỏ ra không vui ra mặt, nhưng dù sao thì cũng là phận thấp. Cô còn sợ cả gia nhân của nó thì xem như bỏ.
-Không còn việc gì khác em về đi, ta muốn nghỉ ngơi.
Lúc ấy không thể lường trước được, một tên gia nhân lại xông đến tát vào mặt cô, một cái tát trời giáng sáng loá cả con ngươi.
-Phận ngươi lại dám ăn nói với tiểu thư nhà ta thế sao? Ngươi tưởng ngươi là ai hả?
Cô đứng phắt dậy, miệng nhếch lên túm tóc nó giật đầu nó ngược lại phía sau, bốp một phát đập đầu nó vào cột. Nghiến răng nói.
-Vậy ngươi nghĩ ngươi là ai? Ngươi dám tát vợ của Thượng Quan Nhất. Ngươi là cái thá gì?
Mặt cô ửng đỏ vì cái tát ấy, lòng còn đầy sự căm phẫn uất hận, sống mà cứ bị xem như chó thế này thì không tài nào chịu được.
Vừa nói dứt câu cánh cửa đã mở ra, tất cả gia nhân quỳ mộp xuống. Cả vị tiểu thư ấy cũng quỳ, cô ngó ra thì thấy Thượng Quan Nhất đi vào, tay còn bế đứa em đỏ hỏn của mình.
-Nàng dỗ nó đi.
Cô quật con gia nhân té xuống nền, chân bước lại chỗ đứa trẻ đưa tay bế nó. Lát sau cậu cả mới nhìn qua tiểu thư Ánh Nguyệt.
-Tiểu thư qua đây lâu rồi, cũng nên về đi.
-Anh Quan Nhất...chưa đủ 49 ngày của Dì sao em về được ạ?
-Anh bảo về...
Tiểu thư ấy giống như không cam tâm, mắt nhìn lên cô rồi cúi đầu xuống.
-Trước giờ em chưa thấy anh bênh ai như vậy? Nàng ta bỏ bùa anh à?
-Còn không im miệng ta cho người tát miệng đấy. Mau về phủ đi, đừng làm trò hề nữa.
-Trò hề...?
Cô vừa bế đứa nhỏ vừa cười, tiểu thư ấy nhìn tức đến độ xíu nữa đã điên lên. Gia nhân đỡ dậy mà còn hậm hực giật tay ra.
-Thưa anh cả em về.
-Hahaha...tiểu quỷ à hôm nay ngươi đáng yêu chết đi được.
Tiểu thư ấy định đi thì quay mặt lại. Cô vỗ vỗ đứa trẻ sau đó liếc qua Thượng Quan Nhất, cậu ta chẳng thèm nhìn một cái liền bước ra ngoài.
Cô ngồi xuống giường vừa xoa xoa mặt vừa chép miệng, bấy giờ mới nhìn qua sắc mặt của A Hoang, mồm nó vẫn chưa khép lại được vì sợ hãi.
-Thiếu phu nhân...người chọc vào tổ kiến rồi người có biết không ạ?
-Biết...nhưng ai bảo tiểu thư ấy láo toét với ta chứ.
-Người đúng là can đảm thật đấy ạ, sao người lại...chậc...
Nó ôm đầu chép miệng, cô chề môi rồi thôi.
Đang ngắm nhìn cặp má tròn trịa của tên tiểu quỷ thì bên ngoài chợt nghe thấy tiếng la hét inh ỏi của một người. Cô đứng dậy thì bị A Hoang giữ lại, nó lắc đầu nhìn cô thận trọng.
-Thiếu phu nhân, người đừng ra ạ. Em biết chuyện gì sẽ xảy ra mà.
-Em biết chuyện gì?
Nó liếc ra cửa sau lại thở dài.
-Thiếu phu nhân...cái con gia nhân đánh người lúc nãy thể nào thì cũng bị phạt.
-Vậy ra là nó hét à? Ai phạt cơ?
-Tiểu thư Ánh Nguyệt đó, con gia nhân ấy đánh người tuy tiểu thư ấy rất vui. Nhưng do cậu cả đuổi tiểu thư ấy về nên bây giờ tìm người trút giận thôi. Tính khí tiểu thư ấy em còn lạ gì chứ.
Cô bế cả đứa nhỏ ra, một tay mở cửa một chân thò ra.
-Ấy thiếu phu nhân, người đừng xen vào mà...
Cạch...cạch...
Cô vừa chạy vừa nghe thấy tiếng ấy, chân lúc này cũng chạy nhanh hơn. Vừa đến nơi đã thấy đúng là con gia nhân ấy bị phạt thật, hai chân bị hai tên to tướng đạp lên, hai tay cũng bị hai tên dẫm lên, cả tứ chi đều bị căng ra chẳng khác nào là con ếch. Và quan trọng hơn thứ âm thanh phát ra cạch cạch đó là từ một tên khác, hắn ta cầm một cái búa, tay kia cầm một cái đinh sắt cỡ ngón tay, cái búa cứ đóng vào cái đinh nên nghe cạch cạch, cô bần thần một hồi lâu, lát sau mới nhìn qua. Nhìn sơ cũng đã đoán được rồi, bọn họ chính là muốn đóng cái đinh đó vào bàn tay của cô ta.
-Tại sao ngươi dám ra tay đánh thiếu phu nhân làm cậu cả tức giận hả? Gan ngươi đúng là lớn hơn trời mà.
Cô nghe mà cảm thấy giả tạo làm sao, giả tạo đến buồn ói chết đi được, nếu như đoán không lầm thì chắc tiểu thư này lại muốn làm vậy để được ở lại đây tiếp đây mà. Trời ạ đúng là tâm địa ác độc thật. Rõ ràng tên gia nhân ấy chẳng phải tiểu thư ấy dạy như vậy sao? Có lợi thì hưởng không có lợi lại đem ra hành hạ.
-Này...
Cô bế đứa trẻ đi lại, tiểu thư ấy dường như không có ý định dừng lại.
-Ta không trách khứ chuyện lúc nãy, vì thế thả cô ấy ra đi.
-Đó là gia nhân của ta, thiếu phu nhân muốn quản thì quản gia nhân của mình kìa.
-Ngươi chỉ muốn ở lại đây thôi mà, ta xin Thượng Quan Nhất cho ngươi. Ngươi tha cho cô ấy một lần đi, xem kìa bàn tay xinh đẹp như vậy mà bị một cái đinh to tướng đâm vào thì còn gì nữa. Tưởng tượng thôi đã thấy đau rồi.
Đúng là có bực thật nhưng chứng kiến cảnh này cũng không nỡ.
-Không liên quan đến người, thiếu phu nhân...
Cạch...
Một tiếng thét vang lên chói tai, cái đinh cắm một nửa vào da thịt. Cô nhíu mày tiến lại, một cánh tay liền kéo cô ra.
-Thiếu phu nhân, em xin người đó, người đừng xen vào nữa mà.
A Hoang sợ hãi chạy lại kéo cô ra, cô vẫn ngoái lại nhìn, vị tiểu thư ấy chẳng thay đổi sắc mặt là mấy, nhìn người con gái nằm dưới nền quằn quại trên đống máu tươi mà cô cảm giác rùng mình.
-Chẳng hiểu sao người có tâm tướng tốt tính hiền lành như bà cả mà lại có người cháu như này.
Nói xong cô quay mặt đi, cái thứ khiến cô ám ảnh không phải là vết thương do bị đinh đâm vào tay kia, cũng không phải bãi máu đó, mà đó là tiếng búa va vào đinh kêu leng keng cạch cạch.
Tối đó cô trả đứa nhỏ về với cậu cả, nằm trằn trọc cả đêm chẳng ngủ được, đến khi mắt díp lại mới bắt đầu ngủ say. Trong cơn mộng nửa tỉnh nửa say cô cứ nghe bên tai nhiều người nói chuyện.
-Tiểu thư Ánh Nguyệt, đây là quà bên nhà họ Lại tặng cho tiểu thư.
-Cái gì? Nhà họ Lại sợ chết quá nên tặng quà muốn nịnh bợ ta à?
-Dù sao tiểu thư nhà họ Lại cũng chết rồi, hay mình nhận đi chứ nghe bảo bên nhà ấy biết làm bùa đấy, không khéo lại bị họ yểm cho.
-Ta không tin mấy cái đó đâu, mà cái khăn này nhìn màu sắc không bắt mắt lắm.
-Dạ đây là lụa tơ tằm, các thái hậu trong cung thích lắm, màu sắc này hợp với các phu nhân hơn.
-Thế thì đem tặng cho Dì ta đi, tặng đi chứ ta không thích.
-Vâng ạ...
Tiếng nói vừa dứt trong đầu thì bên tai lại vang lên tiếng cạch cạch, cạch cạch.
Cô giật mình tỉnh dậy, bên góc giường bà cả đang ngồi co ro khóc thút thít
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK