BẢY KIẾP TRÙNG SINH (xin 4k like tiếp nào mn)
Chap 6 (bà già ăn xin)
Sau cái ngày nhà họ Trần mất một lúc 19 mạng người, ông Trần cũng biệt tăm, chẳng ai thấy mặt mũi ông ấy ở đâu. Mọi người cứ đồn với nhau rằng ông ấy vì chuyện đó mà phát điên, có người lại nói ông ấy vì sợ nhà họ Thượng quá nên trốn đi biệt tích. Nhưng mọi người còn rỉ tai nhau về cái chuyện tiểu thư nhà ấy đã vào được nhà họ Thượng còn khiến bọn họ bất ngờ hơn.
-Tính ra đã làm thông gia với nhau rồi thì cũng nên nể mặt nhau một chút chứ nhỉ? Sao lại ra tay tàn sát thế kia.
-Không biết tại sao lại như vậy, nhưng mà cậu cả nhà đó trước giờ là vậy mà. Chướng mắt là thẳng tay thôi.
-Chậc...nghe nói Trần Ý Như tiểu thư ấy đã được sống trong nhà đấy rồi đấy bà ạ.
Ngày nào mấy bà buôn bán ở chợ cũng xúm lại bàn chuyện của nhà họ Thượng. Mà cũng đâu phải có mình họ, khắp mấy thôn xa gần rải rác đến tận đến kinh thành ai mà chả quan tâm đến chuyện nhà đó.
-Cũng gần cả tháng rồi, nghe mọi người bảo hôm ấy máu chảy thành dòng luôn đấy.
-Tận 19 người cơ mà, trời đất ơi nói thật chứ gần cả tháng tôi chẳng dám đi ngang đó.
-Tôi cũng vậy, trước thấy nhà đó người ra vào tấp nập, bây giờ cửa đóng kín lại chẳng có ai. Nhà vắng hoe lại lạnh tanh như cái nhà hoang. Sợ ma chết đi được.
Phiên chợ sáng sớm ấy cuối cùng cũng tan. Ánh nắng bắt đầu lên, tiếng người cũng dần trở nên thưa thớt.
Gần cả tháng nay đứa trẻ ấy ngày nào cũng ăn tốt ngủ tốt, vẫn may sao cái mạng quèn của cô vẫn được nhà họ giữ lại. Vẫn được nhà họ xem là thiếu phu nhân. Vẫn có kẻ hầu người hạ.
Nhà ấy gia nhân gia nô đông như chảy hội, người ra ra vô vô nhiều đến nổi chẳng thể nhớ hết mặt mũi. Tuy được cơm bưng nước rót tận miệng nhưng cũng chẳng biết được sống thêm mấy ngày.
Thằng bé con ấy từ hôm bà cả được chôn cất thì lại trở về làm một đứa trẻ bình thường, cứ đói lại khóc, chẳng có gì khác lạ. Nhưng nhà ấy lúc nào cũng dè chừng cô, trước mặt cung kính nhưng sau lưng lại không phải như vậy.
-Thời xưa con người đều thảo mai như vậy sao chứ?
Cô ngồi trong hoa viên, trước mặt là một đám gia nhân đứng dạy dỗ gia nô. Cô cũng không bận tâm là mấy, tay vẫn bế đứa trẻ, nó không cho ai chăm bẩm nên giờ nhìn chẳng khác gì cô làm mẹ nó. Nhờ vậy mà Thượng Quan Nhất mới để yên cho cô, nếu không đã bị băm ra cho cá ăn lúc nào không hay.
Từ ngày cậu cả tuyên bố “không được chạm vào nàng ấy” thì đúng là không ai dám chạm vào cô thật. Cô còn được cho riêng một biệt phủ để sống, gia nhân gia nô cũng được cho rất nhiều. Tính ra nếu như xem các bộ phim cổ trang thời xưa thì thấy họ làm có hơi quá một chút. Khi được sống ở đây rồi mới cảm nhận được cuộc sống rơi vào nhàm chán như thế nào.
Sáng ấy cô bế cậu nhóc đi quanh sân, đến bây giờ nhà họ vẫn chưa chịu đặt tên, thế là cô cứ luôn miệng gọi nó là tiểu quỷ, sáng nay không biết dở chứng gì nó lại khóc la om trời om đất. Cô đứng dậy cứ đi quanh nhà rồi quanh sân, lúc ra đến cổng cô lại thấy nó ngừng khóc. Cảm thấy ở đây gió cũng tốt nên đứng hóng gió một hồi, cô đang thẩn thờ một chút thì lại cảm giác bên ngoài có ai đang nhìn cô chăm chăm, thế là mắt cô liếc nhẹ qua nhìn. Giật mình thấy một người đầu tóc rối bời nhìn cô, mặt mũi thì lấm lem lắm luốt. Đôi mắt lờ đờ không có hồn cứ nhìn chăm chăm, đang tập trung thì phía sau bà vú Hoa khều cô một cái.
-Thiếu phu nhân à, người đang nhìn gì vậy?
Bà ấy cũng bắt đầu nhìn theo ánh mắt của cô, người ăn xin đó quay mặt lại rồi rời đi, lúc ấy bà vú Hoa mới kéo cô vào trong.
-Tên ăn mày ấy mà, bà ấy bị điên đấy nên nhìn có hơi lạ lạ. Người đừng quan tâm làm gì.
-Tại bà ấy cứ nhìn ta, nên ta cảm thấy tò mò thôi.
Cô mỉm cười sau đó đẩy đẩy bà vú vào nhà, nhưng mà nhìn bà già ăn mày ấy có cảm giác khó thở kiểu gì, cuối cùng vẫn thôi và quay mặt đi vào nhà.
Tối ấy như mọi hôm cô vẫn đong đưa cho đứa trẻ ngủ đi rồi bản thân mới nhắm mắt được, tuy đã xem như là vợ chồng với cậu cả nhưng chẳng lần nào cậu qua đây. Đây được xem như được nếm cảm giác thất sủng, nghĩ tới tự nhiên cô lại ngã ra cười. Con gia nô đứng cạnh trợn mắt lên cứ nghĩ đầu óc cô lại có vấn đề nên nó chỉ cười gượng.
-Cuối cùng tên tiểu quỷ này cũng chịu ngủ. Làm tưởng thức tới sáng chứ.
Cô vươn vai cái rồi mở cửa sổ ra. Hình như là giữa tháng nên trăng mới bắt đầu tròn, ngắm trăng một lát lại cảm thấy nhớ nhà. Cô thở dài cái rồi lại nhìn ra cửa.
-Giật cả mình...
Cô đưa tay che ngực rồi thở hắc ra, không biết giờ này bà cụ ăn mày ấy làm gì mà cứ loay hoay ngoài cửa miết.
Chưa kịp làm gì thì đã thấy đám gia nhân chạy ra quát mắng đuổi bà ấy đi. Cô cũng đứng im xem xem, lát sau bà ấy còn bị bọn nó vác gậy ra đánh, cô chạy ra xem thử thì bà ấy đã đi mất. Bọn gia nhân cũng không cho cô ra. Cứ xúi cô đi vào. Cô đi vào nhưng vẫn ngoái đầu lại nhìn, nhìn bà ấy cứ bước thấp bước cao chạy đi làm cô cảm thấy thương xót. Cô quay lại phòng nhưng vẫn nói mấy câu trách mắng bọn chúng. Đúng là cái thời quân chủ.
Ngày hôm sau vẫn như thường ngày, chán ngắt buồn tẻ, cô đi quanh nhà nhưng nay lại đảo mắt một vòng tìm xem thấy hình bóng của bà cụ ấy nữa không. Nhưng có lẽ do hôm qua bị đánh nên hôm nay không dám bén mảng tới nữa, bây giờ mới thấy tội hơn là thấy sợ.
Gia nhân dọn cơm ra ăn, thấy bà vú Hoa đứng cạnh nên cô vừa ăn vừa hỏi.
-Vú Hoa này...vú Hoa có biết bà lão ăn mày kia là ai sống ở đâu không?
-Bà lão hôm trước á? Là bà đồng điên ấy mà.
-Bà đồng điên là sao? Bà ấy làm nghề hầu đồng à?
-Trước nhà bà ấy khá lắm ấy, mà mua thần bán quỷ kiểu gì nên mới thành ra như vậy.
Nghe thấy thì có vẻ giống với ngoại mình, đâm ra cô lại có lòng thương cảm. Cũng cảm thấy gặp được bà ấy không giống như tự nhiên mà gặp cho lắm, giống kiểu bà ấy là cố tình tìm đến cô.
-Vú kể tôi nghe xem chuyện là thế nào?
-À chuyện này kể ra cũng lâu rồi ấy, chuyện là mấy năm trước bà ấy làm nghề bói toán xem quẻ cho người ta, có khi còn về nhà người khác trục vong ra khỏi nhà, được trả công hậu hĩnh lắm. Thế nhưng khoảng thời gian sau thì bà ấy bị vong nhập, do bà ấy đắt tội với người âm, nên họ nhập sau đó về giết hại hết cả gia đình đấy. Con và chồng đều bị bà ấy giết hết cả. Tỉnh ra chắc sốc quá nên hoá khùng hoá điên như vậy đấy.
-Đúng là ma quỷ thời nào cũng không trêu đùa được nhỉ? Ngoại mình trước kia cũng đã trả một cái giá đắt khi cũng làm nghề này.
-Giờ bà ấy cứ điên dại như vậy sao?
-Đúng vậy...nghe nói bà ấy giết con mình rất tàn nhẫn. Đúng là mua thần bán quỷ thì gặp quả báo ngay tức khắc mà. Kiếm từ từ vong hồn thì không đùa được đâu thiếu phu nhân ạ.
Cô vừa ăn vừa trầm ngâm nghe ngóng, nhưng ánh mắt hôm qua bà ấy nhìn vào đâu giống với người bị điên đâu chứ, nghĩ tới nghĩ lui cũng cảm thấy bà ấy muốn nói gì với mình. Ở đây chưa một ai cho cô cảm giác an toàn, chỉ sau khi nhìn thấy ánh mắt đó cô mới cảm giác bà ấy muốn làm gì đó cho cô. Giống như bà ấy nhìn ra được cô đang mắc phải vấn đề gì.
-Bây giờ bà ấy sống ở đâu vú có biết không vậy?
-Bà ấy bị điên mà, ngày hôm nay ở đây ngày mai lại ở nơi khác, làm sao mà biết được người điên sẽ đi đâu chứ? Nhưng người ta hay bảo bà ấy hay ra chợ đấy ạ. Mà thiếu phu nhân hỏi để làm gì?
Cô ngồi ấy trầm ngâm, suy cho cùng bà già đem cô về đây bảo muốn thay đổi lịch sử cái gì ấy cô cũng không biết bà ấy là có ý tốt hay có ý xấu, nhưng nhìn bộ dạng ấy thật sự chẳng cảm thấy tốt lành gì. Còn cái chuyện bà ăn mày đó đột nhiên đến tìm cô, cô lại nổi lòng lên muốn tìm lại bà ấy hỏi một chút. Dù sao trước kia bà ấy cũng là làm nghề hầu đồng, có phải cho chút tiền thì hỏi được không? Nhà họ Thượng này nhốt cô quá kĩ, bây giờ nằm im chờ chết thì không được ổn cho lắm.
-À ừ...
Cô mím môi sau đó vừa ăn vừa suy nghĩ, sáng nay tụi gia nhân nói tối rằm sẽ cùng nhau ra ngoài rước đèn, còn cẩn thận bảo tụi gia nô canh nhà, đến làm công mà chúng nó còn ức hiếp cấp dưới nói chi làm chủ. Cô thấy chúng nó bàn bạc sôi nổi cũng háo hức trong lòng, tụi gia nhân đi hết thì chỉ còn gia nô. Mà gia nô thì tính tình hiền lành hơn, nghĩ tới lúc bỏ trốn sẽ dễ hơn mà vui trong lòng.
Tối ấy chúng nó đi chơi thật, cô thấy canh gác lỏng lẻo cũng muốn trốn ra ngoài một hôm, một phần cũng vì chán, một phần vì tò mò. Cũng muốn biết thế giới bên ngoài có gì hay không? Một phần cũng muốn ra chợ xem có gặp bà hầu đồng đó không? Hỏi được bao nhiêu thì hỏi, tốt nhất là bà ấy biết chút ít, còn hơn bị bà già không có chân kia cứ xỏ mũi muốn dắt đi đâu thì dắt. Trước nay cô đâu phải người như thế kia chứ? Đâu có dễ gì mà ép cô vào thế đã rồi. Còn thằng tiểu quỷ đó nữa, chẳng biết nó giở trò gì lại đi nhập vào xác của con bà cả. Tất cả đều thoi thúc bảo cô phải đi tìm hiểu. Hôm ấy gặp được bà ăn mày xem như trời dẫn bà ấy đến với cô. Dễ gì mà bỏ qua cơ hội này.
-Thiếu phu nhân à, tối nay cậu cả sẽ ghé đó ạ.
Cô đang suy nghĩ thì chợt lạnh người đi. Cậu cả đến đây làm gì? Chẳng phải là đến làm gì cô đấy chứ? Tự nhiên nhớ tới cái tên hắn lại nhớ đến lịch sử ghi tên hắn oai hùng cỡ nào. Hắn nổi tiếng là tên quân chủ lạnh lùng tàn bạo. Từ thời của cô người ta đã ghi chép lại chính tay hắn tàn sát tận 300 người. Một con người lại giết tận 300 con người khác, thật không có gì để nói nữa.
-Không phải đâu, chắc là đến thăm em trai. Chắc không ngứa tay giết mình đâu nhỉ?
Cô bước lại nôi sau đó bế đứa nhỏ lên, nó vẫn ngủ bình thường như chưa xảy ra chuyện gì. Hôm ấy cậu cả đến chẳng nói chẳng thưa. Chỉ bước vào phòng sau đó bế đứa trẻ đi. Lúc ấy cô còn tưởng đến làm gì, hoá ra là đến đưa đứa nhỏ rời khỏi nơi đó. Chẳng biết vui hay buồn, tự nhiên có chồng rồi lại bị chồng lạnh nhạt bỏ rơi. Thật nhảm nhí mà.
Lúc cậu cả rời đi tranh thủ cả đám gia nô ra tiễn cậu cô cũng tranh thủ trốn đi, cô là trốn ra ngoài nhưng chẳng biết sẽ trốn đi đâu. Lúc ấy chỉ có cảm giác ở nhà đó không còn được an toàn. Vì đứa trẻ đã rời xa vòng tay của cô. Ai biết được tên ác nhân kia có ra tay phóng hoả biến cô thành con heo quay hay không? Hắn ta giết người chẳng chút gớm tay thì sao cô lại không dè chừng cho được chứ? Tính ra thì sự cảnh giác đã được nâng lên cấp cao nhất rồi.
Cô mon men theo con đường nhỏ, mấy đứa trẻ rước đèn đi chơi đông như kiến, chúng nó mỗi đứa một cái đèn lồng. Khắp ruộng đồng nơi nào cũng sáng chói. Từ xa xa cô chạy lại, bọn chúng ngó lên nhìn rồi giơ đèn lồng lên soi.
-Tưởng ai hoá ra là Ý Như, tiểu thư ngốc nhà họ Trần.
Cả những đứa trẻ cũng coi vị tiểu thư ấy là người ngốc, cô ngồi xuống sau đó nắm chúng nó lại.
-Này mấy em nhỏ, không được nói với người lớn như vậy, nếu không sẽ bị diêm vương cắt lưỡi đó.
-Đồ ngốc này bây giờ còn biết bịa chuyện gạt người cơ à? Haha...
Cả đám phá lên cười, cả trẻ con cũng trêu ghẹo như thế thì xem ra lúc sinh thời vị tiểu thư này chắc phải ngốc lắm nhỉ? Nghĩ mà thương thương thế nào ấy.
-Chị chết rồi...
Chúng nó ngưng cười, mắt trao tráo nhìn cô.
-Các em đã nghe ba mẹ bảo chị chết rồi nhưng đội mồ sống dậy chưa?
Nói xong coi như là doạ được chúng nó. Cô liền thừa cơ hội ấy hỏi tiếp.
-Thế mấy đứa định đi đâu? Có thể dẫn ta ra chợ được không?
-Tiểu thư cũng muốn ra chợ chơi à?
Giọng chúng nó liền thay đổi, lúc nãy còn hầm hố láo lếu bây giờ lại run run lên thật khiến cô cười chết.
-Tất nhiên rồi.
-Vậy lồng đèn của tiểu thư đâu? Tiểu thư đi tay không thì sao thấy được đường xá
-Ta á? Thì ta ra chợ mua. Ta chỉ cần hỏi đường thôi, mắt ta sáng lắm, nó có thể to ra như này này...
Cô giơ ngón tay ra chỉ chỉ vào cái lồng đèn sau đó diễn tả mắt sẽ to bằng cái lồng đèn.
Chúng nó mặt xanh mặt tím nhíu mày nhìn cô, cô biết đứa nào đứa nấy đã sợ đến teo cả mông rồi.
-Mau chỉ đường cho ta đi, ta sẽ không bắt mấy đứa đâu.
Chúng nó gật đầu cái rồi nhìn nhau. Run run chống chế mấy câu
-Tiểu thư ngốc như vậy chơi lồng đèn không sợ bị cháy nhà à? Thôi về đi, chơi cái gì mà chơi. Mẹ ta bảo tiểu thư vừa ngốc vừa vô dụng, lại gần là lại bị lây.
-Thế đường ra chợ là hướng nào vậy? Các em tin ta biến mắt to ra không?
-Á đừng...không thèm nói, tiểu thư mà còn ở đấy thì coi chừng bị ma bắt đấy nhé.
Nói xong bọn nó liền quay mặt đi, cô nhìn quanh sau đó định bụng tìm ai đó để hỏi. Lỡ trốn ra khỏi nhà rồi thì phải tìm bà ấy xem sao. Đám trẻ này tuy bị doạ thật nhưng miệng cứng như đá hỏi mãi vẫn không chịu nói.
-Này em nhỏ, đi chơi sao? Cho chị hỏi chút có được không?
Cô đi đến một đoạn đường vắng khác mới thấy một đứa đi lủi thủi trong bóng đêm. Cô kêu mãi mà nó không chịu đứng lại, đến khi cô chạy lại kéo tay thì nó mới quay mặt lại.
-Em nhỏ à sao đi một mình vậy? Em có biết nguy hiểm không? Mà cho chị hỏi đường ra chợ đi con đường nào vậy?
Nó chỉ tay qua bên kia rồi giật tay lại, chẳng nói chẳng rằng đi về phía trước. Cô thấy nó chẳng để ý gì mình mới nghĩ nó là trẻ con sống ở đây, chắc quen đường nên nó mới dám đi đêm như vậy. Nhưng khi vừa đứng dậy đã chợt quay đầu, đứa nhỏ biến mất giữa màn đêm u tịch. Cả một tiếng bước chân cũng không nghe thấy.
-Chết thật gặp ma rồi.
Cô chép miệng cái sau đó liền kéo váy lên chạy đi, theo cái hướng mà thằng bé ấy chỉ, chạy được một đoạn thì cô nghe thấy tiếng người nói chuyện rôm rả, còn mừng thầm trong bụng rằng mình đã đến nơi, nhưng chưa gì hết đã không còn chút sức lực. Trước mắt cô đâu phải là cái chợ, nó là một cái nghĩa địa.
Cô lùi chân về phía sau sau đó quay người.
-Mẹ kiếp nó lừa mình.
Vừa xoay đi thì tiếng một người phụ nữ cất lên.
-Thiếu phu nhân...
Cô nghe vậy liền quay đầu, bên cạnh một cái mộ đất có một người phụ nữ ngó ra nhìn, cô bước lại gần mới nhận ra bà ấy là bà già ăn mày cô cần tìm.
Cô hớn hở định bước lại hỏi thăm vài câu thì bà ấy đã trợn mắt lên, đôi môi tái ngắt của bà mỏng dính mấp máy, trong cái ánh nến hiu hắt được thắp bên một ngôi mộ bằng đất. Nó le lói hắt vào gương mặt bà.
-Ngươi không thuộc về nơi này.
Cô nghe vậy mới cúi đầu khẽ mỉm cười. Đúng như cô đoán, bà ấy là người cô cần tìm, và bà ấy sẽ biết những gì cô muốn biết. Thật may mắn.
-Đúng rồi...tôi cũng không muốn thuộc về nơi này. Bà biết mà...
-Ngươi tìm ta làm gì?
-Tôi muốn trở về, nơi mà tôi thuộc về. Tôi biết bà sẽ có cách.
-Bà ấy đã mang ngươi đến đây? Có phải không?
Không chỉ đích danh là ai nhưng cô vẫn biết bà già này đang nói đến là ai, cô liền gật đầu. Nhẹ nhàng nở nụ cười.
-Haha...vậy bà ấy yêu cầu cô làm gì?
-Bà ấy muốn tôi thay đổi lịch sử nhà họ Thượng...tôi chẳng biết thay đổi để làm gì? Nhưng tôi cảm thấy bà ấy không phải người tốt. Tôi lại không muốn nghe theo người xấu.
-Ha...thay đổi lịch sử? Bà ấy lừa cô đấy, cái bà ấy thực sự muốn...chính là bắt cô tìm long mạch của nhà họ Thượng cãi số cho bà ấy. Bà ấy chết cách nay đã lâu rồi.
-Tôi cũng nghĩ...bà ấy muốn tôi làm gì đó, không phải chỉ đơn giản là thay đổi lịch sử cái gì đó. Con người luôn có lòng tham, đương nhiên cái gì có lợi thì người ta mới muốn làm. Vậy bà có thể nói tôi nghe...bà ấy muốn gì? Tôi phải làm gì để chống lại bà ấy không?
Bà già ấy lặng lẽ nhìn qua bên ngôi mộ bằng đất, đôi mắt u buồn nhìn cô, bàn tay gầy gộc sờ vào ngôi mộ ấy khẽ khàn trả lời.
-Bà ấy muốn sau này được đổi kiếp thay số phận, nên mới bắt cô về đây, và mạo hiểm tìm hiểu long mạch nhà họ Thượng. Cô sẽ không bao giờ quay lại được thế giới của mình nếu cô giúp bà ấy. Vì nếu như tìm hiểu long mạch, phá huỷ nó hay thay đổi nó, thời gian sẽ lại thay đổi một lần nữa, có thể là quay về 100 năm trước, 200 năm trước, hoặc quay về thời nhà họ Thượng vẫn chưa thành lập. Vì nhà bà ấy đã bị diệt vong bởi nhà họ Thượng. Bà ấy lại muốn quay ngược thời gian để kiềm hãm lại sự phát triển của nhà họ Thượng, hay đơn giản hơn là quay lại mốc thời gian gia đình bà ấy vẫn còn nguyên vẹn chưa bị diệt vong cả tộc. Gia tộc họ Lại
-Vậy...tôi phải làm gì? Nếu tôi tìm được long mạch. Tôi sẽ thay đổi được mốc thời gian sao?
-Cô tin ta sao? Cô không nghĩ ta điên nên ta nói bậy à?
-Tôi tin bà...bà cứ nói đi. Tôi chẳng thể tin ai ngoài bà, bà ấy chỉ xem tôi là con cờ mà thôi. Tôi chọn tin bà. Hãy giúp tôi với.
-Cô phải tìm người bảo vệ mình, đặc biệt là người nhà họ Thượng, họ được sống trên mảnh đất thiêng từ nhỏ, nên họ có thể bảo vệ được cô. Và đường đi duy nhất để trở về là ở nhà họ Thượng, bà già ấy là đang lừa cô đấy. Sau khi thay đổi long mạch, cô sẽ mãi mãi bị nhốt ở đây, không bao giờ quay về được. Nhưng có một điều...không biết cô có nhận ra không? Cô có cảm thấy tại sao cô lại sống được trong xác vị tiểu thư này không?
-Tôi cũng không biết.
-Vì đây là bảy kiếp trước của cô.
Nghe bà ấy nói xong cô chợt đờ người, bảy kiếp trước. Là tổ tiên mấy đời của cô sao?
-Chỉ cần người nhà họ Thượng tin tưởng cô, xem cô là người một nhà. Hoặc cô có chỗ đứng trong nhà đó. Vị trí thiếu phu nhân là thứ tốt nhất mà cô đã có được, hãy cố trân trọng và sử dụng nó thật tốt,
họ sẽ cho cô xem hầm mộ nhà họ khi đến lúc cô có quyền hành đủ lớn mạnh. Nơi ấy là long mạch. Nó có thể giúp cô quay lại nơi cô đã sống. Một nơi duy nhất.
-Hầm mộ?
-Không ổn chút nào nếu người dẫn tôi vào đó là Thượng Quan Nhất. Cậu cả đó không đùa được.
-Vậy chỉ cần cô lấy được sự tin tưởng của một trong ba người con trai nhà ấy, cô sẽ vào được lăng mộ. Không có cậu cả vẫn còn cậu hai và cậu ba.
-Một trong ba người...ha...xem ra cậu hai được nhất thì phải.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK