• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tt bèo nhá nha các mem bờ

BẢY KIẾP TRÙNG SINH

C23 chết để hồi sinh.

Cả người cô thoáng chốc đã đập mạnh xuống nước. Cảm giác lục phủ ngũ tạng như sắp vỡ vụn ra làm từng mảnh bên trong người, đau đớn đến thấu da thấu thịt.

Nước lạnh ngắt xộc hết vào mũi miệng, cả cặp mắt nhắm nghiền cũng cảm thấy thốn vô cùng. Mặc dù là biết bơi nhưng vẫn cảm thấy bây giờ cặp chân không còn sức để bơi lội nữa.

Thâm tâm bây giờ chỉ là đang gào thét. Thét lên dữ dội rằng đừng chết. Đừng chết.

Mở mắt ra đi, mở mắt ra và nhìn đi...

Cô vẫn cảm giác dường như bản thân đã bị bất tỉnh rồi. Còn nhìn thấy được bản thân đang trôi lơ lửng giữa một dòng nước trong veo không một gợn sóng. Hồn đã thoát ra từ lâu.

Không được...không thể chết được. Chết rồi còn Lại An sẽ làm sao? Không được...

Cô như gào thét lên. Rồi một cơn chấn động nước vang lên. Những bong bóng nước dày đặc cuộn lên như một con rồng. Bóng một người thanh niên nhẹ nhàng bắt lấy thân thể cô. Gương mặt thanh thoát dịu dàng như một viên ngọc quý hiện lên. Cậu hai...

Rồi cậu đưa cô lên bờ, lúc ấy vừa mới lay nhẹ người cô đã bật dậy ho sặc sụa. Cô hít thở không thông vừa lạnh vừa đau đớn thân người. Lúc mờ mờ cay mắt mở ra nhìn xung quanh mới nghe thấy tiếng suối chảy ồ ạt. Tâm trí mới thức tỉnh mà gồng mình bò dậy.

-Còn Lại An...

Nói xong cô liền nhận ra ánh mắt của cậu hai, ánh mắt bất lực giữa cái lạnh rét buốt của con suối ấy. Một người trưởng thành như cô còn không chóng chọi được thì nói gì đến một đứa trẻ như Lại An đây. Thâm tâm cô đã nhận ra được cơ hội sống sót của nó là bằng không.

Nước mắt trực trào ra sau đó là bổ nhàu tới ôm lấy cậu. Cậu cũng đứng yên cho cô gào thét hết uất ức trong lòng. Bàn tay ướt át buông thỏng giữa không trung.

-A Tâm...A Tâm...

Tiếng tiểu thư Ý Như vang lên. Cậu nằm vắt vẻo trên một thân cây to nhìn xuống. Một vị tiểu thư đầu tóc rối bời đang cuống cuồng như một đứa trẻ lạc mẹ. Cứ run rẩy kêu tên ai đó.

-A Tâm...

-Y phục dơ rồi. Mẹ sẽ đánh ta chết mất.

Nói xong Ý Như vội vội vàng vàng chạy ra suối, chẳng hề hay biết có một người trên cao nhìn xuống mình. Cô cởi hết đồ ra rồi bước xuống, tay còn vò vò cái áo lầm lem bùn đất.

-A...cứu ta với...

Tiếng cô la hét giữa khu rừng vắng lặng, cậu quay qua vừa không muốn nhìn lại vừa phải nhìn. Người mặc mỗi cái yếm đào chơi vơi giữa suối, nhìn cô ngã nghiêng qua lại mà không có sức bơi vào. Thấy vậy cậu liền thở dài rồi nhảy xuống đất.

-Cứu ta...

Cô nhìn lên thấy một nam nhân đứng trên cầu nhìn mình, cô dùng hết sức giơ tay kêu cứu. Cuối cùng lại đuối sức mà ngất đi. Lúc tỉnh lại mới thấy A Tâm tỳ nữ của mình chạy lại. Thấy áo đắp ngang người tiểu thư nên giật thót

-Tiểu thư...sao người lại cởi đồ ra? Mau lên mau mặc vào.

-A Tâm...ngươi đi đâu vậy? Ta tìm ngươi khắp nơi...

-Người nói muốn hái bông hoa ở bên vách núi em mới đi hái cho người. Quay lại người đã đi mất là sao?

-Ta đi giặt đồ, ngươi xem sắp khô rồi.

Tất cả những việc lúc nãy cô đều không nhớ. Chỉ có cậu hai từ trên nhánh cây liếc nhìn xuống mà thôi. Cậu ngậm một ngọn cỏ rồi nhắm mắt lại.

Bây giờ nhìn thấy cô run rẩy trước mặt, vốn dĩ là một người nhưng lâu lâu nhìn thấy vẫn có cảm giác xa lạ.

Cô buông cậu ra, chân liền chạy dọc theo con suối trong rừng. Nước chảy siết như vậy nếu nó chết thì cũng bị trôi đi mất rồi.

-Lại An...

Cô vừa chạy dọc bờ suối vừa kêu tên nó. Chợt gương mặt Lại An hiện lên trong đầu làm chân cô chậm lại một nhịp. Thân thể nó vắt vẻo bên một hòn đá lớn bên bờ. Dẫu trời tối nhưng vẫn thấy cả thân thể nó mềm nhủn ra như nước. Nó chết rồi...cái hồn nó đứng ngay bên cạnh. Ánh mắt vừa buồn bã bất lực vừa lạnh lẽo nhìn cô. Sau đó là nụ cười tạm biệt.

-Lại An ngươi nói với ta mấy câu đi. Xin lỗi Lại An...

Cách nhau một con suối nên cô chẳng chạy theo được. Vừa kêu xong thì thấy cậu cả bước ra. Cúi người bế xác Lại An lên rồi nhìn cô thở dài.

-Chúng ta quay về thôi.

Cả hai người cùng nhau quay về nhà họ Lại. Căn nhà lộn xộn bừa bãi chẳng có một bóng người. Cô đứng lại trước một mảnh đất trống rồi cầm xẻng xới đất lên.

Cô đào một lỗ sau đó quấn xác Lại An lại. Cô đặt nó nằm xuống rồi lấp đất lại. Cậu hai đứng phía sau khẽ khàn nói.

-Chẳng ai dám đối đầu với anh cả. Chị cũng đừng làm vậy.

Cô chôn Lại An xong thì đứng dậy. Gương mặt tái mét lạnh lùng rời khỏi đó.

-Về thôi...

Sau khi ra đến cổng cô quay lại đóng cửa. Chợt thấy bóng dáng ai thấp thoáng bên trong. Cô mỉm cười rồi quay đi. Bóng Lại Hoa nắm tay Lại An đứng nhìn ra. Chẳng hiểu sao cô lại từ đau lòng chuyển sang hạnh phúc. Lại An nói đúng...đáng lí ra nó phải chết mới đúng. Vì trên dương gian này nó chẳng còn ai, đâu phải chết là hết. Chết là đau khổ? Không hề...chết đối với nó là hạnh phúc triền miên. Được bên cả gia đình.

Cả hai người cùng nhau quay về nhà họ Trịnh, vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng khóc của tên tiểu quỷ vang lên. Cô từ từ bước vào, người ra đón đầu tiên là tiểu thư Ánh Nguyệt. Thấy cậu cả ngồi đó chờ mình. Tiểu thư Ánh Nguyệt lại từ phòng mình bước ra, cô thở dài rồi né người ra cho nàng ấy đi.

-Thiếu phu nhân và anh Bảo Nhất? Hai người...

Cậu cả chẳng màn bận tâm, tay vẫn nhéo cái má của tiểu quỷ. Cô ngẩn mặt lên sau đó chỉ tay ra.

-Ta muốn tắm, tiểu thư về đi...

-Muốn tắm? Ra giếng ấy mà tắm...

Ánh Nguyệt đẩy mạnh cô, sau đó chỉ tay vào mặt cô rồi cười.

-Trước kia ta từng nghe thiên hạ đồn ngươi điên điên dại dại. Cứ lên cơn lại cởi đồ tắm bậy bạ. Nổi tiếng đến độ trên người ngươi có bao nhiêu nốt rồi
nam nhân khắp nơi đều biết. Ta cảm thấy lấy ngươi về mới là sự nhục nhã nhất của nhà họ Thượng.

Ý Như nghe xong chẳng nói câu nào, bước ra kéo bừa một tên gia nhân của cậu cả lại. Nắm cổ áo hắn sau đó nói.

-Ngươi biết không? Ngươi thấy ta tắm bao giờ chưa?

Tên gia nhân ấy có ba cái đầu cũng không dám gật, sự thật cũng chưa từng thấy bao giờ.

Cô buông ra sau lại chỉ tay vào mặt một tên gia nhân khác.

-Còn ngươi?

Người này đến người kia liên tiếp lắc đầu. Cô liền gật đầu mỉm cười. Từ từ quay người lại thở ra một hơi.

-Lạnh thật đấy.

Nói xong cô giáng vào má Ánh Nguyệt một cái tát nảy lửa. Nàng ta té cắm đầu suýt thì ngã vỡ cả sọ. Cô vẫy tay rồi mỉm cười.

-Ấm quá đi.

Lúc ấy ai cũng ngạc nhiên trừ cậu cả và cậu hai. Đặc biệt là A Hoang. Mắt nó trợn tròn suýt thì rớt luôn ra ngoài.

-Thiếu phu nhân...sao người lại?

Cô lẫn thẩn quay người lại nhìn Thượng Quan Nhất, nước mũi chảy ra tèm lem vì lạnh. Gương mặt cũng lạnh buốt.

-Chàng nói nếu như ta còn sống quay về ta muốn làm gì cũng được mà. Phải không? Chàng không nuốt lời phải không?

Ánh Nguyệt định bò dậy tẩn cho Ý Như một trận thì cậu cả đã nhếch mép lên cười.

-Ánh Nguyệt...về phòng.

Nói xong nước mắt nước mũi nàng ta túa ra như thác. Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải chịu đựng nỗi uất ức lớn thế này. Nhưng dù có chuyện gì xảy ra thì lời cậu cả nàng ấy vẫn không dám cãi lại.

-Anh cả...

Chỉ có thể uất ức kêu lên hai tiếng rồi lườm cô. Nàng quay ngoắt đi sau đó mím môi tức giận. Cô quay qua quay lại đã thấy cậu hai đi mất từ bao giờ, cơn gió lùa qua làm cô lạnh buốt cả người.

Chuẩn bị tinh thần Ý Như hít một hơi rồi quay vào.

-Chàng đã nói nếu ta có thể sống quay về. Chàng sẽ không làm hại ta, ta muốn làm gì cũng được.

-Phải...

-Vậy được.

Cô vừa lướt ngang cậu đã liếc qua nhìn.

-Sao hả? Tên nhãi con đó chết rồi có đúng không?

-Chết rồi.

-Đó là cái giá cho việc không xem ai ra gì của nàng.

Cô cười nhạt. Đôi mắt lạnh lùng sau đó đi vào trong. Cả người bước vào bồn nước ấm vô cùng thoải mái.

-Do chàng không biết đấy thôi. Nơi ta từng sống, con người ở đó không giống thế này. Họ sống có nề nếp và có đạo lí. Không ai có quyền tước đi mạng sống của bất kì một ai. Chỉ cần làm họ đau thì sẽ có hình phạt thích đáng. Không một ai có quyền...

-Nơi đây giống như nơi ở của những người điên vậy. Điên loạn ngông cuồng khát máu. Y như những tên bệnh hoạn mất hết lý trí. Tưởng mình chính là bậc bề trên nhưng thâm tâm thối nát mục rửa kinh tởm. Một đứa trẻ con hoặc một người phụ nữ.

Biết rằng có thể cái đầu của mình có nguy cơ sẽ lìa xa cái cổ bất cứ lúc nào. Nhưng cảnh tượng trước mắt cứ mỗi lúc một tệ thì chẳng có cách nào ngăn lại sự phẫn uất trong lòng.

-Nơi nàng sống là nơi như thế nào?

Cô lặng người chẳng nói gì. Hắn hỏi như thế là có ý gì? Là vì muốn biết thật hay vì cái gì.

Cô nằm ngâm mình xuống nước, nhắm mắt lại nín thở một lúc. Lúc đã cạn kiệt không khí mới ngoi lên.

Nhưng khi vừa ngoi đầu lên thì một cánh tay đã đè đầu cô xuống. Mắt mũi miệng đều bị nước dội vào xối xả. Ho lên mấy cái sặc sụa quẩy đạp mạnh bạo. Thâm tâm chỉ nghĩ những lời mình nói đã chọc giận Thượng Quan Nhất.

-Khụ khụ...

Cô ho lên mấy cái thật mạnh. Chân tay vẫn quẫy đạp rồi hít lấy hít để không khí chỉ mong sẽ không phải chết vì lí do nhảm nhí này.

-Cạch...

Tiếng mở cửa vang lên. Cô bường dậy bò ra bên ngoài rồi ngẩn mặt lên nhìn. Thấy Thượng Quan Nhất từ ngoài đi vào tay chân khô ráo. Tay còn đang bế tên tiểu quỷ. Cô ngó nghiêng nhìn quanh rồi thấy bên kia có mấy dấu chân dính nước để lại trên sàn. Cô lại một lần nữa nhìn qua cậu cả.

-Người mới ra ngoài sao?

Hỏi vừa xong thì A Hoang từ xa đã đi vào, cúi người chào cậu. Nó bước vào hơi hốt hoảng đỡ cô dậy rồi đặt một bộ y phục lên kệ.

-Người sao thế? Thiếu phu nhân.

-Ta?...à không sao. Té ngã thôi.

Nói xong cô đứng dậy. Kéo tấm rèm ngay ngắn rồi lại tắm táp lại một chút, vừa tắm vừa suy nghĩ, nếu như không phải Thượng Quan Nhất thì là ai? Thật ra lúc nãy chẳng nhìn thấy được gì cả.

-Người đâu? Người đâu...

Tiếng gia nhân nhà họ Trịnh cứ kêu lên vang trời. Cô mặc xong thì mới bước ra. A Hoang chạy ra ngoài thám thính tình hình chợt mặt mũi tái mét chạy vào hớt hải thưa.

-Dạ...lão bà bà của nhà họ Trịnh mới mất thiếu phu nhân ạ.

-Hả?

Nghe vậy nửa vui nửa bất ngờ. Chẳng hiểu vì lí do gì mà bà ta lại chết được. Trong đầu còn suy ra bao nhiêu cái viễn cảnh sẽ diễn ra tiếp theo. Ấy vậy mà đùng cái bà ấy lại mất. Rốt cuộc là tại sao chứ? Chẳng biết nên vui hay thế nào? Rõ ràng biết bà ấy không bình thường, muốn bà ấy chết nhưng khi nghe tin lại cảm giác khó chịu trong lòng hơn.

-Vậy thì chúng ta nên làm gì?

-Thường thì không làm gì cả. Nhưng thiếu phu nhân à. Nếu như nhà người ta có tang thì chúng ta phải rời đi sớm đấy.

A Hoang thận trọng nói, cô cũng nghĩ nhà người ta có tang thì ở lại lâu cũng chẳng làm gì. Nó vừa mở hộp thuốc bôi da ra rồi kéo nhẹ cổ áo cô.

-Em thoa cho người nhé.

Cô ngồi trầm ngâm. Liếc qua Thượng Quan Nhất lại nhìn qua tiểu quỷ, mặt nó rặn ửng đỏ lên rồi khóc thét lên một tiếng. Bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập. Tiếng khóc than cho lão bà bà vang vọng.

-Bế tiểu quỷ nào...đừng khóc mà.

Nó khóc đến độ cả người run lên từng hồi. Cậu cả vì thế tức giận mở cửa bước ra. Ngoắc tay với một tên gia nhân. Hắn ta đi ra ngoài nói gì đó thì mọi người ai cũng im lặng cả. Tên tiểu quỷ không vì thế mà nín. Nó vẫn rặn khóc lên mãi không thôi.

Cô dỗ nó mãi thì mới nín được một chút. Cậu vẫn ngồi trên ghế chăm chăm nhìn vào một bàn cờ. Chiêm nghiệm chắc cũng mấy giờ đồng hồ rồi. Cô mệt mỏi nằm xuống chợp mắt một tý. Tiếng khóc lại ré lên làm cô giật mình bật dậy. Tay vô thức vỗ vỗ tên tiểu quỷ. Nhưng mở mắt ra rồi mới biết tiếng khóc đó không phải của nó. Nhưng mà tiếng khóc lớn lắm. Sát bên cô văng vẳng.

-Cậu cả. Trịnh lão gia mời chúng ta ra có việc.

Ngó ra ngoài trời đã gần sáng. Chắc là ra uống trà rồi nói lời tạm biệt cũng nên. Vậy là sắp phải rời khỏi đây. Không biết là nên vui hay nên buồn. Đúng thật Trịnh lão gia mời hai cậu ra uống trà. Gương mặt ông ta sau một đêm lại trở nên khắc khổ tiều tuỵ hẳn đi. Nghe nói qua nói lại thì cũng biết được một chút. Trịnh lão gia có nói sáng hôm nay sẽ đem chôn cất bà bà luôn. Vì sợ để lâu lại không tìm được ngày đẹp. Nhà lại có trẻ nhỏ nên chuyện gì cũng phải gấp rút.

Hai cậu thì cũng chỉ lắng nghe cho có, vốn dĩ họ đâu quan tâm.

Thì ra đứa trẻ con mà Trịnh lão gia nói là đứa khóc thét lúc nãy. Cô nhìn xuống tiểu quỷ rồi ngáp dài một cái. Nó vẫn ngủ thin thít.

Nói xong rồi có người bưng bánh ra. Cô ngó quanh ngắm nhìn mặt trời sắp lên. Chợt giật mình thấy ai nấp bên hàng rào. Cô quay lại dụi mắt rồi lại thấy người đó phẩy tay. Nhìn kĩ hơn mới thấy, đó là bà già ăn xin. Nhưng mỗi khi thấy bà ấy thì cô lại có linh cảm có chuyện gì đó không hay sẽ xảy ra. Nhưng đông người thế này thì làm sao đứng dậy? Nhưng càng lúc bà ấy càng phẩy tay nhanh hơn. Giống như kiểu thật sự gấp lắm rồi. Làm cô cũng nhót ruột mà nóng hai bàn chân. Tới khi bà ấy ngừng tay thì bên trong tiếng thét kinh hoàng.

-Lão gia...lão gia...

Người phụ nữ bế ra một cái gối. Vạch ra mới thấy là một đứa trẻ con. Nhưng nó đã chết, cô chắc chắn điều đó. Vì đầu của nó đã biến mất.

-Trời đất ạ... 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK