BẢY KIẾP TRÙNG SINH
C44. Baka rưỡi tiếp nha
-Thiếu phu nhân à, người không khoẻ sao? Sắc mặt không được tốt cho lắm...
-À có một chút...
Cô đưa tay xoa xoa cái lưng, nó ngó nghiêng rồi lại tỏ ra ủ rũ.
-Có phải hôm qua do người đỡ lấy em nên bị thương không? Có nặng lắm không? Cậu cả mà biết chắc cậu đánh em chết mất.
-À không đâu A Hoang, em đừng tự trách mình như vậy. Cũng không sao mà, mấy hôm là khỏi ấy.
Cô mỉm cười rồi lắc đầu cho qua, nó búi tóc cho cô, cô mệt mỏi chống tay lên bàn ngáp ngắn ngáp dài. Đến lúc xong rồi hai người mới bước ra cửa.
-Sáng nay nghe nói sức khoẻ cậu hai có vấn đề nên nhà họ Huỳnh có nấu cháo, em thấy người mệt thế này ăn cháo chung với cậu hai được đấy.
-Cậu hai bệnh á? Hôm qua còn thấy khoẻ mà...
-Em cũng không biết nữa.
Nói xong nhớ ra gì đó cô liền đứng lại.
-Cậu có ra ăn không? Hay nằm trong phòng vậy?
-Cậu không ra, sao thế ạ?
-Cậu không ra thì ta ra, tên Quan Nhất kia hắn bị điên đó, ghen ta với Bảo Nhất, làm ta sợ muốn chết.
A Hoang chợt mỉm cười, nó thở ra một hơi.
-Cậu cả ghen chứng tỏ yêu người đó, mà nếu cậu yêu người thì không phải chuyện tốt sao? Em còn sợ cậu không quan tâm đến người nữa cơ.
-Yêu đương nhiên là tốt rồi. Nhưng mà hắn tàn bạo như vậy ta sợ lắm. Mà khoan đã? Em nói hắn yêu ta hả? Không phải chứ? Hắn mà yêu ta á? Hoang đường. Người hắn yêu là Huỳnh Giao mà.
Cô vừa nhắc đến Huỳnh Giao thì phía trước có một người đi ngang, trên tay cầm một cái mâm, trên mâm là một tô cháo. Hướng đi ngược lại, đoán chắc là đưa đến cho cậu hai.
Cô nhìn theo người ấy rồi ngoảnh đầu lại, A Hoang thắc mắc liền hỏi.
-Người nhìn cái gì vậy?
-Phòng cậu hai gần phòng ta á?
Nó khẽ gật đầu, miệng cô giật giật mấy cái, thế thì không hay lắm nhỉ? Chuyện tối qua...
Cô đỏ mặt rồi cuống cuồng đi thật nhanh, A Hoang cũng tức tốc chạy theo.
-Người coi chừng té đấy ạ.
Cô vừa đến bàn đã thấy bà bà ngồi chờ sẵn, gương mặt luôn có nét cười kia luôn khiến cô cảm thấy có gì đó khó chịu.
-Thiếu phu nhân, mời ngồi.
Nhìn qua một lượt không thấy Quan Nhất đâu, cô cầm muỗng lên rồi khấy cháo, chén cháo trong vắt, nhìn lạ lạ. Nhưng mà trước tiên thấy đẹp mắt rồi, có mấy thứ màu vàng như hoa cúc nở rộ vậy, đẹp ơi là đẹp, còn ngon hay không thì chưa biết.
-Người ăn đi ạ, cháo này được nấu từ nhiều loại đồ bổ nên rất tốt cho sức khoẻ đấy.
-À...cậu cả không ăn sao? Chàng ấy đâu rồi ạ?
Sáng sớm đã chẳng thấy đâu, giờ này cũng không thấy. Cô ngồi với một đám người xa lạ này nên có cảm giác hơi lo lắng. Đồ dưới bàn cũng không dám ăn.
-Cậu cả sớm đã vào phòng của Huỳnh Giao...thăm rồi ạ.
-Thăm...
Cái muỗng đang khuấy thì dừng lại. Cô im lặng hồi lâu.
-Cháo còn nóng quá, ăn không được.
Cô vẫn tiếp tục khuấy, lát sau A Hoang hiểu ý liền cầm cháo lên. Vừa khuấy vừa thổi. Thiếu phu nhân chần chừ vì sợ cháo có gì. Vốn dĩ nhà họ Huỳnh muốn gả thêm cháu cho cậu cả. Ai biết được có giở trò gì không. Nó cầm cháo lên thổi coi như câu thời gian, nếu như lâu quá cậu chưa về thì nó diện cớ làm đổ.
Nhưng thổi mới 2 hơi thì có bàn tay đưa ra, cậu cả từ đâu đi lại, cầm lấy chén cháo rồi khuấy, cậu ngồi xuống bên cạnh. Cô quay qua nhìn cậu. Cậu chợt hỏi.
-Sao đấy? Sáng sớm lại làm nũng gì à?
-Ta có làm nũng gì đâu chứ?
Cậu thổi xong còn ăn một miếng, ăn xong rồi mới bảo.
-Hết nóng rồi đấy...
Cậu đưa muỗng ra, cô liếc qua bà bà kia rồi liếc cậu, cuối cùng cũng há miệng ra ăn.
-Sức khoẻ không tốt thì đừng ra ngoài nhiều. Ở trong phòng là được.
Cô gật đầu, bà bà bên kia nhìn qua, cặp mắt có ý cười giả tạo nay đã biến mất, gương mặt bất lực, trước kia cậu cả có ý với Huỳnh Giao cũng không đến mức này. Thậm chí hôm rước dâu Huỳnh Giao chết cậu cũng không tỏ thái độ gì cả. Nhưng nay trước mắt lại đối tốt với thiếu phu nhân làm bà ta cảm thấy có chút chán nản rồi.
Cậu đút cô ăn xong chén cháo mới lấy khăn dưới bàn lau tay, quay qua bà bà nhà họ Huỳnh nói.
-Chuyện lấy tiểu thư nhà họ Huỳnh thiếu phu nhân nói không muốn. Thế nên người cứ hỏi ý Bảo Nhất đi. Bảo Nhất chưa lấy vợ, lại đến tuổi rồi.
Cô trợn mắt lên, cô có nói đâu chứ?
Cậu quay qua liếc làm cô cứng đơ cả họng, cô lấy khăn lau miệng rồi đứng dậy.
-Đúng là sức khoẻ không tốt thật, chắc ta xin phép về phòng trước vậy.
Cô kéo tay A Hoang rồi rời đi, mắt có quay lại nhìn cậu cả một cái.
Trên đường về có liếc nhìn qua hai bên, bất cẩn nhìn trúng một cô gái đứng bên kia miệng giếng, nếu nhớ không lầm thì chính là cô gái đã đưa cháo cho cậu hai xong, thấy cô ấy khó nhọc múc nước từ dưới miệng giếng kéo lên. Cô ngó quanh lại chẳng thấy ai giúp đỡ, lúc này mới tặc lưỡi đi lại.
-Này...người còn kéo như thế sẽ bị cắm đầu đấy, sao không nhờ người lại giúp chứ?
Cô vừa nói xong quả nhiên nó giật mình trật tay cắm đầu, nhưng may sao cô túm được rồi kéo ngược lại. Kết quả cả hai ngã vật ra đất.
-Thiếu phu nhân.
A Hoang giật mình hét lớn.
Đầu gối của con nha hoàn kia chấn thẳng vào bụng cô. Nhói lên một cái thật đau, A Hoang nhào tới đỡ cô dậy. Ai ngờ trong lúc sơ hở nó nắm lấy người cô quật qua. Cú ngã choáng váng đó làm cô mất phương hướng, cuối cùng là rơi vào miệng giếng.
-Thiếu phu nhân...
Tiếng hét inh tai của A Hoang làm cậu cả và đám người trong nhà bàng hoàng giật mình. Cả cậu hai trong phòng cũng bật cửa chạy ra.
-Thiếu phu nhân ngã xuống giếng rồi, người đâu.
Cậu hai từ trong chạy ra, mắt nhìn A Hoang rồi nhìn qua nha hoàn đứng cạnh. Bên dưới miệng giếng to ba người ôm mới hết. Bên dưới sâu ngút ngàn, cả tiếng đập nước và tiếng kêu cũng không nghe thấy.
-Cậu Bảo Nhất, thiếu phu nhân bị ngã xuống rồi, mau cứu người lên đi ạ.
Bảo Nhất đặt một chân lên miệng giếng, tay giơ qua kia nắm lấy một sợi dây thừng. Định nhảy xuống thì có người kéo lại.
Cánh tay cậu cả nắm lấy y phục của Bảo Nhất giật ra phía sau, vụt phát đã nhảy xuống dưới. Bảo Nhất trợn mắt lên, A Hoang cũng giật nảy người. Chỉ có bà bà bên trong là nở một nụ cười quỷ dị, cảm giác như bà ấy đã thấy được thứ bà ta muốn thấy.
Miệng giếng tuy lớn nhưng nếu ba người nhảy xuống sẽ bị kẹt, vì vậy ngoài việc thả dây xuống thì không làm gì được cả. Bảo Nhất nhìn xuống dưới, giếng sâu nên đen như mực vậy, chẳng thấy được cái gì.
A Hoang quay qua tát cho con nha hoàn kia một cái cắm đầu xuống đất rồi quát.
-Thiếu phu nhân có lòng tốt muốn giúp ngươi, người còn sợ ngươi ngã xuống còn tốt bụng nhắc nhở, tại sao ngươi lấy oán báo ân hả?
-Ta... ta không có. Không có.
-Ta thấy rõ ràng là ngươi cố tình đẩy người xuống dưới. Ngươi to gan lắm. Nếu người có mệnh hệ gì ta đảm bảo cái mạng chó của ngươi sẽ không giữ được.
Bảo Nhất quay qua nhìn con nha hoàn đang ôm mặt khóc lóc bên dưới, ánh mắt nó dần trở nên lạnh nhạt , không có lấy một sự sợ hãi nào cả.
Đã trôi qua một khoảng thời gian, trong lòng ai cũng thấy nóng rang lên được. Bảo Nhất cung tay lại rồi lại nhìn bên dưới.
Bây giờ bà bà mới hớt hải chạy ra. Gương mặt lo lắng. Bà ấy nhìn cậu hai rồi nói.
-Có chuyện gì vậy?
A Hoang tức tối nói.
-Là con nha hoàn này đẩy thiếu phu nhân của ta xuống đó.
-Linh Chi à, chuyện này là thế nào hả?
Nó không nói năn gì chỉ bật khóc nức nở, A Hoang thấy mà tức không chịu được, nó nhăn nhó rồi bậm môi.
-Ngươi cứ chờ đó, thiếu phu nhân nhà ta có mệnh hệ gì nhất định tìm đến ngươi.
Nói xong sợi dây liền có chuyển động. Bảo Nhất kéo kéo thì thấy nặng, cậu nhanh chóng ra lệnh cho người kéo lên. Cậu đứng đó chờ đợi để mang người ra. Kéo được một lúc thì gương mặt Ý Như mới lộ ra. A Hoang thấy vậy chạy lại đỡ hộ, lúc lôi được cô ra khỏi miệng giếng thì cô đã tái mét như tàu lá chuối. A Hoang lập tức kêu người mang vào phòng gọi thầy lang đến. Nhưng lúc mang đi rồi cậu hai lại nhìn xuống miệng giếng. Nhanh tay quăng sợi dây thừng xuống dưới.
-Anh cả...
Cậu kêu lớn, cậu cả nhìn lên, tay nắm lấy sợi dây giật mạnh. Bên trên bà bà liền mỉm cười, bà ấy vui sướng đến độ miệng ngoác rộng ra.
Cậu hai thấy sợi dây giật giật nên cùng gia nhân kéo mạnh, kéo được một chút thì bật ngửa ra sau, cậu cả đã buông sợi dây nên bọn họ mất đà.
-Anh cả...
Cậu cả đang nắm sợi dây thì bên tai vang lên tiếng của Huỳnh Giao, là vang từ dưới chân vang lên.
-Cậu cả...em rất nhớ người...
Chân cậu bị một bàn tay kéo mạnh xuống, cả người cậu tuột xuống làn nước lạnh ngắt. Rồi càng lúc càng sâu hơn. Đến lúc như sắp chạm đến sự lạnh giá của âm tàu địa phủ rồi mới dần dừng lại.
Cậu mở mắt ra nhìn, bản thân đang hoà vào dòng nước lạnh, không có một chút ánh sáng mặt trời nào chiếu rọi vào, tối tăm.
-Cậu cả...
Phía trước mắt cậu là Huỳnh Giao...nàng như phát sáng giữa không gian tối đen như mực. Nàng tiến lại gần rồi giơ tay chạm lên mặt cậu, nở một nụ cười dịu dàng.
-Ta thật sự rất nhớ người...
Nói xong nàng tiến lại gần, dang tay ra ôm lấy cậu. Cả người cuộn tròn trong lòng cậu.
-Ta rất yêu người, ta muốn gặp lại người.
Cậu cả từ từ nhắm mắt lại, sự lạnh giá như đâm vào từng thớ thịt của cậu, linh hồn như bị tách ra khỏi xác, rồi cặp mắt lơ đễnh nhắm nghiền lại. Tóc nàng dài phất phơ trong nước. Dịu dàng nhẹ nhàng như muốn quấn lấy cả người cậu. Và rồi...
-Nhưng ta không yêu nàng...
Cậu mở mắt ra, tay đẩy mạnh người Huỳnh Giao ra, cả người vọt lên trên mặt nước, phía dưới nàng lạnh lẽo nhìn theo, nàng đau lòng nở một nụ cười lạnh lẽo.
-Đến chết ta vẫn không có được tình yêu của chàng. Quan Nhất...
Bên trên cậu hai cầm lấy sợi dây rồi nhảy tọt xuống. Vừa chạm đến mặt nước liền có một bàn tay giơ ra bắt lấy cổ chân.
-Anh cả...
Cậu hai giơ tay ra nắm lấy cậu cả. Cả hai cùng leo lên trên. Vừa đến nơi đã thở hổn hển. Cậu cả nằm vật ra đám cỏ, bà bà nhìn qua thấy thì sắc mặt bà trùng xuống, đôi môi lạnh nhạt dần quay người đi. Cậu cả nằm trên cỏ, mặt quay qua nhìn bóng lưng bà ấy, cậu nhắm mắt lại, thở dốc mấy hơi, gia nhân lập tức vây quanh thành một vòng tròn, cả một người lạ cũng không được đến gần.
Tiếng chim hót làm cô nhíu mày, cựa quậy một chút đã giật mình mở mắt, quay qua kia thấy Thượng Quan Nhất đang cắm đầu vào người cô ngủ, lúc này A Hoang mở cửa đi vào, nó suỵt tiếng rồi đỡ cô dậy, đặt chén thuốc và đồ ăn lên bàn. Cô đói meo cả bụng. Liền lấy cháo ăn, nó ngồi cạnh cầm tô lại rồi thổi.
-Người nhỏ tiếng thôi, cậu đang ngủ...
Đang ăn thì sựt nhớ ra, cô trợn mắt rồi nhìn A Hoang.
-Ta...ta bị té xuống giếng...
Nó gật đầu, sau đó lại múc cháo đưa lên.
-Người ngất một ngày một đêm rồi ạ.
Cô vừa ăn vừa nhớ lại, lúc té xuống thì đã không biết gì, nhưng không hiểu sao vẫn có cảm giác có người nâng mình lên. Nếu không có đã sớm chết sặc rồi.
-Ai vớt ta lên vậy?
A Hoang hướng mắt qua cậu cả, cô quay qua nhìn cậu rồi lại trầm ngâm đi.
-Thế con nha hoàn đó...sao rồi?
A Hoang nghe nhắc thì có chút bực tức.
-Bị cậu cả cho người đánh một trận. Nhưng mà tha cho nó rồi, em chẳng hiểu sao nó cố tình đẩy người suýt nữa hại người mất mạng mà chỉ bị đánh thôi. Đáng lẽ phải hơn thế.
Đúng là hôm đó nó cố tình thật. Cô cũng không hiểu sao lại vậy nữa. Nhưng càng nghĩ lại càng thắc mắc. Cuối cùng cũng phải đợi thôi, khoẻ lại đi hỏi trực tiếp là biết.
-A Hoang, mắt em thâm hết rồi, mau ngủ đi, ta đã không sao rồi.
-Người lo cho cậu cả kìa, cậu cả mới là người chăm thiếu phu nhân đấy. Hôm vớt người lên cậu suýt thì chết rồi, không biết có gì lạ dưới đó không nữa, nhà này tuy không có tin đồn gì nhưng em không tin là không có yêu thuật. Với lại vị tiểu thư nhà này lúc vớt xác lên là ở dưới giếng đó.
Linh cảm được điều gì đó, cô quay sang cậu cả. Lúc ấy còn đuổi khéo A Hoang ra ngoài.
-Ta muốn nghỉ ngơi, em ra ngoài đi, ăn uống cẩn thận đấy, ta thấy bà bà nhà này hơi lạ lạ.
-Em biết rồi, người cũng vậy nha.
Nói xong A Hoang rời đi, vừa đóng cửa xong cậu cả đã giơ tay ra gác ngang người cô rồi kéo cô xuống. Bàn tay cậu lạnh ngắt, nhưng đầu cậu lại nóng.
-Chàng bị ốm rồi à?
-Không có...
Cậu cả thiếp đi, cô chờ cậu ngủ rồi bước xuống giường, khoác một chiếc áo rồi đi ra ngoài. Ngoài trời vừa lạnh hanh khô, mới ra đã phả một làng gió mát.
A Hoang đang đi từ bên kia qua, nó hớt hải chạy lại.
-Người còn ốm đấy, sao lại ra ngoài?
-Ta muốn gặp con nha hoàn đó.
-Nó? Gặp nó để làm gì ạ?
A Hoang hỏi vậy thôi, chứ nó vẫn dẫn cô đi. Lúc mở cửa nhà kho ra cô thấy nó nằm co ro trong góc, nó nghe tiếng người đi vào thì quay mặt lại. Lúc nhìn thấy cô nó lại cười hừ hừ. Cô ngồi xuống cạnh nó, ánh mắt nó như dã thú vậy, nó căm ghét cô vô cùng.
-Thiếu phu nhân đừng lại gần...
A Hoang thấy nó như vậy nên lo lắng, nó mỉm cười còn cô lại nhìn nó với ánh mắt khó hiểu.
-Giết đi...gia tộc các ngươi nổi tiếng tàn ác giết người không gớm tay mà.
Nó mở lời như đang thách thức cô, còn cô chỉ cảm thấy có chút kinh ngạc thôi.
-Chúng ta không thù không oán, cớ sao lại hại ta?
-Ta không muốn sống nữa...tại sao? Tại sao cậu cả lại yêu thương ngươi như vậy? Tại sao không cho tiểu thư nhà ta một chút hi vọng nào? Đến lúc chết tiểu thư vẫn ngoái đầu đợi cậu? Tại sao người tốt như tiểu thư lại không được cậu yêu? Ngươi có gì tốt hơn tiểu thư của ta hả?
-Ngươi là nha hoàn của Huỳnh...Giao?
-Phải...ta cố tình đẩy người đấy. Muốn chém muốn giết tuỳ ngươi.
-Ta được yêu đâu phải lỗi của ta chứ? Ngươi thật vô lí.
-Nhưng tiểu thư ta đâu có lỗi, tại sao chứ?
Nó tuông ra một tràn, cô không biết tại sao tiểu thư nhà nó chết. Nhưng có trách cũng đâu trách cô được chứ.
-Lúc ta ngã xuống là tiểu thư ngươi đã đỡ ta lên.
Nó trợn mắt lên, bóng dáng của Huỳnh Giao hiện ra, lúc ấy tiểu thư nhà nó đã đứng trên miệng giếng rồi nhảy xuống. Trước lúc tiểu thư mất nó đã chạy qua nhà họ Thượng gửi rất nhiều thư cho cậu cả. Nhưng đến lá cuối cùng thì nó mới nhận ra. Thư trước kia chưa được bóc thì đã bị quăng đi, gia nhân nhà đó không muốn nhận nữa nên đành nói thật.
-Đừng gửi nữa, cậu cả nhà ta sẽ không đọc đâu, ngươi xem xem gom thành một đống rồi đốt.
Lúc quay về nhà đã thấy tiểu thư không nói gì, cả ngày thơ thẩn đứng ngóng trông. Biết bản thân sẽ không qua khỏi đêm tân hôn. Nàng quyết định nhảy xuống giếng tự sát. Vì nàng biết nếu cậu không đi rước dâu, đêm đó nàng sẽ chết. Nàng viết cả mấy chục bức thư, bên trong đều có một nội dung. Khẩn khoản xin cậu qua đón mình, vẫn nuôi hi vọng sẽ có chút tình mà cho nàng hầu hạ.
Tưởng đâu cầm kì thi hoạ, nhan sắc trời cho sẽ khiến chàng rung động, nhưng chỉ vài ba cái liếc mắt làm sao mà rung động. Trước khi bị người ta hại chết. Nàng sẽ tự mình kết liễu. Lá thư cuối cùng nha hoàn đem về. Lúc tiểu thư mất nó đã xé ra xem.
-Ta đợi chàng nơi đáy giếng.
Nó kể hết cho cô nghe, rằng mọi thứ mà tiểu thư nhà nó phải chịu đựng, rồi kể cô nghe nàng đã yêu thế nào, ngóng trông thế nào. Cô biết con người Thượng Quan Nhất lạnh lùng thế nào, cô đã trải qua và nếm trải rồi, đương nhiên với một tiểu thư yếu đuối sẽ không chịu được. Cô chỉ thấy tội lỗi.
-Ta sẽ tha cho ngươi...
Nói xong cô đứng dậy rời đi. Nó liền ngẩn đầu lên.
-Thượng Quan Nhất sớm muộn cũng cho ngươi chết đau đớn, hắn ta là hiện thân của ác quỷ. Là ác quỷ đầu thai...
-Chàng không phải ác quỷ, chàng là chồng ta. Chàng là con người có trái tim, nếu không ngươi đã sớm mất mạng rồi. Cẩn thận cái miệng đấy.
Nói xong A Hoang tức tối đóng cửa, hậm hực bỏ đi.
-Thiếu phu nhân à, nói vậy dưới giếng có ma ạ?
Nó vừa hỏi xong thì cô chợt đứng lại, quay ra sau nhìn nó bằng ánh mắt lạnh lùng, nó giật mình rồi bụm miệng lại, cô bước ngang cái giếng rồi khoan thai kéo tà áo nhẹ nhàng ngẩn cao đầu, phong thái đỉnh đạc.
-Mang cho chàng một chén cháo đi...
-À dạ? Hmmm.
Nó nhanh chân chạy đi. Lúc mở cửa ra cô bước vào, nhìn cậu với ánh mắt trìu mến rồi ngồi cạnh giường...
Giơ đôi tay run rẩy ra chạm vào chăn, cậu mở mắt ra, tay chộp lấy tay cô. Ngồi bật dậy.
-Lạnh vậy còn đi đâu?
-Ta đi...kêu A Hoang lấy cháo cho chàng đó...
A Hoang mở cửa đi vào, vừa đặt cháo lên bàn liền quay ra, cô đút cậu một muỗng rồi rơi nước mắt, tay sờ lên mặt cậu, nước mắt lại tuông ra. Cậu nhìn vào cô, trên môi có ý cười...cô mỉm cười nghiêng đầu qua hôn cậu, nhưng gần chạm đến thì cậu lại nói.
-Đừng chờ ta nữa...
Cô lại mỉm cười.
-Ta không chờ chàng nữa...
Rồi hôn lên môi cậu, nước mắt chảy đầm đìa. Bất chợt cô ôm cậu rồi ngất xĩu. Cậu đỡ lấy cô, hai tay ôm lấy người cô. Đôi mắt của Huỳnh Giao hiện lên, sáng tinh anh như vì sao trên trời.
-Kiếp sau cũng đừng gặp lại...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK