• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

BẢY KIẾP TRÙNG SINH.

C29 Nhà thứ tư. Nhà họ Phạm

Trên con đường đầy đất sỏi khô khan. Bánh xe va vào cũng rồ rồ theo từng nhịp. Cô nhìn chăm chăm vào A Hoang trước mặt. Nó chốc chốc lại ngã nghiêng ngủ gà ngủ gật. Cô cứ thế im lặng chẳng nói gì. Cứ vậy mà đi từ sáng đến trưa cũng đã sắp đến nơi. Trời lên trưa nên vừa nóng vừa oi bức. Bọn gia nhân xin cô được tấp vào một bóng mát phía trước. Cô kéo tấm màn ra thì thấy nắng dội ngược vào trong. Cô lấy tay che mắt cái rồi gật đầu đồng ý. Vừa hay ở ven đường lại có một quán cóc nho nhỏ. Bên trong đã ngồi sẵn mấy người vừa mới đi làm đồng vào nghỉ trưa.

Bọn họ vừa tấp vào đã doạ cho mấy người họ sợ bán hồn. Ai nấy đều xách cuốc xách cày đi hết. Cô định gọi lại nhưng gia nhân đã ngăn lại. Vốn dĩ cũng không muốn bọn họ soi mói này kia nhà họ Thượng.

Cô vừa vào bà chủ đã vội vã chạy ra. Cô kéo tay A Hoang cái rồi ngồi riêng một bàn. Gia nhân vừa cột ngựa vừa ngồi bàn khác. Cô kêu nước cho bọn họ uống. Sẵn ngồi ngắm nhìn mọi người đang làm nông ngoài kia. Hình như bà chủ không biết cô là ai cả. Chỉ hớn hở chào đón rồi ngồi xuống hỏi dăm ba câu.

-Tiểu thư là người của làng nào? Tiểu thư là tiểu thư nhà nào thế?

-Ta là người nhà họ Trần.

-À à...

Bà ấy vừa rót trà vừa mỉm cười niềm nở. Đang uống thì nghe xa xa có tiếng khóc vang lên. Mọi người ai nấy đều nghe. Hướng tầm mắt ra xa xa một tý thì thấy một đoàn người đang đi trên con đường khô khốc này. Nắng gắt cộng với bụi đường bay lên mù mịt càng khiến cảnh tượng đoàn người đưa tang ấy trở nên thảm thương hơn. Hầu hết những người phụ nữ đều khóc lóc. Đám đàn ông mặt nhăn mày nhó vì khiêng quan tài dưới trời nắng nóng. Mặt mũi ướt đẫm mồ hôi.

Chuyện tang hay chuyện cưới sinh thì đó là quá bình thường. Cô chỉ xem một chút rồi quay vào. Bà chủ quán nhìn chăm chăm lát sau lại tỏ ra thương tiếc mà lắc đầu.

-Đã là đứa thứ sáu rồi đấy.

Cô trầm ngâm. Lát sau bà ấy không nhịn được nên nói phong lông. Kiểu như cô không hỏi gì nên nói cho đã cái miệng. Đã cái tính nhiều chuyện.

-Cái nhà họ Phạm này này. Thời gian gần đây cứ bị tang liên miên. Từ khi tiểu thư nhà đó treo cổ tự sát thì cứ mỗi tháng lại có một đứa chết. Toàn là trẻ con.

-Trùng tang...

Cô vừa hớp một ngụm đã nói. Đánh trúng tâm lí bà chủ quán nên bà ấy lại vọt miệng ra nói.

-Đúng rồi. Nghe nói thầy cúng bảo vậy...phải chết đủ 7 người thì mới chấm dứt được. Mà nếu không qua được thì phải đi cả họ. Nghe sợ quá...chắc là tiểu thư ấy chết ngay giờ xui xẻo. Thầy cúng nói một là nàng ấy hận nên lôi theo, hai là ngay giờ xui...nhưng từ nhỏ nàng ấy hiền lắm...nên ai cũng nói do mất ngay giờ xui.

Nói đến đây thì đoàn đưa tang đã đi sắp đến nơi. Cô quay qua nhìn cái nữa. Những tờ tiền âm phủ bay mịt trời. Tiếng khóc tỉ tê vang vang bên tai. Tiếng thở hồng hộc mệt mỏi và tiếng thầy tụng kinh đi trước vừa tụng vừa gõ mỏ.

Khi đoàn người ấy đã đi khuất rồi A Hoang mới nhìn cô. Cô chớp mắt nhìn nó. Nó ngoái theo cái quan tài rồi nói.

-Thiếu phu nhân cẩn thận đấy.

-Hả?....

Nói xong nó liền lấy trong tay áo ra một tờ giấy. Trên đó khoanh tròn một chữ mà cô không biết đọc.

-Nếu theo danh sách này thì nhà tiếp theo người phải đi đó là nhà họ Phạm. Xem ra tỳ nữ này của người đã đánh dấu đến rồi.

-Là nhà đó sao?

Bà chủ tiệm nước quả nhiên là siêu đẳng. Biệt tài nhiều chuyện nghe lén đúng là không tầm thường. Cô thấy bà ấy bán nước ở đây. Cũng là người nhiều chuyện nên mới lợi dụng hỏi mấy chuyện. Chắc cũng không khó khăn gì.

-Bà chủ này...nhà họ Phạm ấy rốt cuộc là như thế nào.

Bà ấy không những nghe tốt nhớ tốt mà khả năng tóm tắt câu chuyện cũng rất siêu. Bắt đầu câu chuyện vô cùng nhanh gọn.

-Chuyện nhà họ Phạm trùng tang ấy à? Thì là thế này...mà tiểu thư biết nhà họ Thượng không? Chính vị tiểu thư nhà họ Phạm này được chọn gả cho cậu cả nhà họ Thượng đó.

-À ta biết. Bà nói tiếp đi...

-Khoảng hơn nửa năm trước tiểu thư nhà họ Phạm chết một cách tức tưởi. Thi thể được phát hiện treo trên một cái cây trong rừng. Mà không phải là tự sát đâu...là có người giết.

Bà ấy nói nhỏ còn cẩn thận che một bên miệng rồi nép vào cô. Cô gật đầu tỏ vẻ đang nghe chăm chú.

-Vậy à? Tiếp đi...tiếp theo là như thế nào?

-Lúc ấy nhà họ Phạm dùng tiền và quyền bịt miệng hết tất cả người biết chuyện đó. Nhưng mà ta có quen một người trong đám người hôm ấy mang xác tiểu thư Phạm Hoàng Mai xuống. Bọn họ đến đây kêu rượu uống say nên đã nói hết cho ta nghe.

Bà ấy ngập ngừng rồi liếc vội qua xung quanh. Vẻ mặt không phải sợ hãi mà là đang ra ám hiệu. Cô mỉm cười rồi nhẹ nhàng đặt lên bàn một đồng xu. Chẳng biết giá trị là bao nhiêu nữa nhưng bà ấy vui vẻ cất vào rồi nói tiếp.

-Hắn ta nói lúc ấy vị tiểu thư kia chết mà không có mảnh vải che thân. Nói khi đem xác xuống ai cũng nhắm mắt chứ không dám mở mắt đó. Nhưng mà chẳng ai tự tử lại cởi hết y phục làm gì? Có chết cũng đâu ai muốn bản thân xấu xí nhục nhã có đúng không? Vì thế nên ta đã nghĩ tới cảnh nàng ta là bị...cưỡng hiếp...

Cô trầm ngâm đi một chút. Lúc này mới quay qua đám tang xa xa kia nhìn thêm một chút. Bà chủ quán đang nói say sưa thì giật mình hét toáng lên. Cái kệ bên kia chẳng hiểu tại sao mà lật xuống ngã đổ hết toàn bộ.

Cô đảo mắt qua nhìn chợt thấy bên gốc cây cạnh đó có một tà áo phất qua. Rồi nó phất qua bên thân cây biến mất. Kiểu này tối nay bà chủ quán lại mất ngủ rồi.

Cô uống xong trả tiền xong liền đứng dậy rời đi. Trong đầu luôn có một suy nghĩ. Không biết có đúng hay không nhưng vẫn luôn hiện hữu trong đầu mãi.

Có khi nào cái chết ấy liên quan đến nhà họ Phạm không? Nếu nói nó có liên quan tới tiểu thư Ánh Nguyệt thì cũng đúng. Nhưng tại sao lại ám gia đình mình? Hại những đứa trẻ vốn là người nhà của mình? Câu hỏi này thật khó trả lời. Nhưng tiểu thư Phạm Hoàng Mai ấy là người nhà họ Phạm. Không lí nào họ lại đối xử với con mình như vậy! Nói tới nói lui lại càng khiến bản thân nhứt đầu hơn. Vẫn là câu nói cũ. Sống chết có số, đại nạn không chết sẽ gặp quý nhân. Nghĩ vậy cho lòng an yên.

Đi đường một quãng đường tiếp theo. Tiếng chuông chùa vang lên dội vào tai. Cô quay qua A Hoang sau đó vội kéo tấm màn ra. Trên một đỉnh đồi quả nhiên là có một ngôi chùa. Cô nắm tay nó rồi nói.

-Ta tiễn nàng đến đây. Nàng yên tâm lên đó mà nương nhờ. Ta sẽ thay nàng làm con của cha mẹ. Nếu được chỉ xin nàng đợi ta. Nếu ta đủ bản lĩnh...ta nhất định cho nàng một cuộc sống tốt đẹp. Như những năm tháng trước kia của nàng.

Nói rồi nàng ấy mỉm cười. Nàng cầm một con rối bằng rơm đưa ra. Đó là con rối lúc sáng cô đã làm rồi thả lên thuyền. Nàng liền nói.

-Lát nữa có một phu xe chỏ gạo lên chùa đi ngang. Thiếu phu nhân quăng con rối này qua xe người ấy giúp ta. Ta sẽ nương nhờ mà theo lên chùa.

Nói xong đúng là phía sau có tiếng một xe ngựa khác chạy đến. Cô mỉm cười nắm tay A Hoang rồi nói.

-Đi bình an nhé.

Vừa nói xong hai xe ngựa đã tách nhau ra. Một xe rẽ lên đồi một xe đi thẳng. Ý Như giơ tay quăng con rối bay lên không trung. Nó đáp vào xe ngựa anh phu chở gạo. Rồi A Hoang ngã qua người cô ngủ say. Cô đỡ nó rồi mắt ngó ra xe ngựa ấy vẫy tay. Chào tạm biệt với nàng Ái Nữ. Nếu như sứ mệnh này thành công xem như có thể quay ngược thời gian. Trả lại cuộc sống an yên cho tất cả mọi người. Nếu làm được như thế thì lịch sử sẽ được thay đổi. Và xoá sổ hết tất cả những thứ đen tối xoay quanh nhà họ Thượng này.

Nghĩ tới lúc ấy tinh thần lại phấn chấn hơn hẳn. Dù mọi chuyện chưa đâu vào đâu. Và căn nhà bí ẩn này chỉ mới là căn nhà thứ tư. Còn đến 14 căn và thêm 14 câu chuyện dài chưa biết đến. Danh sách A Hoang lập sẵn vẫn còn dài lê thê chưa khoanh vùng.

Và trùm cuối là người đã tạo nên sóng gió oan nghiệt này. Là một ai đó trong nhà họ Thượng. Người đáng nghi nhất đến bây giờ vẫn là tiểu thư Ánh Nguyệt.

-Thưa thiếu phu nhân...đến nơi rồi.

Cô vạch tấm màn ra. Cả người hiên ngang bước xuống.

-A Hoang không được khoẻ. Các người dìu nó vào cho ta.

Một tên bước lại đập cửa. Hai tên dìu A Hoang. Thêm hai tên dắt ngựa đứng phía sau. Bọn họ vẫn đang nhìn chăm chăm vào cánh cửa nhà họ Phạm. Rồi ẻo ẹt cánh cửa mở ra. Không khí âm u trùng xuống làm cô nổi gai óc. Cảm giác xung quanh nhà có rất nhiều vong nhi nhìn ra. Kiểu như nhà có khách nên trẻ con tò mò nhìn ra. Cảm giác tứ chi đều lạnh toát. Cô bước vào thì cả đám người chạy ra. Đứng đầu chắc là lão gia nhà này. Râu ria dài lằng ngoằn. Cặp mắt trắng đục pha tý nếp nhăn. Nhìn cặp mắt ấy thôi đã cảm thấy mất 50% uy tín rồi. Kiểu này ở thời của cô chắc hẳn đi mượn nợ thì phải dè chừng xem xét không cho mượn rồi.

Xem xét đánh giá vậy đủ rồi. Cũng phải đến lúc phải đi vào nhà thôi. Giống như nhà họ Trịnh thì nhà này cũng gọi là giàu. Nhưng so với nhà họ Trịnh thì ở đây đông hơn nhiều. Người ra vô tấp nập thậm chí còn đi theo từng tốp. Nhìn không biết còn tưởng đi lộn vào trong cung. Cô được họ tiếp đón niềm nở. Cũng phải thôi họ không niềm nở thì Thượng Quan Nhất lại cho họ bay đầu ngay.

Nghĩ vậy là thấy tác dụng và công dụng của việc lấy được anh chồng quá ư là tàn ác rồi.

Đến nơi thì cũng đã chập choạng tối. Cô được bố trí cho một căn phòng to ơi là to. Nhưng mà không biết tối có ngủ được không thôi.

Tối ấy được nhà họ mời cơm. Do nhà có tang nên khăn tang treo khắp nơi mọi ngỏ ngách trong nhà. Cảnh khăn trắng bằng lụa cứ bị gió thổi bay lên phất phơ làm không khí trở nên ảm đạm vô cùng. Đến khi dung bữa xong thì về phòng nghỉ ngơi. A Hoang sau khi được mời dùng bữa xong cũng trở nên tỉnh táo hơn. Cô biết nó còn yếu nên đã nhường nửa cái giường cho nó. Còn mình ngồi dựa vào trông chừng nó ngủ.

Đang ngồi dựa lưng nhắm mắt thư giản thì bên ngoài có tiếng đập cửa. Cô giật hết cả mình bật dậy. Cứ tưởng ma trêu gì ai ngờ là một tên giọng thản thốt hô to.

-Thiếu phu nhân cứu với.

Tiếng ấy là tiếng của gia nhân. Cô mở tung cửa ra thì hắn ta đã quỳ xuống xin.

-Người của cậu cả tìm đến đây. Nói sẽ giết hết chúng tôi thiếu phu nhân ạ.

Cô nhíu mày còn chưa tiêu hoá hết những thứ vừa nghe. Nó mâu thuẫn kinh khủng. Thượng Quan Nhất sai người giết gia nhân của mình ngay nhà họ Phạm? Có vẻ sai sai.

-Ngươi nói gì?

-Người đã bị đem đi hết rồi. Là người của tiểu thư Ánh Nguyệt theo dõi người. Thấy đêm qua người và Lê Hậu ôm nhau ngoài bờ sông nên đã báo cho cậu cả. Cậu sẽ trừng trị bọn gia nhân như chúng tôi. Gia nhân sẽ bị lôi ra bìa rừng rồi thủ tiêu cảnh cáo đó. Có tiểu nhân đi ra sau nên may mắn thoát được. Nhà họ Phạm cũng không biết chuyện này. Nếu thủ tiêu xong thì gia nhân mới sẽ được thay đến đây.

-Cái gì?...

-Này...mau theo ta có việc. Mau lên.

Một tên gia nhân khác nhìn rất lạ mặt đứng bên kia ló mỗi một góc mặt kêu tên đang quỳ này. Sát khí đằng đằng toả ra.

-Cái tiểu thư Ánh Nguyệt này đúng là bẩn thỉu mà. Muốn ta chết cũng không trong sạch à?

-Cô bước lại gần hắn ta. Nói dõng dạc...

-Tiểu thư Ánh Nguyệt đang ở đâu?

Hắn ta chỉ lặng lẽ gập người chứ không trả lời.

-Thượng Quan Nhất đang ở đâu?

Hắn ta vẫn không trả lời. Chỉ né người bước ra phía sau. Lách người qua để tóm tên gia nhân đang quỳ mộp kia.

-Thượng Quan Nhất đang ở đâu...năm mạng người đấy. Không phải cứ thế này mà chém được. Ít nhất phải cho ta một cơ hội giải thích chứ? Các người cùng làm kiếp gia nhân. Hãy giúp đỡ nhau đi được không? Tiểu thư Ánh Nguyệt là cái thá gì mà dám bêu xấu ta như vậy chứ?

-Đây là lệnh của cậu. Chúng tôi chỉ làm theo.

Cô liền tức tốc chạy ra ngoài. Nhìn quanh quắt sau đó nhìn đám gia nhân bị trói chuẩn bị giải đi. Cô túm áo một tên đứng đó hỏi.

-Thượng Quan Nhất đang ở đâu?

Chợt có tiếng cạch cạch vang lên. Hắn ta ngồi vắt một chân trên xe ngựa một chân thả thòng xuống. Đung đưa ung dung gõ cái quạt vào xe ngựa. Cô quay lại rồi chạy lại. Mừng còn hơn gặp được quý nhân. Vừa lại đã vội giải thích.

-Quan Nhất. Người đừng tin lời của Ánh Nguyệt nói, gia nhân giúp ta đưa đón ta đi vất vả cực khổ bây giờ ta không thể để họ chết oan vì ta được. Rõ ràng ngươi biết ta có chín cái đầu cũng không dám làm bậy sau lưng ngươi. Rốt cuộc là ngươi mù quáng hay là chiều theo em gái vậy? Ngươi trách thì trách ta đi sao lại đòi chém gia nhân?

-Ta không những chém chúng nó, nhà họ Lê ta cũng chém.

-Đừng đừng. Đừng làm vậy...Thượng Quan Nhất ngươi đừng giết người bừa bãi nữa. Nếu không lịch sử sau này của ngươi sẽ khiến con người ta phỉ nhổ châm biếm. Ngươi đừng làm chuyện này được không?

-Vậy đêm qua nàng có ôm tên kia ngoài sông không? Nói đi.

-Ta không có.

-Thật sao?

-Là thật. Hắn ta là cái thá gì mà ta phải ôm. Rõ ràng người là chồng ta. Vừa giàu vừa đẹp lại vừa có uy quyền. Nghĩ thử xem nếu người là nữ nhân người có đi ôm một tên phàm phu thế không? Suy nghĩ đi mà...

-Ta không tin...

-Thật...ta...

Cô quay lại nhìn quanh. Làm sao để giải quyết chuyện này nhanh nhất gọn nhất đây? Phải làm gì đó chốt hạ nó thôi. Chẳng phải vợ chồng lục đục lớn nhỏ đều giải quyết trên giường sao. Người ở thời cô đã vậy chắc thời này cũng vậy thôi.

-Ta vẫn giữ thân ngọc cho chàng...chàng không tin thì ngủ với ta đi.

*mệt với hai vk ck nhà ngươi ghê*
Ai vào nhóm thì ck qua
060188217901
Sacombank
Tran thi hoai thu
Momo 0343818613 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK