• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-Nhà họ Thượng...

Một cơn gió nhẹ thổi qua khiến tà áo cô bay phất lên. Cô đứng nhìn xung quanh nhà một lượt, đây có phải gia tộc làm mưa làm gió hằng nửa thiên niên kỉ qua. Sẽ vì một đứa như cô mà được sắp xếp và lặp lại được sao.

-Thiếu phu nhân...mời người.

Tiếng con nha hoàn bên cạnh nói khẽ, cô đang trầm tư thì bị đánh động. Kêu xong cô cũng khẽ gật đầu.

-Thì ra được gọi là thiếu phu nhân.

Nói xong tay cô đã vịn lên tay nó, phía trong nhà liền mở toang cánh cửa ra. Hai hàng người chạy ra hối hả, tất cả họ tạo thành hai hàng rào hai bên. Chẳng hiểu sao ánh mắt họ nhìn cô lại có cảm giác sợ hãi. Nhìn rồi lại cúi xuống. Mặc kệ đi, chân cô vẫn từ từ tiến về phía trước.

Người từ từ lướt qua đám đông. Đi được một đoạn đường dài đăng đẳng thì phía trước mặt là một người phụ nữ đang đứng chờ. Nhìn sơ qua chắc độ hơn 70. Tuy đã già nhưng ánh mắt còn rất tinh anh.

Sau khi dừng lại trước mặt bà ấy, cô mới buông tay con nha hoàn ấy ra. Bà mỉm cười sau đó liền giơ tay ra đón lấy cô.

-Mời thiếu phu nhân ạ.

Bà ấy chờ cô đặt tay lên, cô chẳng chần chừ liền đặt tay lên đó. Sau khi đặt tay lên đám người đằng sau liền quay lưng bỏ đi. Cô chẳng biết gì đành theo chân bà cụ ấy. Bà ấy chẳng nói chẳng rằng dẫn cô đi vào rất nhiều ngã rẽ trong căn nhà. Phải nói nó giống hệt cái mê cung vậy, tay bà ấy cầm một cái lồng đèn đỏ, ánh sáng từ nến chỉ đủ để nhìn đường, hai bên hầu như chẳng nhìn được gì cả. Sau khi đã đi đủ xa, bà ấy mới bắt đầu cất giọng khàn khàn nói với cô.

-Thiếu phu nhân. Theo tập tục và quy định của nhà họ Thượng thì người phải qua điện thờ thắp hương và ở lại một đêm. Đến sáng sẽ có người đến đón. Người chỉ cần thắp cho mỗi bài vị một nén nhang, sau đó ngồi canh đến sáng là xong rồi.

-Tôi biết rồi.

-Quan trọng hơn nữa. Phu nhân vừa mới mất cách nay mấy hôm, vì thế nên quan tài và thân thể vẫn còn yên nghĩ trong điện thờ. Người nhớ thắp cho phu nhân một nén nhang đó.

-Là ai thế ạ?

-Là mẹ của cậu cả. Là bà cả đó thiếu phu nhân.

Nói xong cô cảm thấy dường như bà ấy đang mỉm cười, tuy vậy nhưng cô vẫn chẳng cảm thấy lấy làm lạ. Vốn dĩ người ở đây có mấy ai được bình thường.

-Thiếu phu nhân à, đến rồi.

Lời bà ấy rất nhỏ, nhưng trong cái không gian im ắng này cô lại nghe thấy rất rõ. Cô bỏ tay ra khỏi tay bà, mắt đảo qua cái điện thờ trước mặt, nến thắp sáng rực cả một bầu trời. Cô quay lại nhìn bà ấy, chỉ thấy bà ấy khẽ cúi đầu xuống giơ tay chỉ về hướng ấy. Ngõ ý là mời cô.

-Xin mời...

Cô biết bản thân bây giờ chỉ có một con đường để đi, sống chết có số, cô vẫn tin tưởng vào bản thân mình. Nếu có lỡ không may cũng mong sao được chết một cách nhẹ nhõm dễ chịu.

Nhưng khi bắt đầu chạm đôi hài đỏ lên bật thềm cô đã nghĩ khác. Mắt cô nhìn lên cánh cửa, một làn khói đen nhẹ nhàng toả ra. Theo như cô biết đó được xem là âm khí...

-Họ mang mình đến đây để làm gì? Giết mình sao?

Cô đứng bần thần một lúc, phía sau ánh mắt của bà cụ ấy vẫn ngó nhìn theo cô. Cô giơ tay ra nhẹ nhàng đẩy cửa. Tiếng bước chân lộp cộp vang lên, bên trong ánh nến sáng choang. Sau khi đóng cửa lại cẩn thận cô mới nép lưng vào cửa. Lặng im xem rốt cuộc bà ấy đã rời khỏi đây chưa.

Một lát lâu sau bà ấy mới mỉm cười nắm hai tay lại với nhau, sau đó lặng lẽ rời đi, cái chân cà thọt và cả cái lưng đã còng của bà từ từ rời xa nơi đó. Cô bên trong nghe thấy tiếng bước chân một lúc một xa hơn mới bắt đầu rịn mồ hôi. Trước mặt cô là vô số bài vị làm bằng gỗ. Được khắc chữ màu đỏ lên trên, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy.

Căn phòng kín không lọt nổi một chút gió, cả ánh nến cũng đứng yên. Cô liếc mắt nhìn xung quanh, tất cả những thứ được bày trí trong căn phòng này đều là màu trắng. Sau khi đã nhìn rõ rồi chân cô mới bắt đầu cử động.

-Chỉ cần thắp cho mỗi bài vị một nén nhang.

Cô từ từ tiến lại, một nén nhang...mỗi bài vị một nén nhang.

Cô tiến lại bàn, giơ tay cầm lấy một bó nhang sau đó đưa lên nến, nhang thời này có phần to hơn so với sau này, nhưng chắc do nhà họ giàu hay sao nhưng cô cảm thấy mỗi cây nhang đều được làm rất tỉ mỉ. Thậm chí còn được chạm khắc trên mỗi cây nhang. Vì nó quá đẹp nên cô cứ nhìn ngắm nó một hồi, đến khi ngắm nghía xong cô mới giơ tay phủi khói đi, giơ lên trán nhắm mắt cầu khấn, bằng tất cả sự thành tâm.

-Mọi người ở đây sống khôn thác thiêng, có thể nghe được lời tôi nói không? Tôi vốn dĩ không thuộc về nơi này, nhưng một người đã nói với tôi nhiệm vụ và sứ mệnh của tôi nhất định buộc phải trở về nơi này. Tôi biết mọi người sẽ không vô duyên vô cớ muốn lấy mạng tôi đâu, vì thế xin hãy giúp tôi vượt qua cái ải này có được không? Tôi nhất định không làm chuyện gì xấu. Nhất định là như vậy.

Nhưng mà...có làm chuyện gì xấu không cô còn không biết. Bà già kia chỉ bảo muốn cô thay đổi lịch sử, chưa nói rõ ràng muốn thay đổi cái gì kia mà.

Cô chần chừ chưa cắm nhang. Lát sau mới đưa tay ra cắm vào lư hương. Giữa điện thờ là một cổ quan tài lớn. Cô nhìn sơ qua đoán chừng cũng đã biết. Người nằm trong đó có thể là người bà cụ kia nhắc, là bà cả của nhà họ Thượng.

Cô cắm nhang hầu hết các bài vị, đến cái quan tài cô thành khẩn quỳ xuống, bái lạy đàng hoàng rồi cũng cắm nhang xuống. Cô quỳ ở đó một hồi sau mới ngẩn mặt lên. Chưa kịp đứng dậy đã khựng lại một chút, cô nghe thấy có một tiếng cộp phát ra. Cô ngẩn mặt nhìn thì thấy sợi dây chuyền của cô rơi xuống. Lúc ấy nó lăn lông lốc vào giữa cái hòm. Cô chép miệng cái rồi nhỏng mông lên khom mặt xuống dưới, cái hòm được kê lên một khoảng cách mặt đất cũng vừa đủ để cô chui vào. Thế là cô nằm sấp ra nền luồn lách vào trong.

-Bà cả à xin lỗi nha. Cháu chỉ xin nhặt lại sợi dây chuyền thôi.

Nói xong cô chui mỗi lúc một sâu, tay cố vươn ra hết cỡ rồi mà vẫn chưa nắm được cái sợi dây chuyền. Cô lại phải chui vào thêm một chút.

Kết quả là cả người đều chui tọt vào trong. Vừa lúc ấy chợt bên ngoài có tiếng bước chân. Vừa hay cô đã nắm được cái mặt dây chuyền vội nhét vào áo, cô im lặng ngó ra xem ai là đang đi ngang hay có chuyện gì. Nhưng sau đó lại chẳng nghe gì tiếp theo cả, lúc ấy cả người đột nhiên cứng đờ, nằm sấp trong đó được một lúc thì mặt mũi đã đổ đầy mồ hôi. Được một lúc sau bỗng nhiên có cái gì rơi xuống đầu cô, ẩm ẩm ấm ấm. Lại còn hơi tanh tanh. Gai óc nổi lên, cô nhẹ nhàng lật người lại, ngẩn mặt nhìn thẳng lên đáy quan tài.

Tạch....

Tạch....

Một giọt rồi lại một giọt, nó là máu...nó rơi ra từ quan tài.

Cô thấy quan tài bị khoét một lỗ bằng nắm tay, giơ tay lên chạm thử vừa rút ra đã dính đầy máu. Kì lạ thật đó.

-Bà cả mất cách nay mấy ngày rồi.

Lời bà cụ ấy nói cô vẫn còn nhớ. Nếu như lời bà ấy nói thì có phải người chết mấy ngày rồi thì máu sẽ không còn loãng thế này không? Hay là bà ấy còn sống?

Chợt cô nhanh chóng bò ra khỏi đó, nhưng gấp gáp làm sao khi vừa đứng dậy chân đã lỡ đá vào cái ghế lót kê dưới quan tài làm nó văng ra. Quan tài mất đi chỗ kê nên liền đổ rạp xuống nền. Rầm một cái đã ngã nghiêng qua một bên. Quan tài làm bằng gỗ đặc ruột nên rất nặng và dày. Phát ra âm thanh va đập lớn đến độ chắc mọi người ở xa cũng nghe được.

-Chết rồi, họ sẽ giết mình mất.

Nhưng cô làm sao đỡ nổi nó lên lại như ban đầu. Tuy vậy nhưng cô vẫn rất tò mò. Tò mò xem rốt cuộc người bên trong là còn sống hay chết rồi. Vì dưới quan tài có cái lỗ. Nếu như người còn sống thì vẫn thở được qua cái lỗ đó. Nhiều khi vì lí do gì đó khiến bà ấy chết tạm thời, sau đó sống dậy cũng nên. Ở thời của cô còn có bác sĩ chuẩn đoán, thời này vừa lạc hậu vừa cổ hũ, nếu như đúng thật thì bây giờ phải mở nắp quan tài ra.

-May quá không có đóng đinh.

Tuy vậy nhưng cái nắp rõ là nặng. Cô đẩy đổ cả mồ hôi mà nó vẫn chưa xi nhê gì. Biết vậy nhưng đây được xem là cứu người cứu mình, nếu bà ấy còn sống thật thì cô sẽ cứu được một mạng người. Vừa tích đức vừa được lập công lớn. Tội lỗi của cô hên xui sẽ được nhà họ Thượng xí xoá đi.

-Ây...daaaaa

Cô đẩy đến nghiến răng nghiến lợi. Dùng hết tất cả sức lực bình sinh bao nhiêu cơm gạo đã ăn dùng hết cho lần này.

-Hây...

Bên ngoài bỗng dưng có tiếng bước chân dồn dập, cô giật mình ngẩn mặt quay đầu lại, đúng như cô dự đoán từ trước người nhà họ Thượng đã nghe được tiếng động và đã sai người chạy đến đây. Phải mau chóng mới được.

Nhưng cái thân thể còi cọc của vị tiểu thư này đúng là khiến cô lực bất tòng tâm. Đẩy cỡ nào cũng không xê dịch được một miếng.

-Chết thật rồi, bà cả à có phải bà đã muốn nói gì với tôi không? Không phải tự nhiên bà lại xui khiến tôi chui xuống quan tài, không phải tự nhiên lại cho tôi biết chuyện đó đúng không? Bà có oan tình gì muốn nói không? Cho dù bà chết rồi hay còn sống tôi nhất định giải oan cho bà. Làm ơn hãy xe dịch cái nắp chết tiệt này đi mà...

Cô nghiến răng cố đẩy ra, sau đó là một cái rầm phát ra. Cô đơ người từ từ quay lại sau, một người con trai đã dùng chân đá tung cánh cửa ra. Cô chớp mắt cái rồi lùi lại phía sau. Tay người đó khẽ run lên, ánh mắt lạnh lùng đến độ suýt làm cô sợ chết khiếp.

-Thượng Quan Nhất.

Cô lấp bấp. Đúng là anh ta, vì lúc tham quan cô có xem qua mấy bức tranh vẽ về chân dung của người nhà họ Thượng, trong đó có một bức là tranh màu. Lúc ấy bạn bè cô ai cũng ngạc nhiên vì thời cổ đại như vậy lại xuất hiện một bức tranh màu, với lại nét vẽ lại còn rất giống nét vẽ của cô. Họ ngạc nhiên sau đó háo hức kêu cô lại ngắm, một phần nữa vì nhan sắc của người trong tranh thật sự quá là đỉnh đi.

-Lam Hân à, cậu xem bức tranh này nè, nét vẽ giống cậu y đúc. Nói thử xem đây là tổ tiên mấy đời của cậu vẽ hay là cậu đã xuyên không về thời đó vẽ rồi quay lại đấy.

Cô thấy họ lôi kéo cũng ngẩn mặt lên xem, họ nói không sai, nét này giống với nét cô hay vẽ có thể nói là y đúc. Phần pha màu cũng không khác mấy. Nhưng mà trên đời nhiều người như vậy những thứ giống nhau cũng đâu có ít. Xem như là trùng hợp đi.

-Xem nào...

Một người bạn bên cạnh chợt dò ngón tay vào khung bằng kính trong suốt, miệng đọc mấy dòng chữ bên dưới.

-Thượng Quan Nhất...sinh năm...mất năm...

Họ cứ chăm chú nhìn chữ còn cô lại nhìn tranh, lạ thật đó thời này là thời xưa kia mà. Tại sao lại có một người con trai để tóc ngắn, mái tóc lại còn là màu bạch kim nữa. Bị bệnh bạch tạng sao? Nước da trắng môi lại còn đỏ, đúng là rất đẹp trai.

-Này thật khủng khiếp, theo ghi chép thì đây là cậu cả nhà họ Thượng, lịch sử không biết có điêu không nhưng ghi là cưới tận 49 cô vợ đấy. Oa thật kinh khủng.

-Đẹp trai thế này kia mà.

Một bạn học khác cảm thán, lại một người nữa nói thêm vào.

-Nhưng mà còn kìa, lịch sử ghi anh ta đã giết tổng cộng hơn 300 người trong suốt cuộc đời ngắn ngủi của mình đấy.

-Đúng là một nét đẹp tàn bạo mà.

Lam Hân bị thu hút bởi ánh mắt của người trong tranh, sau đó là phần hồn bị hút vào trong ấy, giống như bản thân đã từng mơ thấy người này.

-Này...Lam Hân, cậu không sao chứ? Ổn không vậy? Mặt cậu xanh quá.

Cô đứng trơ người ra, mồ hôi chảy xuống dưới thái dương, đôi mắt sáng lên một tia chói qua.

Một mũi kiếm xoẹt qua gương mặt cô, nó nhanh đến độ nó cắm phập vào cái cột sau lưng cô, tóc cô đứt ra rơi xuống nền nhà lả tả, gương mặt tái mét chợt nhỏ ra một giọt máu.

-Cậu Quan Nhất....

Mấy tên gia nô chạy vừa tới đã giật mình vì thấy cái quan tài ngã ngửa ngã nghiêng. Bên kia cô đứng thất thần, sau lưng cô là cậu Bảo Nhất, một tay cầm quạt một tay nắm lấy thắt lưng cô từ từ buông ra. Nếu không phải Bảo Nhất nhảy vào kéo cô qua một bên thì bây giờ giữa trán cô sẽ là nhát kiếm vừa nãy.

-Anh cả có gì từ từ nói mà.

Bảo Nhất mỉm cười nhẹ sau đó nhìn xuống cô, cô vẫn đơ ra như tượng đá chẳng có cử động gì. Cho đến khi lão gia và phu nhân đến thì cô mới khuỵ xuống, chỉ cách một tý thôi cô đã chết dưới tay Thượng Quan Nhất rồi. Cô run rẩy sau đó ngẩn mặt lên. Ánh mắt cái tên Quan Nhất kia lạnh lùng nhìn cô, may sao có tên Bảo Nhất này. Không thì không tưởng tượng được.

-Có chuyện gì?

Lão gia giọng vẫn ồ ồ, từ tốn hỏi.

Cô vẫn chưa nói được gì, bấy giờ Quan Nhất mới liếc mắt qua nhìn tên gia nhân, ra ám hiệu lôi cô dậy, lúc sau bọn họ đã đỡ cô lên được rồi sau đó mới hỏi cô lại lần nữa.

-Chuyện gì đã xảy ra?

Sau khi hỏi lại lần hai, cô cảm thấy nếu cô còn không chịu mở miệng thì nhất định họ sẽ giết cô ngay lập tức. Cô mở miệng ra sau đó nhìn qua cổ quan tài, liều mình nói đại.

-Bà cả vẫn còn sống.

Lúc ấy lão gia bất ngờ trợn mắt lên. Cô lùi lại một bước sau đó lấp bấp nói.

-Lão...lão gia.

-Ăn nói xằng bậy.

Cô biết họ sẽ không tin, cả bản thân cô cũng không chắc. Nhưng suy đi nghĩ lại họ không tin cũng đúng, vì người chết mấy ngày thì sống lại làm sao? Trời ạ bản thân cô nói cũng là đoán bừa.

-Lão gia xin người hãy mở nắp quan tài ra được không? À đúng rồi...đây là máu, máu chảy ra từ đáy quan tài đấy ạ.

Cô giơ tay ra, bàn tay đã dính máu bây giờ sắp khô lại. Cô giơ ra cho họ xem, nhưng họ nhìn cô với ánh mắt tựa hồ rằng cô đang nói nhảm hoặc bị điên.

-Đừng nhiều lời với nàng ta.

Thượng Quan Nhất rút ra thêm một thanh kiếm bên cạnh một tên gia nhân khác, tiếng gươm va vào vỏ tạo ra âm thanh gai người. Lúc ấy chẳng nói chẳng rằng tiến lại chỗ cô. Cô cứ thế lùi lại.

-Sao ngươi dám động đến mẹ ta? Tại sao?

Ánh mắt ấy lời nói ấy. Cô chợt nhíu mày rồi nghiêng đầu qua một bên, trước mũi kiếm giơ lên cao, cô nghiến răng chờ chết.

-Anh...

Phía sau Thượng Bảo Nhất nắm lấy cánh tay cô giật ngược lại. Sau đó giơ cái quạt lên chặn thanh kiếm giữa không trung.

-Mở nắp quan tài ra đi.

Lời Thượng Bảo Nhất vừa thốt ra thì đám gia nhân phía sau được một phen giật mình. Vì trước đây cậu hai nhà họ tính tình ôn hoà trầm lắng. Chuyện liên quan đến cậu cả hay bất cứ ai đều không rảnh nhúng tay vào. Bây giờ lại nghe theo vị tiểu thư này động đến xác bà cả.

Thượng Quan Nhất bỏ kiếm xuống, lão gia phía sau dường như không đồng ý, lúc ấy mới ra lệnh đám gia nhân đỡ quan tài lên cho ngay ngắn đàng hoàng. Cô bất giác nhìn lại sau lưng. Người con trai này chợt nhìn qua cô, ánh mắt dịu dàng nhất trong tất thảy đám người này.

-Bảo Nhất à con đang nói gì vậy? Bà cả mất đã mấy ngày thì làm sao mà sống lại được kia chứ? Con đừng nói nhăng nói cuội chọc anh cả của con nữa.

-Mẹ...nếu như lời tiểu thư ấy nói là thật, chúng ta có mất gì? Mà cho dù có là giả thì trị tội sau đâu có muộn.

-Nhưng Bảo Nhất à, con nên biết làm vậy là đắt tội với bà cả đấy, người chết rồi sao có thể mở nắp quan tài chứ?

Cô liền xua tay nói gấp.

-Không không, hãy mở nắp ra đi, hoặc nếu không xin hãy cho người kiểm ra đáy quan tài, dưới đó có một cái lỗ đó, với lại máu còn loãng thì vẫn còn hi vọng.

Lúc ấy cô chẳng đợi mọi người trả lời tự mình chui tọt xuống dưới, nhanh chóng chui ra đã giơ bàn tay ra.

-Đây...

Lúc này có vẻ như họ đã bị lung lay một chút. Cô quay qua Thượng Quan Nhất nói như chắc nịt.

-Ta dùng cả mạng của ta cá cược, nếu ta nói sai các người chém giết tuỳ thích.

-Mạng rác rưởi của nàng à? Ta muốn cả nhà nàng. Nàng dám cá không?

Cô có chút do dự, mắt đảo quanh một chút sau đó cắn răng chạy lại, trước sự bất ngờ của tất cả mọi người cô chồm nhảy lên ôm lấy người của Quan Nhất.

-Thượng Quan Nhất, ngươi nghe nói ta đội mồ sống dậy chưa? Ngươi nhất định phải giúp mẹ ngươi, ngươi có tin rằng ta biết trước tương lai của tất thảy người nhà ngươi không?

Cậu cả nghe xong có chút bất ngờ, Bảo Nhất nhìn hai người họ dính lấy nhau còn bất ngờ hơn, trước nay chưa ai dám làm hành động như vậy với anh cả của mình.

Cậu cả đẩy cô ra, sau đó nhìn qua đám gia nhân ra lệnh.

-Mở nắp quan tài ra.

-Hả?

Mọi người bất ngờ thốt lên, cậu khom người nhặt cái kiếm lên sau đó rà xuống nền.

-Mở hay ta chém bay đầu các ngươi.

Bọn họ ai nấy sợ tái mặt. Trước giờ cậu cả giết người không gớm tay, cậu ấy nói giết là giết, không nói giết nhưng muốn giết cũng sẽ giết.

Lão gia đứng phía sau nhìn đám gia nô bất lực khẽ gật đầu. Đám gia nô ấy túm tụm lại sau đó ì ạch khiêng cái nắp quan tài ra. Vừa hở được một chút thì cô đã chạy lại chui vào nhìn.

-Hả? Bà cả có thai sao?

-Vỡ nước ối rồi...tôi sẽ thử đỡ đứa trẻ xem sao?

-Cái gì chứ?

Mọi người lại có một phen hốt hoảng, bà hai nhất thời bất ngờ trợn mắt lên.

-Lão gia bà cả chết rồi vậy nếu đứa nhỏ đó được sinh ra thì có khi nào là quỷ không? Không hay đâu.

Cô nghe vậy cũng đoán chắc người thời này mê tín rất dữ. Cô đã được Thượng Quan Nhất cho phép thì sao có thể dễ dàng từ bỏ chứ?

Cô khom người áp tai nghe và kiểm tra nhưng tiếc là bà cả đã tắt thở, nhưng có điều thân thể còn ấm, có khả năng đứa trẻ vẫn còn cứu được.

-Chuẩn bị dao, tôi cứu đứa trẻ.

-Chuẩn bị dao.

Quan Nhất lạnh lùng nói, lão gia có phần không vừa ý, nhưng chưa kịp nói gì thì cậu đã nhìn qua.

-Hai người về phòng đi.

Nói xong cậu buông lưỡi kiếm ra, hai người họ biết tính khí của cậu không tốt. Đành chấp nhận rời đi mà không nói tiếng nào.

Đám gia nhân chạy bán sống bán chết tìm dao, cô nhờ họ bế xác bà cả ra, đặt ngay ngắn xuống nền sau đó mới bắt đầu. Lúc còn đi học thầy cô giáo có dạy một ít. Cái này được xem như đứa trẻ này có vận may đến đâu. Cô cũng không rành mấy, nhưng mà bây giờ người mẹ đã chết. Việc lấy đứa trẻ sẽ đơn giản hơn nhiều.

-Thượng Quan Nhất, tôi sẽ cố gắng hết sức.

Lần này vừa đánh cược mạng của cô, vừa đánh cược cả gia phả nhà vị tiểu thư này. Phải cẩn thận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK