BẢY KIẾP TRÙNG SINH
Chap 15 ( Pho tượng chứa ma)
-Lại phu nhân, bà ấy chết rồi...
Ánh mắt lạnh lùng của bà đồng Ái làm cô thoáng giật mình. Lời bà ấy đã nói ra như vậy thì bây giờ cũng chẳng thể làm gì được nữa. Chỉ cảm thấy có chút khó xử.
-Vậy à...nhưng sao bà lại đi cùng cậu Bảo Nhất?
Bà ấy nhẹ nhàng trả lời.
-Ngày trước ta có làm việc cho Thượng lão gia. Quen biết với cậu Bảo Nhất một chút mà thôi. Đã lâu không gặp nhưng tính khí của cậu Bảo Nhất vẫn là ôn nhu như vậy.
Nói xong bên ngoài vang lên tiếng gõ cộc cộc. Cô vén tấm rèm ra. Cậu Bảo Nhất nhẹ nhàng đưa vào một đôi hài. Nó ướt mem nhưng ít ra không còn dính bùn.
Cô hiểu ý nên giơ tay ra đón. Cô nhẹ nhàng đưa chân mang vào. Nhìn qua bà đồng Ái một lần nữa mới nói.
-Nếu đã không cứu được Lại phu nhân thì tôi vẫn phải quay lại đó lần nữa.
-Được...nhưng người đàn ông trú ngụ trong thân xác Lại phu nhân là một tên chột. Có thể linh hồn đang trốn trong một bức tượng nào đó cũng nên. Vì thế nếu muốn diệt hắn ta hãy cầm lá bùa này, dán lên bức tượng đó sau đó đập vỡ nó đi.
Cô nhìn xuống tay bà sau đó cầm lấy nhét vào áo. Gật đầu cái nhẹ.
Cô đưa chân ra. Vừa đứng dậy đã thấy cậu Bảo Nhất chìa tay đưa cô một cái khăn. Ánh mắt sáng như sao của cậu khiến gương mặt cô đỏ bừng bừng.
-Cảm ơn cậu Bảo Nhất.
-Chị đi cẩn thận.
-Được.
Cô cầm lấy cái khăn sau đó quay lại nhìn bà đồng Ái. Cố ý muốn căn dặn bà rằng hãy đợi cô. Cô sẽ quay lại tìm bà, dặn xong cô liền rời đi, tiến thẳng đến ngôi nhà đó. Trời đã có sương mù, tiếng gà gáy sáng đã vang lên.
Két...
Cánh cổng mở ra, bên trong là A Hoang đang trơ mắt nhìn cô. Cô tiến nhanh lại sau đó bất ngờ nắm lấy nó.
-A Hoang...
Nó lo lắng níu lấy cô rồi run giọng.
-Thiếu phu nhân, người đã đi đâu vậy ạ?
-Ta? Ta...
Nó chưa đợi cô nói hết câu đã giật tay cô qua một bên sau đó nói.
-Thiếu phu nhân, Lại phu nhân nhà này mất rồi.
Cô chẳng bất ngờ gì mấy, chỉ gật nhẹ đầu một cái.
-À ừ...
Nó lại nói thêm.
-Sáng sớm đã nghe thấy hai bà vú kêu lên thất thanh. Em giật mình chạy ra thì thấy ai cũng khóc.
Cô vừa nghe đến đó chợt như bị điện giật. Chạy nhanh vào phòng tìm Lại An, mở toang cánh cửa ra cô thấy nó nhẹ nhàng ngẩn mặt lên. Hai tay ôm chân ngó ra.
- Thiếu phu nhân?
-Lại An...
Hai người chớp mắt nhìn nhau. Sáng hôm ấy cô và nó đến căn nhà kho nơi nhốt mẹ nó. Nó nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra. Cô và A Hoang cũng theo sau. Cả hai bà vú nữa. Sau khi đã vào đến nơi cô mới hiểu tại sao A Hoang kể rằng hai bà vú kia lại hét thất thanh như vậy. Cảnh tượng cả xác bà cả bị treo lơ lửng trên trần nhà. Máu cứ tong tong nhiễu xuống đọng lại một bãi dưới chân. Mắt mũi trong khó coi vô cùng. Đến bây giờ nhìn lại mà hai bà vú vẫn khóc lóc.
-Lại An.
Cô nhẹ nhàng kéo nó lại. Chợt nó rút tay ra khỏi tay cô, chân chầm chậm tiến lại nhìn lên xác mẹ.
Nó nhìn ngắm một lát mới quỳ xuống dưới, cô nhìn qua A Hoang sau đó nói.
-Em tìm cho ta hai người đàn ông khoẻ mạnh. Nhớ căn dặn giữ kín chuyện này.
-Dạ...
Nó chạy nhanh ra ngoài. Cô đứng im nhìn Lại An sau đó lại ngó hầu hết một lượt quanh căn hầm này. Toàn là đồ làm bằng gốm, có một hình nộm bằng gỗ cắm đầy đinh lên đầu thì hôm qua cô cũng đã thấy rồi. Mắt cô vẫn láo lia nhìn. Bên kia có một kệ đựng rất nhiều sách. Hầu như đều đã cũ kĩ rồi.
Cô thấy Lại An như vậy nên cũng không dám đi xung quanh tìm hiểu, tình cảnh này làm vậy thì lại không nên. Vì thế cô chỉ có thể đứng nhìn.
Lát sau A Hoang chạy về, đúng như lời dặn nó tìm được hai người đàn ông to khoẻ, nó nói hai người này làm công việc mai táng người đã khuất. Nên chuyện mai táng họ có thể làm gọn gàng.
Cô đứng nhìn bọn họ bắt ghế bưng cái xác Lại phu nhân xuống. Lại An gương mặt lạnh tanh nhìn xác mẹ mình. Đến khi mang đi ra ngoài rồi cô mới nán lại một chút. Tranh thủ mọi người bận bịu nên đi xung quanh. Cô đi đến đâu mắt liền lia qua lia lại đến đó.
-Bà ấy dặn tìm một bức tượng, nơi này lại toàn là đồ gốm và tượng đất sét. Vậy thì là cái nào mới đúng đây?
Cô đi quanh một lượt, bước chân chầm chậm chầm chậm. Mắt nhẹ nhàng lia qua lia lại. Nhưng vẫn chưa cảm thấy có gì đó bất thường, nhưng cảm giác có cái gì đó đang nhìn mình từ sau lưng. Cô nhẹ nhàng mỉm cười.
Thở ra một hơi sau đó liền móc lá bùa ra. Loạng choạng làm sao liền ngã qua bên chỗ gốm sứ, ai ngờ tay kia lại vớ trúng một cục đá được người ta vẽ xong cất dưới ngăn dưới. Cô cảm thấy hình như có một bức tượng hình con công đang né lá bùa của cô. Khi cô giả vờ ngã tay có lùa qua hết tất thảy các bức tượng. Ấy vậy mà có một tượng lại thụt lùi vào trong.
Cô đứng dậy giả vờ than đau sau đó nhanh chóng bụp một phát dán lá bùa lên con công. Cục đã bên tay kia đã được văng ra và đáp thẳng vào con công ấy.
Bốp...
Quá trình chưa mất đến hai giây, nhưng kết quả còn hơn tưởng tượng. Vì không chỉ vỡ mình con công, nó còn vỡ nguyên một kệ đựng chung.
Tiếng thét vang lên không quá lớn nhưng cô cũng đủ biết được là mình đã nhắm đúng vào thứ cần nhắm. Sau khi nó đã vỡ tiếng gầm gừ như chưa chịu khuất phục vẫn vang lên.
-Hại người thành ra hại mình mà thôi.
Tiếng loảng xoảng phát ra khá lớn nhưng chắc chẳng ai chạy vào kiểm tra. Vì đơn giản cô biết họ đang làm chuyện quan trọng hơn ngoài kia. Đấy chính là chôn cất Lại phu nhân.
Cô nhìn vào pho tượng con công đã vỡ ra làm nhiều mảnh. Chợt nó rung lên mấy cái rồi chảy ra một dòng máu màu đen tanh tưởi. Cô lùi lại mấy bước sau đó mới va trúng kệ sách sau lưng. Cô liền quay lại nhìn, nhưng cảm giác pho tượng vỡ ấy đang vật lộn với lá bùa thì phải. Nhưng chẳng quan trọng, bà cụ ấy dặn sao thì làm vậy vẫn hơn. Để yên đó thì tốt hơn là nhúng tay vào. Cô đưa tay lướt qua một lượt mấy quyển sách. Những quyển sách cũ nát như kiểu đã được tạo ra hằng trăm năm vậy. Cô rút đại một quyển mở ra xem thử. Toàn là những chữ viết cổ nên có nhìn kĩ cũng không hiểu là viết cái gì.
Cô lại cất nó lên kệ rồi lại lục thêm một quyển khác. Nhưng giở ra bao nhiêu quyển thì vẫn mơ hồ. Vốn dĩ là muốn tìm xem quyển sách nào mới là quyển có liên quan tới chuyện Lại phu nhân chơi ngải. Nhưng người như cô có xem bao nhiêu lần vẫn là không hiểu thôi.
Lúc ấy bất lực quá nên đành quay ra nhìn lên hình nhân bằng gỗ thêm một lần nữa. Xem rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu.
Nhưng nhìn tới nhìn lui chỉ khiến bản thân cứng đờ ra.
-Nên hỏi bà cụ ấy cho chắc vậy.
Cô xoay người sau đó rời đi. Lúc rời đi tới cửa thì toàn bộ đồ đạc được cất trên kệ đều ngã xuống không còn gì. Nó giống như kiểu linh hồn trú ngụ trong con công ấy đang tức giận dằn mặt của cô. Nhưng nếu hắn ta làm được gì cô thì đã không làm hành động nhảm nhí này. Nghĩ vậy nên cô rời khỏi đó. Mới bước ra đến cổng đã thấy A Hoang đứng đó chờ. Nó tiến lại rồi kéo tay cô.
-Chúng ta gửi quà xong rồi thì nên đi nơi khác thôi thiếu phu nhân.
-Vậy còn chuyện Lại phu nhân thì sao?
-Dù chuyện gì xảy ra thì cũng không phải lỗi của chúng ta. Vậy nên cũng không liên quan đến chúng ta. Nếu người nhà họ Thượng mà phát hiện ra chúng ta lo chuyện bao đồng hay liên quan đến nhà họ Lại thì chúng ta mới là người gặp chuyện đấy ạ.
-Ta không lo chuyện bao đồng. Ta đến đây là vì bà cả nhà mình. Chuyện bà cả sắp xong rồi, ta cần ở lại thêm một thời gian nữa.
-Không được. Chúng ta không thể.
Nó nói xong thì bên ngoài có tiếng xe ngựa lộc cộc vang lên. Gia nhân nhà họ Thượng đã đến rồi, thấy cô mặt mũi lem luốt vì tối qua cô ngã dưới đồng. A Hoang hiểu ý nên tiến lại tát cho mấy tên gia nhân mấy tát, còn trách mắng.
-Các người bị ma đuổi sao, cả y phục của thiếu phu nhân cũng không kịp để lại cho người. Các ngươi xem đi.
Bọn họ ai nấy đều sợ hãi quỳ xuống run rẩy giải thích. Nhưng vấn đề ở đây là câu thời gian. Cô có lí do chính đáng để ở lại thêm một chút.
A Hoang tiến lại lấy y phục ra sau đó đưa cho cô. Cô bước vào trong xong A Hoang vẫn quay qua quát bọn họ thêm mấy tiếng, cuối cùng cũng chịu đi theo.
-Thiếu phu nhân. Người tăm đi, lát em dẫn người đi ra gặp cậu Lại An, em biết chúng ta không nán lại lâu được nhưng mà vẫn có thể chào tạm biệt họ.
-Cảm ơn em A Hoang. Em hiểu ta thật đó.
-Em theo người cũng lâu rồi, nếu không hiểu người mình hầu hạ vậy sao em dám đứng ra chăm sóc bà cả chứ.
Cô bước vào bồn chuẩn bị tắm rửa, nhưng khi ngẩn mặt lên đã thấy bóng dáng một người con gái đứng lấp ló bên tấm rèm bằng vải mỏng. Bóng dáng ấy nhìn phớt qua đã biết đó là Lại Hoa tiểu thư rồi. Nàng đứng trơ ra đó chứ chẳng nói gì, hình dáng như kiểu nàng đang nhìn chăm chăm vào mình. Cô vừa tắm táp vừa lẩm nhẩm.
-Ta chẳng thể cứu nổi mẹ của nàng, nhưng ta đã cố gắng hết sức trừ khử đi con ma đã xúi giục mẹ nàng làm chuyện xấu. Âu cũng là cái giá mà mẹ nàng phải trả. Ta cũng là một người bình thường. Ta chỉ có như vậy mà thôi.
-Cảm ơn...
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, tấm rèm nhẹ nhàng bay phất lên rồi nàng biến mất. Trả lại đó một không gian im lặng ảm đạm buồn tẻ. Nhạt như kiểu nén cả người cô lại vào nhau.
Cô đứng trước một cánh đồn vắng vẻ, tiền bạc âm phủ bay tung trời. Phía trước đã nho lên một cái mộ bằng đất mới nhú. Cô chợt mỉm cười rồi tiến lại.
-Lại An...ta phải đi.
-Người đi đi...
Trên đầu nó đeo một cái khăn tang, đứa trẻ này không khóc, chỉ chất chứa trong đáy mắt nổi u uất không nói thành lời.
-Ta sẽ quay lại...đến lúc đó ta muốn ngươi phải đứng ở cửa chờ ta. Nghe rõ không?
-Ta sẽ chờ người...thiếu phu nhân.
-Ngoan...ta sẽ trở lại sớm thôi.
Cô đứng dậy nhìn vào ngôi mộ ấy một lần nữa, vẫn cảm thấy có gì đó không được ổn. Chuyện này kết thúc quá đơn giản rồi. Nhưng tình thế này nhất định phải rời đi. Cô thật sự đang phân vân khó xử.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK