BẢY KIẾP TRÙNG SINH
Chap 18 cái bẫy
-Đến nơi rồi ạ.
Tên gia nhân dừng xe ngựa lại, gọi khẽ qua tấm màn bên trong.
-Ta đi đây, cảm ơn cậu Bảo Nhất.
-Được, cẩn thận.
-Tạm biệt nha.
Cô nói khẽ sau đó bước xuống xe, tay vẫn cầm mấy que kẹo sau đó tiến gần đến cánh cửa nhà họ Lại, cô giơ tay kéo cái vòng tròng treo ngoài cửa rồi đập vào cửa mấy cái. Dù sao xung quanh cũng không có ai nên cô cất cao giọng gọi tên nó.
-Lại An, ngươi có ở đó không, mở cửa cho ta với.
Kêu vừa xong đã nghe thấy tiếng lộc cộc phát ra từ bên trong. Quả nhiên nó đã mở cửa ra sau tiếng kêu. Cô thấy nó dụi mắt thì hớn hở đưa mấy que kẹo ra trước mắt nó.
-Cho ngươi này, ngươi ngồi canh ở đây đợi ta có đúng không?
Cô chống tay lên gối sau đó mỉm rồi lại dí cái kẹo vào miệng nó.
-Ăn đi, ngon lắm.
Cô quay lại đóng cửa sau đó kéo nó vào trong. Vừa đi nó vừa nhìn cái kẹo rồi lại ngước lên nhìn cô.
-Thế người quay lại đây khi nào lại đi.
-Trước khi trời sáng ta sẽ đi.
-Vậy người quay lại đây làm gì?
-Ta á? Có một chút chuyện, sao hả kẹo có ngon không?
Tiếng của cô và Lại An dọc đường đi cứ rôm rả. Cậu Bảo Nhất đứng bên ngoài chợt mỉm cười nhẹ, người xoay lại cái xe ngựa rồi chui vào trong.
Cô ngồi xuống ghế sau đó nhìn qua Lại An, trên đầu nó vẫn đeo một cái khăn tang. Cô thấy nó vẫn chưa ăn kẹo thì lại thắc mắc hỏi.
-Lại An? Sao không ăn? Ngươi sợ ta bỏ độc à? Hay ta ăn thử cho ngươi xem.
-Không phải...
Nó mân mê cái que sau đó lại ủ rủ nói.
-Cha ta thường căn dặn, ngoài đồ của nhà họ Lại mua về hoặc làm ra thì tất cả đều không được ăn. Nhất là đồ người khác cho.
-Hả? Vậy sao? Nhưng mà ngươi có muốn ăn không đã.
Cô dùng đôi mắt trìu mến nhìn nó. Ấy vậy nó lại gật đầu. Đúng là trẻ con thì mãi là trẻ con thôi.
-Ngươi muốn ăn thì ăn, muốn làm gì thì làm. Cứ thích là làm thôi. Ngươi từng mời ta ăn cơm, ta mời ngươi ăn kẹo, cái này là có qua có lại mà thôi.
Cô đẩy cái kẹo vào miệng nó sau đó lại hỏi.
-Có ngon không?
Nó mỉm cười sau đó gật đầu nhẹ. Cô lại mỉm cười tiếp.
-Vậy thì tốt rồi...ngươi thích là được.
Đang ngắm nhìn cảnh vật ngoài sân thì chợt có tiếng loạt xoạt vang lên. Cô liếc qua Lại An một cái, nó vẫn chăm chú ăn và vẫn chưa nhận ra được chuyện gì. Chợt khoé môi của cô cong lên, cô biết chắc chắn sẽ có gì đó bất thường mà.
-Lại An ăn xong chưa?
-Ăn xong rồi...
-Chúng ta vào căn hầm một chút có được không? Ta có việc cần đến đó.
-Có việc gì sao?
Nó chùi miệng sau đó tròn xoe mắt nhìn nó. Nhưng nó vẫn đứng dậy và dẫn cô đi, nó cầm một cái đèn lồng soi đường. Cô đi phía sau nhưng vẫn cảnh giác ngó quanh.
-Khoan đã Lại An...
-Hả...?
Nó đứng lại, cô liền ngồi xuống nắm vai nó.
-Nhà có dầu hoả không?
-Dầu hoả sao? Có...
-Lấy cho ta đi. Nó ở đâu?
-Ở bếp, đi theo ta.
Nó chẳng cần hỏi cô muốn lấy làm gì, cứ yêu cầu thì nó sẽ làm theo vô điều kiện.
Cô đi theo nó mà chân cứ cuống hết cả lên. Sau đó lại nghe thấy phía sau có âm thanh động. Cô vừa quay lại nhìn vừa giục Lại An đi nhanh. Đến khi vào đến bếp cô mới đóng cửa lại, giơ tay xé một mảnh của bộ y phục rồi cầm một khúc củi lên quấn vào.
-Dầu hoả đâu, mau lên.
Cô thấy nó đưa cái chum đựng mấy dung dịch lỏng sau đó cắm cả đầu vừa quấn vải vào. Cô thở phào rồi lại nhìn nó. Nó chẳng hiểu cô muốn làm gì, nhưng vẫn hỏi.
-Được chưa?
-Được rồi.
Nói xong cả hai người lại đi ra ngoài, cô cảm nhận trong một góc khuất tối tăm nào đó có một người đang thụt lùi lại. Cô liếc mắt qua bên kia sau lại kéo Lại An đi sát vào mình. Nó vẫn rọi đèn rồi cả hai cùng đi. Đến căn hầm cô vẫn quay lại đóng cửa cẩn thận. Nó thì đi xung quanh thắp thêm nến. Lát sau căn phòng đã ngập tràn ánh sáng. Cô vẫn cầm cái củi trên tay đi vòng quanh. Nó ngồi xuống ghế rồi nhìn cô.
-Người cần tìm gì nói ta tìm cho, như vậy có thể sẽ nhanh hơn đấy.
-Ta muốn tìm một bức tượng. Nhưng mà ở đây nhiều quá không xác định được.
-Tượng gì cơ...tìm nó để làm gì?
Cô vẫn đi xung quanh, sau đó lại sờ tay vào hết thảy các bức tượng bên trên cái kệ. Đôi tay sờ đến đâu khí lạnh liền xâm nhập vào cơ thể đến đấy. Cảm giác rùng mình khiếp sợ.
-Ta nghĩ mẹ ngươi...vẫn chưa kết thúc được đâu Lại An à.
Cô nói xong thì quay ra cửa nhìn, dưới cánh cửa có một cái khe nhỏ, và dưới cái khe đó là một đôi bàn chân dính đầy bùn đất. Cô kéo Lại An lại gần mình sau đó nhìn chăm chăm vào cửa.
Nhìn đôi chân đầy bùn kia thì chẳng còn lạ gì. Chỉ có đội mồ sống dậy từ dưới bùn mà thôi, vì lúc mai táng nhà chẳng mua nổi cái hòm đàng hoàng. Tiền A Hoang mướn người về chỉ đủ để người ta đào lỗ chôn cất cho. Cô mím môi nắm chắt cái đuốc tự chế trong tay. Lại An cũng thấy, với trí óc thông minh của nó thì không cần phải nói làm gì, nó nhìn cô bấu chặt cái đuốc mới nhắm mắt lại. Cô nhìn nó sau đó nói.
-Chúng ta hết cách rồi Lại An à.
-Cứ làm đi, không cần nhìn ta đâu.
Nói xong nó liền đi nép qua một bên. Lúc này cô biết Lại phu nhân quay lại là vì trong phòng này vẫn còn thứ quan trọng. Cô biết bức tượng mình đã đập vỡ kia hoàn toàn không phải là tất cả. Nếu dễ thế thì còn nói làm gì kia chứ.
-Con công biểu tượng cho sự cao quý đẹp đẽ. Lúc cô đưa tay chạm vào con công nó đã tự động thụt vào trong tránh né. Nhưng mà đó lại là thứ khiến cô tò mò. Vì đó chính là điểm yếu khiến nó bị vỡ. Có thể là kế địa hổ li sơn. Cô cảm giác đó là cố tình để cô phát hiện ra vậy.
Con công giống như đại diện cho sự cao quý đẹp đẽ của Lại phu nhân, sự nhút nhát của bà. Và rồi cô đã đập nát nó. Nhưng thời xa xưa cô đã từng nghe một câu chuyện. Công và quạ là đôi bạn thân.
Chợt cặp mắt cô liếc qua một bức tượng đen nhẻm núp trong một góc. Ánh mắt lạnh lẽo gai người dừng lại ở đó. Sau đó là nụ cười nhạt nhẽo của cô.
-Lại An à, lá bùa màu vàng ta bảo ngươi giữ để đợi ta quay lại. Đâu rồi?
Nó móc trong người ra sau đó là đưa cô. Nó vẫn nguyên vẹn. Cô thở dài rồi từ từ tiến lại cái hình thù con quạ kia. Rầm một cái cánh cửa bị phá tan tành. Cô giật mình trợn mắt lên. Bên ngoài là Lại phu nhân. Thân hình toàn là bùn đất, ánh mắt trắng đục khi trước giờ đã đen láy cả một con ngươi. Nhìn chẳng khác nào quỷ từ địa ngục trồi dậy là mấy. Cô mím môi sau đó lùi lại, tay nắm sẵn cái đuốc và chỉ chờ bà ấy xông lại là châm ngòi.
-Lại phu nhân chết thật rồi. Bức tượng hình con công ấy vốn dĩ là nơi cất giữ linh hồn của bà ấy có đúng không? Đấy không phải nơi ngươi trú ngụ. Là ngươi đã lừa ta qua mắt ta.
-Biết thế thì chịu chết đi. Một tên đến từ một nơi xa lạ. Ngươi tưởng ngươi sẽ thay đổi được gì hả? Chẳng thay đổi được gì cả nếu như ta còn ở đây.
Bà Lại với giọng một người đàn ông dõng dạc nói. Khí thế đầy sự tự tin.
Nói tới đó cô lại nhíu mày. Dường như hắn ta muốn ngăn cản chuyện cô sẽ giúp quay ngược thời gian để cứu lấy gia tộc nhà họ Lại. Rốt cuộc là có thù hằn gì kia chứ?
-Ngươi sẽ không ngăn được ta đâu. Ta đã biết được pho tượng cất giấu linh hồn của ngươi. Ta vẫn còn một lá bùa, tay ta lại cầm một cái đuốc. Ngươi chạy không thoát đâu.
Lại phu nhân mỉm cười. Sau đó cúi đầu xuống cười còn mãnh liệt hơn làm cô lạnh sốt rùng mình. Cảm thấy có gì đó không ổn lắm. Nhưng suy chưa kịp đã nghe một cái rầm. Nhanh như chớp cả người cô đã bị ép vào tường, mảng lưng và đầu đập mạnh khiến cô choáng váng mà buông cả cái đuốc trong tay ra. Rơi cái cộp xuống sàn nhà. Mắt cô hoa lên khi bị bóp lấy cổ chưa đầy 3 giây. Cô cảm giác móng tay như muốn bấu nát cái cổ họng của mình vậy.
-Lại An.
Cô liếc qua nhìn Lại An khọt khẹt kêu tên nó. Nó cũng bị giật mình nên cứ nép vào một góc người cứng đờ ra đó.
-Lại...
Cô nhíu mày mặt mũi đã đỏ lên chuyển sang tím tái, đến những sợi gân máu cũng đã nổi lên.
Cô quăng miếng bùa qua cho nó rồi nhắm mắt lại. Cả người vùng vẫy nhưng thâm tâm biết được không bao lâu nữa bản thân sẽ trụ không nổi.
Bây giờ chỉ trông chờ vào Lại An, nó có đứng đây nghe nãy giờ chỉ mong rằng nó sẽ biết bản thân nên làm gì. Cô giơ tay ra chỉ vào pho tượng hình con quạ đen. Lại An bò xuống nhặt lấy lá bùa, nó thở hổn hển. Lại phu nhân thấy vậy liền nhấc bổng cô lên. Chuẩn bị bước qua tóm lấy Lại An. Cô không muốn Lại phu nhân qua đó nên đã dùng hết sức còn lại giữ bà ấy.
Mắt cô hoa lên đầy mụ mị. Cô mím môi rồi khuỵ xuống dưới nền. Lại An nhìn quanh sau đó chạy lại pho tượng hình con quạ đen. Nó cầm lá bùa sau đó run run đôi tay.
Lúc ấy Lại phu nhân dùng sức mạnh quăng cô vào vách tường. Cô té nhàu xuống ôm cổ thở hổn hển. Sau đó bàn tay bà ấy liền hướng tới chỗ Lại An. Cô ngẩn mặt lên hét những tiếng tuyệt vọng.
-Lại An dán bùa vào tượng rồi đập nó đi. Nhanh lên.
Nó giơ tay ra dán ngay vào bức tượng. Chỉ một giây sau cả người nó bị bay lên không trung. Nó chỉ kịp nhìn cô một cái rồi ngã uỵt xuống nền bất tỉnh, đầu nó chấn thương máu đỏ chảy ra một dòng.
-Không...Lại An.
Lại phu nhân nhìn qua cô. Bức tượng chỉ mới dán bùa chưa bị vỡ. Cô bò dậy sau đó liền cầm cái đuốc lên. Chẳng ngần ngại đưa lên cái nến đang cháy. Ngọn đuốc bắt được dầu hoả sau đó thì bùng cháy. Cô liền bò dậy rồi nhìn Lại phu nhân.
-Chúng ta cùng chết đi.
Nhóm mãi mãi vẫn đang sale 120k nhé.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK