• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chap 7 cái chết oan ức của bà cả

Tối ấy sau khi đã nghe hết tất thảy những thứ cần được nghe. Trong thâm tâm cô cứ vừa mừng lại vừa lo. Nếu nói theo lời bà già ăn xin kia thì cũng thật khó nhằn. Gia đình nhà họ Thượng huy hoàng oanh liệt như thế từ những mấy trăm năm trước rồi, nói ra cũng đâu dễ gì mà đột nhập được vào cái được gọi là lăng mộ hay long mạch gì đó. Thật sự biết mối gở nhưng gở không được mới đáng nói chứ.

-Biết như không biết cũng như không vậy thôi.

Đang tìm đường trở về nhà thì xa xa đã thấy mọi người nháo nhào chỉ trỏ phía trước. Thật không tin được tiếng nổ lách tách trong màng đêm ấy lại là tiếng những cái cột bằng gỗ, những mái ngói đang cháy rực trong đêm.

-Thượng Quan Nhất, ngươi thật sự muốn giết ta, muốn dồn ta vào đường cùn hay sao?

Cô đứng đơ người ra một hồi, trên môi bất giác nở một nụ cười lạnh như băng. Lạnh hơn cả khối băng ngàn năm chưa tan.

-Các người muốn ta chết như vậy sao? Được lắm, thế thì chết chung đi.

Cô quay mặt rời đi, trong màn đêm vốn tĩnh mịch nay lại náo động do căn nhà rộng lớn kia trở thành ngọn đuốt sáng quắt màn đêm.

-Thưa lão gia, biệt phủ của thiếu phu nhân đêm qua đã phát hoả, tất cả gia nhân đi chơi trung thu vẫn còn sống. Gia nô nhà ấy cũng đã trốn thoát, có mỗi thiếu phu nhân...bị mắc kẹt trong phòng nên đã bị cháy rụi thưa lão gia.

Vừa bẩm xong thì mọi người trong nhà ai nấy đều im lặng, Thượng Quan Nhất đến cả cái nhếch mày cũng chẳng có, chỉ có Thượng Hiểu Nhất con trai thứ ba là có chút cảm thán.

-Tính ra chưa gọi được một tiếng chị dâu nữa. Tưởng đâu là người bất tử chứ ai ngờ cũng là người bằng xương bằng thịt mà thôi. Uống thuốc độc chôn rồi vẫn không chết, bị lưỡi kiếm của anh Quan Nhất phóng về mình cũng không chết. Thế mà bây giờ lại chết mất rồi.

Thượng Bảo Nhất con trai thứ hai của nhà họ Thượng vừa gõ cái quạt xuống bàn theo từng nhịp mới nhếch mép lên cười.

-Cha có còn nhớ...lời bà đồng Ái ngày trước nói gì không?

Bà đồng Ái chính là bà đồng mà lão gia xem trọng nhất, chuyện lớn chuyện bé gì cũng tìm bà ấy xem giúp. Nhớ mấy năm trước bà ấy có nói bâng quơ mấy câu mà khiến lão gia nhớ đến tận mãi sau này. Bà ấy đến xem tướng số cho cả ba vị công tử nhà, lúc ấy bà đồng có bảo tướng cậu cả Quan Nhất là tướng số đào hoa, nhưng hoa rơi vào tay cậu toàn là hoa đã rơi khỏi nhánh. Không phải cậu muốn hái mà là hoa rơi kia vốn muốn đậu lên người cậu. Thế là ứng vào người cậu, lấy cả 18 người con gái ai nấy đều chết vào ngày rước dâu. Đến nay cậu cả mang tiếng lấy 18 vợ mà chẳng có vợ nào. Hoa kia chưa hái đã tàn trên tay cậu. Mới coi tới đó bà đã khựng người lại, ánh mắt đâm chiêu nhìn lão gia, ngẫm thêm một chút mới nói tiếp.

-Nhưng đến một thời điểm, sẽ có người đến với cậu cả mà chẳng thứ gì khiến nó tàn úa đi. Đấy là một bông hoa sống dậy từ những mấy trăm năm sau...sống dậy trong một hình hài mới.

Nhưng bà đồng Ái chỉ nói bao nhiêu đó, trước nay bà ấy nói cái gì là đúng cái đó, sự tính nhiệm của lão gia đối với bà ấy là rất cao. Nhưng những năm gần đây gia đình bà ấy rơi vào chuyện không hay, bà ấy bị vong nhập còn tự tay tàn sát gia đình. Lão gia cũng không mời bà ấy đến nữa, nên cái lời nói bí ẩn kia lão gia vẫn chưa có câu trả lời, cho đến khi Bảo Nhất nhắc.

Nhắc tới đó lão gia lại ngã người ra sau rồi khẽ gật đầu. Đôi mắt nhìn xa xăm sau đó khẽ mỉm cười

-Nhắc mới nhớ, tiểu thư nhà đó đúng là không đơn giản, mạng lớn thật. Giống với con lắm Bảo Nhất à, mạng con cũng rất lớn.

Lúc ấy Bảo Nhất im lặng chẳng nói gì, đột nhiên gõ quạt lên bàn rồi ngẩn mặt nhìn lên.

-Vị Trần tiểu thư ấy...anh cả không thích vậy anh nhường lại cho em.

Mới nói một câu mà cả nhà ai nấy ngẩn mặt lên, mắt mở to trừng trừng hốt hoảng quay hết qua cậu hai mà ngạc nhiên. Chuyện nhượng vợ đối với thời đó là điều hết sức bình thường, nếu như hai nhà vẫn muốn kết thông gia thì người con trai này vẫn có thể nhường vợ cho em mình hoặc anh mình để hai nhà được kết thông gia nếu bản thân không vừa ý. Nhưng Bảo Nhất mở lời xin cả chị dâu từ tay anh cả này thì thật không tưởng tượng được.

Gương mặt Quan Nhất chẳng có chút thay đổi nào, từ nhỏ ba anh em lớn lên chỉ có Bảo Nhất và Hiểu Nhất là thân nhau, hầu như Quan Nhất chẳng thân với ai ngay cả mẹ ruột mình.

-Anh cả...anh không cần thì có thể ban nàng lại cho em.

Bảo Nhất dường như quyết tâm trong chuyện xin nhường vợ này, cũng đưa thêm vài lí do vào.

-Anh không yêu nàng, anh không muốn lấy nàng, gia đình nàng lại bị anh ra tay chém hết 19 mạng. Tốt nhất vẫn là về bên em. Anh biết mà...từ nhỏ chúng ta đã ít khi nói chuyện với nhau, nên em mở lời cũng xin anh đồng ý.

-Em xin ta một ả vừa ngốc nghếch vừa điên rồ sao?

-Vậy anh có đồng ý ban nàng lại cho em không?

-Nhưng nàng đã chết rồi...

Bảo Nhất mở quạt ra, ngón tay chạm vào mép quạt sau đó sờ lên những chữ trên đó.

-Nếu nàng vẫn còn sống...anh nhường nàng cho em được không?

3 tháng trước...

-Người...người là ai vậy?

Bảo Nhất mở mắt ra, trước mắt là một nữ nhân nhìn cậu với một cặp mắt trong veo. Cậu nằm gối đầu trên một ngọn đồi, gió thổi hiu hiu lạnh mát cả mặt. Đang thiu thiu ngủ thì đâu ra lại xuất hiện một vị tiểu thư khom người ngó nhìn cậu. Giọng nói ngây ngốc như một đứa trẻ con.

-Nàng là ai?

Cậu hỏi nhỏ, hai đôi mắt tròn xoe đen láy nhìn nhau. Cậu chợt mỉm cười một cái. Nàng ấy như trẻ con vậy, thấy cậu cười cũng bật lên vỗ tay cười giòn giã.

-Ta tên là Ý Như, là Ý trong ý nghĩa, như trong như đoá hoa...

Cậu nhắm mắt lại sau đó vẫn mỉm cười, tự nhiên lại gặp một tiểu thư ngốc này ngoài nơi đồng không mông quạnh thế này. Cậu bật dậy sau đó quay mặt lại nhìn. Chân nàng không mang giày, hai bàn chân như búp sen trắng trẻo hồng hào dính đầy bùn đất, những ngón chân nhỏ xíu bấu xuống cỏ. Cậu nhìn lên sau đó lại nghiêng đầu bảo.

-Tiểu thư Ý Như không biết để nam nhân thấy bàn chân thì sẽ bị mất đi sự quý giá sao?

-Là cái gì chứ? Ta sợ dơ mất giày nên mới cởi ra, rõ ràng là giữ cho sạch sẽ rồi.

-Nam nhân mà thấy bàn chân thì phải lấy người ấy làm chồng. Tiểu thư làm vậy há chẳng phải muốn ta lấy tiểu thư về làm phu nhân sao?

-Vậy...ngươi lấy ta đi...

Tiểu thư Ý Như khẽ nghiêng đầu, nụ cười ngây ngốc ấy nở rộ. Cậu cũng mỉm cười dịu dàng nhìn nàng, dung mạo xinh đẹp kia khiến Bảo Nhất có chút mát lòng mát dạ. Đôi mắt cậu cứ dán chặt lên gương mặt nàng, bất giác gật đầu.

-Ta sẽ lấy nàng....

-Lão gia...thiếu phu nhân quay về rồi. Người đang đợi ngoài cổng đó lão gia.

Đang trong bầu không khí ngột ngạt nên khi gia nhân vừa hô hoán thì ai nấy đều bị giật bắn mình. Chỉ có lão gia và các cậu con trai vẫn giữ được gương mặt lạnh lùng, khí chất vẫn như cũ.

-Mời thiếu phu nhân vào đi.

Phu nhân Ánh Hồng khẽ nói, các gia nhân ai nấy đều chạy ra ngoài. Bên kia lão gia khẽ cười.

-Mạng lớn thế này cơ à? Quan Nhất à...con đừng làm khó người ta nữa.

Lúc ấy Bảo Nhất chợt đứng phắt dậy, ánh mắt vẫn nhìn Quan Nhất chăm chăm.

-Anh...chuyện em nói lúc nãy, anh đã suy nghĩ đến đâu rồi?

Phu nhân Ánh Hồng quay qua con trai, đôi mắt chợt có chút lo lắng khẽ rít qua kẽ răng.

-Bảo Nhất, đó là vợ của anh con, con ăn nói hồ đồ gì vậy?

-Anh suy nghĩ đến đâu rồi? Anh không thích nàng...không yêu nàng. Vậy hà cớ gì?

Bảo Nhất không mải mai nhìn mẹ, vẫn muốn nghe anh trai trả lời.

-Không thể nào...

Thượng Quan Nhất vẫn giữ nét mặt ấy, trả lời đúng ba chữ. Nhưng người thông minh như Bảo Nhất thì đây chính là câu trả lời, hơn ai hết nó chính là câu trả lời rõ ràng nhất.

-Thiếu phu nhân, xin mời...

Bên ngoài gia nô dẫn cô vào. Lão gia vừa nhìn thấy đã gật đầu mỉm cười, bộ dạng đó chính là đắt ý. Thượng Quan Nhất trước nay làm việc chưa sai sót bao giờ, tính khí lạnh lùng của con trai ông có dạy hoài cũng không dạy được. Vừa hay ông trời lại sinh ra một người khiến Quan Nhất chẳng làm gì được.

-Quá tam ba bận, Quan Nhất à...con cũng đừng nên truy cùng giết tận như vậy.

Nói xong lão gia mới nhóm người đứng dậy, tất thảy mọi người cũng đứng dậy theo. Họ chờ lão gia đi mới quay lại thở một hơi. Những lời sầm xì to nhỏ lại vang lên.

-Vị tiểu thư ấy cứ như quỷ sống ấy, cái gì cũng không làm cô ấy chết được.

Chiều hôm ấy cô được con gia nhân đưa đi qua phòng mới, nó tên là A Hoang, chiều ấy nó có loay hoay xách nước từ giếng sau nhà cho cô tắm gội, xách được một bể to thì nó vuốt trán thở hắc ra.

-Thiếu phu nhân, xong rồi ạ.

Cô nhìn nó ái ngại sau đó liền mỉm cười.

-A Hoang à, em ra ngoài cho ta tắm có được không?

-Không được đâu thiếu phu nhân ạ, em nhất định phải hầu người tắm mới được.

Tay nó vừa cầm khăn vừa khoanh tay lại, thấy nó quyết tâm thế nên cô cứ thuận theo mà kệ nó.

Tối đó tắm táp xong nó mới thay y phục ra cho cô, nó vừa khoát áo lên đã nhẹ nhàng nói.

-Sau này em sẽ ở bên cạnh thiếu phu nhân mãi đấy ạ, vì thế có gì người cứ nói với em. Hay người không biết gì người cứ hỏi em. Mạng sống của em từ bây giờ đã thuộc về người rồi.

Cô nhìn gương mặt xinh đẹp trong gương, lại liếc qua nhìn A Hoang một cái.

-Được rồi, ta sẽ hỏi em nếu ta không biết.

Cô co chân lên sau đó bỏ xuống chậu, nó bưng cho cô một chậu nước ấm. Lúc ấy vừa ngâm cô lại vừa nhìn ngắm A Hoang, nó có một gương mặt trắng trẻo mịn màng, nhìn chung chung thì cũng gọi là có nhan sắc, mải mê nhìn đột nhiên cô lại nhớ đến bà cả. Vì nhìn nó có mái tóc đen óng giống như bà. Lại có phần đuôi mắt cũng giống.

-Em làm ở đây bao lâu rồi? Em có hay tiếp xúc với bà cả không?

-Dạ em làm ở đây hơn 5 năm rồi, em hầu bà cả từ khi mới về. Em là cháu bà ở quê đó ạ.

-À thì ra là vậy? Nhìn em cũng có nét của bà cả lắm.

Nó mỉm cười gật đầu, nói tới đó lại nhớ tới cái chết của bà. Không biết là do bà xui hay do có ai đó thật sự bày ra hại bà, khiến bà chết trong quan tài thê thảm như vậy.

-Vậy em có biết tính cách bà cả thế nào không?

-Tính cách ạ? Bà cả rất tốt tính. Hồi bà còn sống bà chẳng hay quát tháo ai cả, đến lúc bà qua đời ai cũng buồn.

-Bà làm sao mà qua đời em có biết không?

-Bà qua đời sau ngày đi cúng ở làng bên. Bà hay đi cúng lắm, cứ gần tới rằm thì lại đi cúng. Cúng xong bà về thì nằm liệt giường. Không nói không rằng bà mất qua hôm sau.

-Thầy lang không nói gì sao?

-Thầy lang có xem nhưng không ra bệnh, chỉ nói bà bị trúng gió nên mất. Lúc ấy bầu bà cả đã lên 9 tháng rồi, sắp đến ngày sinh nên bà cũng muốn đi cúng rồi sinh luôn. Trước cũng có người nói đứa trẻ này khó mà sinh, nếu sinh ra thì bắt buộc một là mất mẹ, hai là mất con. Hoặc mất cả hai chứ không qua khỏi. Bà cả nghe cũng sợ nên bà mới đi cúng khắp nơi. Nhưng ai cũng bảo là không ổn, bà buồn suốt mấy tháng trời. Cuối cùng vẫn như lời thầy bói nói, vẫn không giữ được mạng.

Nghe xong thấy cũng thương xót cho bà cả thật. Nhưng người chết cũng đã chết rồi, làm sao bây giờ.

-Nhưng thiếu phu nhân à, tối nay người phải vào phòng thờ thắp nhang cho tất cả mọi người đấy ạ.

-Vẫn là ta sao?

-Vâng vì người là dâu trưởng đó ạ.

Nó bước lại lấy một bộ y phục màu cánh sen lại đưa cho cô. Khoác vào xong nó quỳ xuống mang cho cô đôi hài, vừa xỏ chân vào đã cảm thấy bàn chân lạnh toát. Giật mình rút ra thì A Hoang ngẩn mặt lên.

-Sao thế ạ?

-Sao nó lại lạnh thế kia?

-Dạ...lạnh sao ạ?

Nó bỏ tay vào sờ thử lại ngẩn mặt lên.

-Đâu có lạnh đâu ạ.

Nói vừa xong nó lại đưa ra, cô bỏ chân vào nhưng vẫn cảm thấy nó lạnh, sợ A Hoang tưởng cô bị điên nên cứ mặc kệ mà mang vào.

Nó dẫn cô qua phòng thờ rồi đứng chờ ở bên ngoài. Cô ngó quanh rồi cũng đi vào. Tháng trước lúc vào thì cái quan tài đặt giữa nhà, còn bây giờ nó đã được mang đi, chỉ để lại một khoảng không trống trải.

Cô lại bước tới cầm nhang đưa vào nến để thắp, vừa chăm chú nhìn nhang vừa im lặng. Trong căn phòng này chỉ có mình cô, nhưng tại sao thắp mãi mà chẳng thấy nhang bén lửa, từ từ cô lại nghe thấy tiếng người nói chuyện. Mắt cô nhẹ nhàng đảo lên mấy cái bài vị bằng gỗ. Cô không biết chữ nên cũng không biết trên đó ghi tên ai tên gì. Nhưng vừa đảo mắt lên thì tiếng nói chuyện cũng im bặt. Giữa không gian ấy cứ ngỡ như cô chính là người làm gián đoạn cuộc nói chuyện của ai đó vậy.

Lúc ấy mắt đang đảo quanh thì một cái bài vị lật xuống rơi lộp cộp xuống nền. Đang tập trung thì bị giật mình. Cô ngó quanh sau đó mới nhặt nó lên.

-Xin lỗi...xin lỗi nha.

Cô lấy áo lau nhẹ qua cái bài vị rồi hai tay đặt lên vị trí cũ. Cô thở phào rồi cắm nhang lên.

Cắm bài vị bà cả trước, bài vị của bà được đặt giữa nhà, cô cắm xuống rồi xá xá mấy cái. Mắt nhìn đăm đăm một hồi mới thôi.

Cắm nhang hết rồi cô mới mở cửa quay ra. A Hoang quay mặt lại nhìn rồi đưa tay cho cô nắm. Đi ra khỏi phòng thờ nó mới đứng lại sau đó ấp úng nói.

-Thiếu phu nhân, thật ra đôi hài mà người mang là của bà cả đó ạ.

Nghe nó nói xong tay cô đã lạnh toát, dưới chân cũng cảm thấy nhột nhột. Cô nghĩ A Hoang là cố ý, nó hầu bà cả lâu như vậy chẳng lẽ đôi hài bà ấy mang nó lại không biết. Vậy nó cố ý làm vậy để làm gì chứ?

-Thiếu phu nhân, thật ra lúc sinh thời thầy bói nói bà cả là bị bỏ bùa. Nguy cơ sẽ bị chết, nếu như bà cả có chết thì phải tìm người gở bùa đi. Bà cả mới siêu thoát được.

-Vậy em làm vậy là có ý gì? Em biết rõ đây là đôi hài của bà nên mới cho ta mang đúng không?

-Em biết, chân thiếu phu nhân lạnh có lẽ là do mang hài của người đã chết. Thiếu phu nhân à, bà cả là bị người ta hại. Thiếu phu nhân giúp bà đi, giúp bà gở bùa đi, bà lúc sinh thời rất hiền lành. Người giúp bà siêu thoát đi ạ.

-Ta...cũng rất muốn, nhưng ta chẳng biết gì cả, thật sự ngu dốt chẳng biết gì.

Nó cứ quỳ xuống rồi nắm lấy cánh tay cô, nước mắt giàn giụa cầu xin cô.

-Thiếu phu nhân, người là người đặc biệt, người chết đi sống lại ắt có quý nhân phù trợ, lúc người phát hiện bà cả vẫn còn sống rồi cứu cậu chủ từ bụng bà ra thì em đã biết người là quý nhân của bà. Thiếu phu nhân, xin hãy giúp bà cả.

Tối đó cô trở về phòng, A Hoang đã ra cửa ngồi canh, mắt cô cứ dán vào đôi hài dưới sàn. Nhìn một hồi lâu sau đó lại co chân lại, suy nghĩ mông lung đến khi thiếp đi lúc nào không hay. Đến lúc mở mắt ra đã thấy đôi hài mới đó đã không cánh mà bay, cô bật dậy đi quanh phòng tìm thử, mới mở cửa ra đã thấy nó chỉ mũi vào mình, A Hoang vẫn đang dựa vào cột ngủ mê say, cô thở dài nghĩ nó nhớ thương bà cả quá nên mới lấy ra ngắm, khom người định nhặt thì mũi giày đã quay đi, sững người cô đong cứng lại như băng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK