Chap trước gần 3k đó, chap này kéo lên 3k nhó
BẢY KIẾP TRÙNG SINH
C33 số kiếp trong rừng
“Mình sẽ chết sao? Mình sẽ chết? Vậy bao nhiêu công sức mình đã đổ ra...vậy là mình đã thất bại rồi”
Cô chỉ còn suy nghĩ được bao nhiêu đó thôi, nhưng điều cô nhớ nhất ngay lúc này chính là bóng lưng cô đơn của Lại An. Từ lúc nó chết cô đã cố hứa với mình rằng phải hoàn thành sứ mệnh này một cách êm đẹp nhất. Để có thể quay ngược thời gian cứu lấy dòng họ nó. Và cứu lấy nó.
Thời điểm bây giờ tất cả ánh mắt của những người trước kia từng nhìn mình đột nhiên hiện lên trong đầu. Ánh mắt khinh bỉ, ánh mắt lạ lẫm, ánh mắt chán ghét. Ánh mắt dịu dàng...chỉ có cậu Bảo Nhất mà thôi.
Trái tim cô lạc lỏng quá, nhắm mắt lại và chờ đợi...có lẽ là đau lắm...lần này cũng giống như lần đầu tiên cô bị ngã xuống núi và đã văng một phát quay về thời đại mấy trăm năm, vậy có phải bây giờ ngã phát nữa sẽ lại quay về không?
-A....
Uỵt một phát ngã xuống đất, nhưng nó có phải là đất không? Choáng váng một hồi mới nhận ra ngã văng vào một đống lá khô. Nhưng nó lại khiến hai lỗ tai o e vang lên trong đầu. Chẳng nghe rõ nữa. Nhìn xung quanh mới thấy một đám mấy đứa trẻ vội vã chạy mất hút, cô lại lần nữa nhìn vào cây quạt trên tay. Đám trẻ con đó đã gom cái đống lá khô cao như quả núi đợi cô ngã xuống. Cô liền tìm cách chạy khỏi đó. Chưa sáng nên vẫn phải ở lại.
Cô chạy quanh rồi ngó quanh quắt. Nơi này cây cối cao hơn bên trên, đất mềm hơn và lạnh hơn, nó tối tăm và có mùi ẩm mốc của nước mưa đọng lại. Chỉ cần đợi thêm một chút nữa thì đã có thể về đến nhà.
Cô tránh lạc đường nên đã xé lớp áo ngoài ra cột vào thân cây, để khi trùng đường sẽ đi hướng khác. Hi sinh một lớp áo nên bây giờ khá lạnh. Chẳng hiểu sao trời lại trêu ngươi nổi lên một cơn mưa lớn. Cô vừa chạy vừa run. Trời tối thế này thì biết bao giờ trời mới sáng. Nhưng vừa chạy được một đoạn thì thấy có một vật phát sáng lên. Cô thấy ánh sáng màu vàng sáng lên thì vội chạy lại. Đó chính là lá bùa mà cô đã tháo từ sau gáy của tiểu thư Phạm Hà, nó đã rơi xuống dưới đây. Tiếng mưa tạch tạch rớt xuống làm không khí càng trở nên lạnh lẽo buồn tẻ. Cô bước lại, một bước rồi hai bước, khom người cầm lá bùa lên nhét vào áo. Từ từ tìm điểm cao mà leo lên. Hay một cái cây nào đó cho an toàn. Nơi này không biết có dã thú hay không nữa, chuyện của Phạm Lan đã xem như khống chế được. Từ khi tháo lá bùa giúp nàng ấy xong cô lại ngỡ như ý thức của nàng đã quay trở lại. Cô chẳng còn sợ nàng sẽ giết mình nữa.
Cô xé thêm một mảnh vải quấn lên vai mình. Lúc nãy hoảng quá không thấy đau, bây giờ bình tĩnh lại nên cảm thấy rát hết cả vai, sờ lên ngửi thử thì biết nó là máu. Cô cố leo lên một cái cây vừa cao vừa to. Tránh mưa cũng coi như là tránh thú dữ, còn nếu gặp rắn thì coi như tận số đi.
Tay đau lại thêm phần choáng váng nên leo hì hụt mãi mới lên đến nơi. Cuối cùng lại ngồi co ro trong một góc, cô nhắm mắt lại ôm lấy một nhánh cây, thở ra đều đều mặc dù mưa một lúc lại càng một lớn hơn.
-Cậu Bảo Nhất...
Một tiếng hét làm cô giật mình, cô mở mắt ra rồi nhìn quanh. Không gian lại tiếp tục im lặng, cô ngồi thẩn thờ chờ trời sáng.
Lát sau lại nghe tiếng rầm rầm bên dưới, tiếng ụt ịt đó đoán chắc là heo rừng, một con heo rừng đủ lớn có thể hút gãy cái cây mà cô đang ngồi. Nghĩ tới cảnh nó mà biết mình ngồi trên đây thì tay chân đã run lên lẩy bẩy. Cô hít một hơi sau đó cố ôm vào thân cây, lúc này chỉ mong sao nó không đánh hơi được, cô chạm tay lên vai thì thấy máu ra khá nhiều, nếu nó ngửi được mùi máu nó có phát hiện ra không?
Trước kia cô gặp cậu Bảo Nhất trong rừng. Cậu cũng đi săn nhưng lại gặp cô. Bây giờ có cậu ở đây chắc cậu đã bắn chết con lợn rừng đó rồi. Nghĩ vậy thôi đã thấy có gì đó tủi thân một chút. Người tốt với cô như cậu Bảo Nhất chẳng có một ai ngoài cậu. Ở đây ai cũng ghét cô, ở đây ai cũng mang một tâm hồn lạnh lẽo không có tình người. Ai cũng mang một trái tim độc ác bạo tàn. Thân phận người con gái ở thời đại này chẳng khác nào một nhành cỏ dại, vào tay người yêu hoa thì được nâng niu đôi chút, vào tay kẻ lặt hoa ven đường lại bị dẫm xuống chân.
Cô vừa nghĩ tới đo thôi đã bị giật mình, bên dưới có một chấn động mạnh làm thân cây lung lay. Đúng là hoạ vô đơn chí mà. Bao nhiêu cái cây nó không chịu đâm lại đâm ngay cái cây cô đang ngồi. Chấn động mỗi lúc một mạnh hơn, nó như kiểu chỉ cần hút mấy cái nữa thì cái cây sẽ bật gốc.
-Mẹ kiếp sao mày lại hút vào tao?
Cô thét lên như một bản năng. Khả năng chửi thề từ thời hiện đại cũng đã được bộc phá.
Cô vừa hét vừa ôm thân cây, cả người cũng sắp bị mấy cú hút kia mà đong đưa sắp rơi xuống đất.
-Cứu ta với...
-Mày bị điên hả? Đi chỗ khác đi con heo hôi hám. Cút đi...
-Á...á...
Thế là không ngoài dự đoán, chỉ vài cú hút trời giáng thôi thì con heo điên khoẻ mạnh kia đã làm thân cây giao động mạnh. Cứ thế mà cả thân thể đang bám víu vào nó phải tuột ra. Một phần là do nước mưa, một phần cánh tay lại đau nên một lần nữa rơi xuống đất. Nhưng không biết hên hay xui lại nằm lên lưng nó. Uỵt cái nữa rồi cuống cuồng nhân lúc nó còn bị cái cân nặng của cô làm choáng váng chưa nhận định được phương hướng. Một mạch vắt chân lên mà chạy, sống chết gì cũng phải chạy.
Bây giờ rút kinh nghiệm không kêu la nữa, ở đây thì có ai mà giúp mình ngoài mình đâu, kêu chẳng được gì còn tổ cái tốn hơi rồi chạy không nổi.
So với bị ma rượt thì heo rượt lại sợ hơn nhiều. Nó mà hút một cái thì xương sống gãy làm đôi. Mà nó đạp một cái ruột gan tràn hết ra ngoài. Nó mà cắn một phát chắc mất một lỗ thịt. Nghĩ vậy thôi cũng ráng mà chạy.
Chạy đến một dốc núi trước mặt, còn nó thì đã rượt đến chân. Nhưng sức bây giờ lại không còn bền nữa. Chạy lên núi không khả thi. Trong chưa đầy một giây cô đã quay mặt lại nhìn nó. Nãy giờ không thấy nên không sao, bây giờ thấy rồi mới cảm thấy mình bằng một chân của nó, kiểu này thì quả thật không ổn? Tự hỏi rằng nó đã sống bao nhiêu năm để lớn được như thế chứ?
Nó thấy cô đứng lại thì lại càng điên hơn lao vào. Tiếng dậm chân mà muốn rung chuyển luôn hòn đá trên cao. Cô trợn mắt lên, nếu hòn đá đó mà lăn xuống thì...thì...
-Yeess thật hay ho, kinh nghiệm học vật lí bao nhiêu năm nay cũng bó tay với trường hợp này. Cô nhìn qua thấy nó đã lung lay ít nhiều. Nhưng cường độ phải mạnh hơn thì đá mới lăn xuống được. Nghĩ không ra nếu như cứ chạy quanh đây thì đá có vì chấn động mà lăn xuống không.
Nhưng chạy đường dài không được thì chạy đường vòng. Nó lớn như vậy vòng qua vòng lại chắc khó lắm. Nghĩ là làm, cô liền lách qua một bên khi nó vừa hút tới, và nó hút vào hòn đá sau lưng cô. Lúc ấy cô đã né qua một bên, nó làm chấn động cái mạnh làm hòn đá to trên kia nhúc kích.
-Được lắm con trai, mau hút tiếp đi.
Cô cười khiêu khích nó, nó hút trúng đá nên bị thương khá đau, nó liền điên tiết mà rượt theo cô, những cái cây cô lách qua nó đều dùng đầu hút ngã đổ hết. Thế là nó lại càng nổi máu hơn nữa.
-Con trai cưng...mau lại đây...
Nó nhìn cô rồi lắc lư cái đầu, cô toát cả mồ hôi lạnh. Đến khi dừng lại đứng ngay hòn đá đó. Nó lại bị lừa mà hút vào lần nữa. Cô lại dùng chiêu cũ chạy theo đường chéo qua chéo lại để nó không đuổi được. Đây là lần thứ ba. Nếu như vẫn làm thế thì nó sẽ làm hòn đá kia lăn xuống, nhưng lừa nó hai lần thì nguy cơ là không lừa được nữa. Cô liền bị suy nghĩ ấy lấn chiếm. Đang chạy thì vấp ngã, nó đứng phía sau chạy đuổi đến. Cô liền đứng dậy bò qua bên kia. Nó thấy cô ngã thì máu hiếu chiến lại nổi lên ào ào. Nó dùng hết sức lực chỉ muốn một phát đè bẹp nát cô. Cô mỉm cười rồi thầm thì.
-Giỏi lắm, mạnh lắm...
Đến thời điểm thích hợp cô liền lăn qua bên kia, cú lăn này còn nhanh hơn khi chạy. Và cái sơ hở của nó đã khiến nó bị lừa thêm lần nữa. Lần này nó đã hút mạnh hơn, kết quả hòn đá đã lăn xuống và đè về phía của nó. Chẳng có thời gian né tránh nó cứ thế lùi dần ra phía sau. Nhưng hòn đá kia đâu đủ sức đè bẹp nó. Chỉ khiến nó bị kẹt một chân. Chợt phía sau có một mũi tên bay lên, lúc cô vừa đứng dậy thì đâm thẳng vào vai cô. Nó xuyên qua vai cắm cả người vào thân cây. Lúc ấy là không ngờ được. Lúc bị cắm vào đã cảm thấy nhói lên. Lúc sau mới có hai ba người chạy lại.
-Cậu chủ...bắn trúng người.
-Ai giành con lợn này với ta thì giết hết.
-Không phải gia nhân của Bảo Nhất, là phụ nữ.
-Hả?
Cô trong cơn hôn mê liền nheo mắt nhìn tên kia. Ăn mặc sang trọng uy phong nhưng không biết mặt. Cô chỉ cảm thấy đau quá là đau.
-Tên khốn...sao ngươi bắn ta? Mũi tên có độc không?
-Con tiện nhân này là ai? Chém cho ta. Lấy lại tên cho ta.
-Ta là...a...
-Còn không mau giết đi.
Giọng hắn đanh thép, cô đau quá mà chẳng nói được câu nào. Đến khi tên gia nhân kia giơ kiếm lên thì mới giật mình thốt lên.
-Thượng Quan Nhất...
Tiếng kêu làm hắn ta cản kiếm lại. Nghe thấy tên của Thượng Quan Nhất thì đã có chút e dè.
-Ngươi là người của Thượng Quan Nhất á?
-Đúng vậy. Ngươi giết ta hắn sẽ chém cả dòng họ của ngươi.
Nghe vậy nhưng hắn vẫn phân vân. Cuối cùng lại nói.
-Không cần biết ngươi nói thật hay nói láo. Nhưng thà ta giết ngươi bịt miệng còn hơn. Nếu là người của hắn thì lại càng phải chết. Mau lên ra tay đi. Thượng Bảo Nhất cũng đang lãng vảng ở đây đấy.
-Bảo Nhất? Bảo Nhất cũng đi săn?
Có khi nào là hai người cùng săn một con mồi không? Cô liền gồng mình nắm mũi tên giật ra. Nhưng ngoái mạnh cỡ nào cũng không ra. Làm mấy tên đứng cạnh trợn mắt lên nhìn. Cuối cùng tên cậu chủ đó không nhịn được giật kiếm ra chém cô.
Giơ kiếm lên thì nó đã gãy làm đôi. Bên cạnh có một mũi tên vừa cắm vào thân cây. Đó là mũi tên đã khiến cây kiếm gãy đôi ra. Hắn ta giật mình nhìn xung quanh. Rồi một mũi khác phập cắm vào đầu con lợn rừng. Nó làm con lợn giãy chết ngay tức khắc. Tên cậu chủ kia sợ quá liền ngồi xuống.
-Chạy đi. Thượng Bảo Nhất bắn đó. Mau lên...
Tiếng hắn vừa hô thì Thượng Bảo Nhất đã cầm tên chạy lại. Cậu giơ tay bẻ gãy mũi tên trên vai cô rồi nhìn cô.
-Chịu một chút nhé.
-Ừm...
Cậu giật tên ra một phát làm cô đau đến ngất đi. Cậu đỡ lấy rồi bế cô lên. Tên cậu chủ kia đã chạy đi mất hút. Cậu bế cô một đoạn rồi nhìn vào con lợn rừng. Mũi tên đó không phải là cậu bắn ra. Cậu nhìn qua hướng khác và chạm mắt với anh cả. Thượng Quan Nhất cầm cung tên từ trên núi nhìn xuống. Thấy hai người họ bồng bế ôm ấp nhau thì mỉm cười. Đứng nhìn nãy giờ cũng chưa thấy cô chết. Bao nhiêu trò hay xem thì cũng xem rồi. Bây giờ lại chứng kiến một màng lãng mạn. Cậu ấy quay đi rồi biến mất trong bóng đêm. Cậu Bảo Nhất cho người dọn xác con lợn rồi quay về. Nhìn chị dâu đang chảy máu không ngừng lại ngất đi xanh xao vàng vọt lại cảm thấy tức tối hơn. Biết ngay trò này lại là anh cả bày ra. Đúng thật là...
-Bảo Nhất...
-À...
-Làm ơn đừng đem ta về với Thượng Quan Nhất...
Cô khóc nấc lên rồi bấu lấy áo cậu.
-Ta xin người.
-Không có đâu. Yên tâm đi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK