• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

BẢY KIẾP TRÙNG SINH

C31. Đại nạn

Cánh cửa phòng khép lại cũng chính là lúc cô rời đi. Ra đến cửa đã có một tên gia nhân hớt hải chạy ra. Cô quay lại nhìn với gương mặt lạnh nhạt thất thần. Hắn ta vừa cúi người vừa thưa.

-Cậu cả nói sẽ đưa thiếu phu nhân một đoạn.

-Hắn ta đưa ta đi sao?

-À dạ không...là sai hạ nhân đưa đi.

Hắn ta vừa nói xong đã cúi gập người hướng tay chỉ về phía trước. Cô thở hắt ra một hơi rồi bước ra. Bên ngoài có sẵn xe ngựa chờ. Lúc này mới chui vào rồi rời đi.

-Thiếu phu nhân.

Tiếng kêu thất thanh của A Hoang vang vọng ra. Cô nhóm người lên định kêu nó quay ngược vào thì đã thấy có tên gia nhân túm cổ nó lôi vào. Hành động dứt khoát mạnh bạo. Cô nhíu mày bấu tay vào xe ngựa nói.

-Chúng ta đi đi.

Nói xong cô chui ngược vào, cả người ngồi thẩn thờ đờ đẫn suy nghĩ. Chốc chốc cái xe ngựa lại nảy lên hai ba cái, chắc nó va trúng những cục đất cứng dưới đường. Đang lộc cộc đều đều tiếng chân ngựa va xuống đường thì chợt nghe thấy tiếng cười khúc khích của trẻ con vang lên. Cô liếc mắt qua nhìn sau đó là giơ tay vạch nhẹ tấm rèm ra. Phía đằng sau có mấy đứa trẻ con trạc hơn năm sáu tuổi gì đó chạy thoăn thoắt theo xe ngựa. Chúng nó mặt mũi ai nấy đều xanh xao tím tái trắng bệch. Cả đám chạy hì hụt theo sau giữ khoảng cách nhất định.

Trẻ con thì làm sao mà chạy nhanh được như thế? Cô nhíu mày rồi lại trầm ngâm suy nghĩ. Có phải đám trẻ này là đám trẻ đã không may qua đời ở nhà họ Phạm hay không? Cô không biết nó chạy theo làm gì, nó là muốn nhát cô hay là muốn nói gì? Chợt nhận ra vấn đề nó cứ giữ khoảng cách với xe ngựa nên cô có nhìn qua cái quạt Thượng Quan Nhất đã quăng cho. Cô cầm nó lên rồi mở ra ngắm nhìn. Cái đèn lồng treo lắc lư qua lại nhưng vẫn đủ ánh sáng để xem.

Đó cũng chỉ là cái quạt bình thường thôi nhưng khi mở nó ra lớn hơn lại cảm giác bị cái gì đó lấn át làm bản thân khó thở. Khó thở theo kiểu sát khí toả ra quá nhiều. Không biết cái quạt này đã từng làm gì mà lại có sát khí nhiều đến thế. Đúng là đồ vật của Thượng Quan Nhất cầm cũng không giống người ta.

Cô xếp cái quạt lại rồi nhìn ra ngoài thêm lần nữa. Cả đám ấy từ khi nào đã biến mất tăm mất dạng, nhìn ra chẳng thấy bóng dáng của đứa nào còn sót lại. Tiếng xe ngựa vẫn vang lên đều đều. Nhưng lát sau cô lại ngẩn mặt nhanh nhìn lên nóc của xe ngựa. Cảm giác trên nóc có cái gì đó. Sau đó là một tràng tiếng đập phá trên nóc xe ngựa. Tiếng trẻ con gầm gừ vì tức giận. Tiếng la hét chói tai.

Cô giật mình sau đó giơ tay gõ cây quạt cái cạch lên nóc. Những âm thanh ấy lập tức im bặt đi. Trả lại khoảng không gian im lặng tĩnh mịt như ban đầu. Cô có vạch màn ra nhìn thử tên gia nhân đang đánh ngựa ở bên ngoài, hắn ta quay lưng lại phía cô nhưng tay vẫn thúc ngựa chạy không ngừng. Gió lạnh tạt qua mặt làm gương mặt lạnh toát. Nhìn khung cảnh u tịt phía trước đã thấy một ngọn núi nhấp nhô trong bóng đêm, những tán cây đang đung đưa nhẹ trong cơn gió. Cô chớp mắt cái đã co chân lại ôm hai gối nhìn lên. Bây giờ là đi một mình, sẽ chẳng có A Hoang bên cạnh. Cũng không có cậu Bảo Nhất đi phía sau. Trước sau trong ngoài gì thì cũng chỉ có đi một mình mà thôi.

-Cô đơn thật.

Cô mỉm cười rồi nhắm mắt lại. Trong tay vẫn giữ cây quạt. Tên gia nhân đang đánh xe thì chợt quay đầu lại nhìn, gương mặt lạnh tanh làm cô nổi cả gai óc.

-Ngươi sao vậy?

Hắn ta đột nhiên ngã ngang ra đó, cô hốt hoảng giơ tay đỡ hắn rồi giữ sợi dây kéo ngựa lại, nó giật mình như bị hoảng loạn chạy tứ lung tung. Tên gia nhân đã ngất xỉu đi rồi.

-Cứu ta với...cứu ta với...

Cô vừa gào thét vừa giữ dây kéo ngựa. Tưởng chừng nó đã hoá điên mà phóng xuống ruộng nhưng đến khi tình thế cấp bách nó liền đứng lại. Báo hại cô mất đà bay thẳng lên người nó rồi uỵt phát ngã xuống đường. Cái lưng bị chấn động mạnh tưởng như đã gãy ra làm hai. Nhưng may sao chỉ cảm thấy đau nhức mà không bị gì. Bây giờ nhìn lại mới thấy một tốp con nít ngồi trên nóc xe ngựa nhìn cô mỉm cười. Cô nhìn chúng nó rồi cầm quạt đi lại định đánh. Chúng nó liền tan ra làm sương, biến mất trong phút chốc.

-Ngươi không sao chứ?

Cô vừa sờ vào mặt của tên gia nhân vừa hỏi, giọng nói có chút run vì gió lạnh lùa qua. Cô kéo hắn vào trong xe ngựa rồi nhảy xuống. Tay vuốt ve con ngựa cho nó bình tĩnh lại rồi dẫn nó vào một bụi cột lại. Vừa quay qua đã thấy mấy đứa nhỏ lại đứng một góc cạnh xe ngựa. Cô cột dây xong liền tiến lại gần.

-Mấy đứa muốn gì đây? Sao cứ theo ta mãi thế?

Một đứa trợn cặp mắt đỏ như máu lên nhìn cô. Gương mặt tím ngắt trương phì ra mỉm cười, tay nó chứ đập đập vào xe ngựa nghe cạch cạch. Cô chẳng hiểu ý nó là thế nào nhưng cũng im lặng nhìn. Nó chỉ tay ra sau lưng cô rồi cười khúc khích. Đúng là sau lưng cô chính là đường vào rừng. Nơi cô đứng là bìa rừng.

Cô từ từ xoay lưng lại, nhưng chẳng có gì cả. Tất cả đều là cây cối um tùm. Cô đứng đó một lát rồi bước lại lấy cái đèn lồng treo trên xe ngựa. Chuẩn bị đi vào rừng. Phía sau vẫn là tiếng bàn tay gõ cốc cốc vào xe ngựa. Cô vừa đi lại vừa nghĩ ngợi, dù sao trẻ con thì làm ma vẫn là trẻ con.

-Đừng phá phách đấy, ta không có ý xấu. Mấy đứa có nghe không

Trước lúc về nhà họ Phạm thì cũng đã nghe sơ qua về việc nhà ấy trùng tang mấy lần rồi. Lại còn việc bà chủ quán nước và vị tiểu thư nhà họ Phạm có nhắc đến khu rừng này. Chắc hẳn đoán không lầm thì nơi đây chính là nơi tiểu thư nhà ấy treo cổ. Mắt nhìn xa xăm vào đó rồi bước vào.

Ánh sáng yếu ớt nhẹ nhàng hắt ra soi đường. Chân vừa đi vừa nghe tiếng gõ càng lúc càng nhanh hơn. Nó liên tiếp và dày đặc. Cả mấy đứa xúm lại mỗi đứa hai tay gõ liên hồi. Cô cảm thấy có gì đó không ổn nên mới quay lại nhìn. Chúng nó nhìn cô bằng cặp mắt khẩn khoản giống như muốn cô quay trở lại. Miệng mở to ra nhưng giữa miệng chỉ là một hố đen sâu hóm. Chúng mấp máy nhưng không nói được. Một cơn gió lùa qua làm tắt lồng đèn. Rồi trời bỗng đứng gió, dường như tất cả âm thanh đã bị cắt đi mất, chẳng còn nghe thấy tiếng động nào...

Cô đứng nhìn tụi nhỏ được một lúc thì chúng nó ngừng tay, sau đó là tiếng một cô gái vang lên. Cô ấy đang hát, chẳng biết là bài gì...hát ngân vang giữa khu rừng tối om như mực. Cô nuốt nước bọt khẽ run bàn tay. Sau đó là tiếng ngân vang mỗi lúc một gần hơn. Cứ tưởng tượng cô ấy vừa đi lại gần mình vừa hát.

-Lạnh thế này...chặt quá đi...khó thở quá...buông tôi ra...đừng giật dây...đừng đạp tôi...đừng mà...đừng treo tôi lên...đừng bỏ tôi ở lại...cha ơi...chị ơi...cha ơi...đừng bỏ con ở lại...con muốn...về nhà.

Hai chữ về nhà cuối cùng chính là lúc đôi môi ấy kề sát vào tai cô phả ra một hơi lạnh buốt giá. Cả mùi hôi thối cũng phản phất quanh mũi cô. Còn cảm nhận được những sợi tóc rối đang cạ vào mặt mình. Cô níu lấy cái đèn lồng trong tay. Bây giờ mới nhận ra cái quạt đã để trên xe ngựa...không gian im ắng này còn khó thở hơn lúc bị nhốt trong quan tài. Lúc ấy còn không sợ hãi như lúc này. Còn có thể cảm nhận được có người đứng sát vào lưng mình. Chạy không được đứng không được. Chẳng biết làm sao mới được, còn có cảm giác nào thống khổ hơn như vậy nữa đâu.

-Phạm tiểu thư...

Cô lấy hết can đảm ra gọi nàng ấy. Đôi môi run rẩy làm tiếng phát ra cũng méo mó khó nghe.

Cảm giác cả da đầu như bị tróc ra hết. Chính là cảm giác bị nắm tóc rồi nhấc lên. Sau đó dùng một lực mạnh quăng lên trời. Uỵt một phát ngã đau điếng hết cả người. Cô bò dậy rồi nhìn xung quanh, đám trẻ ngoài kia đã sợ hãi bỏ chạy hết. Cô cảm giác có gì đó sai sai và không đúng lắm. Cô ngẩn mặt dậy rồi nhìn. Nàng ấy treo lơ lửng trên một cái cây to. Trên cổ còn có một sợi dây thừng dài thật dài. Thân thể nàng ấy đung đưa qua lại làm cô sợ muốn chết khiếp đi được. Cảnh tượng trêu ngươi, nàng ấy vừa treo thân người lại vừa cười đùa hát hò. Trông cứ như biến thành quỷ rồi. Cảm giác lúc này ùa về một cái gì đó. Tự nhiên lại nghĩ có phải đám trẻ đó gõ tay vào xe ngựa là để cảnh báo mình không? Rằng đừng nên vào đây.

-Phạm tiểu thư...

Cô vừa bò dậy vừa kêu. Nhưng sau khi nghe kêu lần thứ hai thì lại chọc nàng ta nổi cơn thịnh nộ. Nàng ta vừa hét vừa quẫy đạp. Tiếng hét chói tai, tiếng quẩy đạp hai chân va vào nhau kêu lạch bạch. Tiếng nghiếng răng ken két. Sau đó là tiếng dây thừng đứt ra. Tạch một phát đã rớt xuống. Chân nàng ta đi lại phía cô rồi nhìn chăm chăm vào cô.

-Phạm tiểu thư à...

Nàng ấy nghiếng răng hét lên...

-Thế mạng...thế mạng...

Cô nghe vậy ba hồn chín vía lật đật đứng dậy dùng hết sức có thể bỏ chạy. Nhưng cảm giác lúc nãy sợi dây trên cổ vẫn còn, bây giờ như kiểu ai cắt ra rồi thả con thú này ra vờn cô vậy. Cô vừa chạy vừa nghiến răng.

-Phạm tiểu thư...làm ơn dừng lại đi.

Tiếng hét cô vang đến độ lay động cả khu rừng. Tiếng bước chân dồn dập, tiếng gầm rừ.

-Xé xác cô ta đi...

Tiếng một người con gái đứng trong căn phòng thấp thoáng ánh nến. Tay đang cầm cái kéo, trước mặt là sợi dây đã bị cắt đứt. Và con rối bằng vải nằm trên bàn. Trước mặt toàn bùa chú dán chi chít. Nụ cười người con gái ấy nở rộ.

-Ngươi có cầm quạt của cậu cả thì cũng không thoát được đâu. Một con ngốc. Haha...

https://www.facebook.com/100022400557081/posts/880041149419229/?d=n 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK