Tt kém quá mn ạ
BẢY KIẾP TRÙNG SINH
Chap 10 tiểu thư nhà họ Lại, thôn Hà Lại có ma
-Phu nhân muốn tống người đi đấy ạ, đáng lẽ người phải hỏi em trước mới đúng. Giờ qua thôn bên họ Lại nhỡ gặp ma thì chết chúng ta mất.
Nó tỏ vẻ mặt lo lắng từ dọc đường cho đến khi về đến phòng. Khi nó về đến phòng còn cẩn thận đóng kín cửa nẻo lại, nó chậc lưỡi rồi tiến lại gần.
-Thiếu phu nhân hứa đi chuyến này rồi nên em cũng không biết làm sao, nhưng mà em nhắc nhở người. Em nghe đồn nhiều lắm rồi đấy.
-Biết rồi biết rồi...vậy thu xếp đi chúng ta đi.
Nó loay hoay thu xếp một hồi, cô nhìn bóng lưng nó lát sau lại nói.
-Hay ta đi một mình cũng được, em cứ ở nhà chờ ta về.
Nó giật nảy mình, dường như nói trúng tâm can nó nên nó mới giật mình như vậy, dẫu sao căn bản con người vẫn là sợ chết nhất, ngoài sợ chết còn sợ ma quỷ nữa. Bản thân cô nay đã lọt vào cái thế đã rồi, dù sao cũng đâu thay đổi được. Nhưng nhìn lại A Hoang thì khác, cô có thể chăm chế cho nó. Cho nó ở lại đây để nó được yên tâm.
-Nói chung thì em đi theo cũng chẳng giúp được gì, thôi thì ta đi một mình vậy.
-Không được đâu thiếu phu nhân. Em là gia nhân của người, sao em bỏ người đi một mình được kia chứ.
Cô mỉm cười, nói là nói vậy thôi chứ nét mặt đã lộ rõ sự lo lắng sợ hãi rồi.
-Ta là chủ em, đương nhiên em phải nghe lời ta rồi. Thôi thì em cứ ở lại đây đi.
Cô đứng dậy, tay định xách lấy cái gói đồ nó chuẩn bị sẵn. Chợt nó giật tay lại rồi ngẩn mặt lên.
-Em sẽ đi với người...tuy em rất sợ nhưng em sẽ đi với người.
-Em cứ ở nhà đi. Đi theo ta làm gì kia chứ?
Nó chẳng nói chẳng rằng bước ra mở cửa bước ra, vừa xách đồ đi thẳng ra sân sau đó quay lại bảo.
-Em ra đây lát em lại vào, người ngồi đó đi ạ.
-À ừ...
Nó chạy ra cất đồ lên cái xe ngựa chờ ngay ngắn ngoài cửa, lát sau liền tức tốc chạy vào lại.
-Thiếu phu nhân, em cất đồ xong rồi, để em mang hài cho người nhé.
Nó bước lại cúi người sau đó nhặt đôi hài màu trắng có thêu hình cánh sen hồng nhạt lên rồi bước lại phía cô.
-Em cầu mong bà cả sẽ bảo vệ cho người, thiếu phu nhân...
Nó ngẩn mặt lên, bọng mắt long lanh giọt nước căng tròn.
-A Hoang...chắc em nhớ bà cả lắm hả?
Nó mỉm cười khẽ gật đầu, giơ tay ôm lấy chiếc hài rồi nói, giọng nhẹ nhàng thỏ thẻ dễ nghe.
-Nhớ ngày trước em chỉ là một con bé vừa nghèo hèn vừa bần tiện. Em ăn xin ngoài đường, chính bà đã bảo phu xe dừng lại cho em mấy đồng tiền nhỏ. Đôi tay bà đưa ra đẹp biết là bao nhiêu.
-Này...này...
Giọng bà nhỏ nhẹ vang lên, khí chất quý phái thanh tao toát ra từ người bà lan toả cả một góc. A Hoang ngẩn mặt lên rồi tròn xoe mắt.
-Ta bảo ngươi đấy...
Nó lại chẳng nói gì, từ từ lếch lại giơ hai tay đón lấy tiền. Bà khom người vén mấy sợi tóc mai của nó lại hỏi tiếp.
-Phụ mẫu ngươi đâu? Sao lại đi ăn xin?
Giọng bà vừa nhẹ nhàng vừa êm tai, ánh mắt lại sáng như sao trời làm trái tim nó ấm áp vô cùng.
-Cảm ơn bà ạ...phụ mẫu cháu đã mất do dịch bệnh rồi ạ.
Bà giơ tay sờ lên đuôi mắt nó, cảm thấy gương mặt này của nó rất giống với bà lúc nhỏ, trái tim nổi lên sự thương cảm vô bờ, bà dịu dàng vén tóc nó lên. Một ánh mắt sáng trong.
-Thế về ở với ta nhé?
-Vâng...
Nó ngập ngừng sau đó gật đầu, từ đó nó được bước chân vào nhà họ Thượng. Một gia tộc nhất cái làng đó, so với hầu hết tất cả những làng khác thì vẫn là nhất.
-A Hoang...
Tiếng bà cả thoi thóp trên giường bệnh, đột nhiên bà đang khoẻ thì lại ngã ngang. Sắp đến ngày sinh mà bà không gượng dậy nổi. Nó khóc biết là bao nhiêu, xem bà còn hơn cả mẹ ruột.
Nhớ đến khoảng thời gian hai người không ngại trèo đèo lội suối. Tìm thấy cúng khắp nẻo đường, bà hiền từ đức độ ấy vậy mà bị người ta bỏ bùa bỏ ngãi. Chết đau đớn thương tâm. Nhớ lại chỉ khiến nước mắt nó trào dâng trong uất hận.
-Thiếu phu nhân, nhà này không ai quan tâm bà cả có mất vì bị yểm bùa cả. Họ không tin thiếu phu nhân ạ. Em sợ nói ra em sẽ bị cắt lưỡi mất. Người giúp bà giải bùa cho bà được an ủi được không ạ? Nhà này em chỉ còn trông chờ mỗi mình người.
Cô ngồi im lặng, nãy giờ nó cũng kể sơ sơ đầu đuôi câu chuyện, cũng thấy được tình cảm giữa hai người sâu nặng đến mức nào.
-Ta muốn đi chuyến này một phần cũng là vì bà cả cơ mà.
-Thật sao thiếu phu nhân, bà cả có nhắc người điều gì không ạ?
Cô im lặng suy nghĩ một lát, ánh mắt liếc nhìn nó rồi lại nhìn xuống đôi hài dưới chân.
-Hôm trước ta có nằm mơ thấy một chuyện, có hai người cứ nói chuyện văng vẳng bên tai ta, là giọng của tiểu thư Ánh Nguyệt và một người phụ nữ.
Nó nghe chăm chú hơn sau đó tiến lại gần.
-Vậy người đã nghe được gì ạ?
-Ta nghe họ nói chuyện, liên quan đến một cái khăn, nghe nói là khăn nhà họ Lại tặng, nhưng mà có điều là tặng tiểu thư ấy. Nhưng vì không thích màu sắc đó nên tiểu thư ấy có nói tặng lại cho bà cả.
-Tặng lại cái khăn của nhà họ Lại sao?
Nó trầm ngâm một hồi, cố nhớ lại xem rốt cuộc cái khăn ấy là cái khăn nào. Chợt bên ngoài có tiếng gõ cửa mà cả hai giật nảy mình lên.
-Dạ thưa thiếu phu nhân, mọi thứ đã được chuẩn bị xong rồi ạ.
A Hoang tiến lại gấp rút cúi xuống nói vào tai cô.
-Thiếu phu nhân mau ra ngoài đi ạ. Em sẽ quay lại phòng bà cả. Lát em lại quay lại tìm người.
-Vậy cũng được.
Nó hồ hởi chạy đi, một tên gia nhân khác dẫn tay cô ra ngoài. Cô leo lên xe ngựa sau đó ngoảnh mặt lại nhìn, ngoài gia nhân gia nô nhà họ Thượng thì chẳng có ai ra cả, lão gia là trụ cột thì mấy chuyện vặt vãnh này chẳng rảnh để mắt tới. Chồng cô Thượng Quan Nhất thì chẳng cầu mong gì, nói chung thì chẳng có một ai quan tâm cô đi đâu làm gì cả.
-Thiếu phu nhân à, chúng ta phải đi rồi.
Một tên nam nhân có ý nhắc cô hãy chui vào cho họ đóng cái rèm, để thúc ngựa rời đi.
-Nhưng ta phải đợi A Hoang, ngươi đợi một lúc đi.
Vẻ mặt tên gia nhân kia trở nên bối rối ngay lập tức, vừa sợ cô trách mắng lại vừa canh cánh một chuyện trong lòng, bèn hạ giọng xuống nói.
-Dạ thưa thiếu phu nhân. Bây giờ cũng tầm trưa rồi ạ, thôn chúng ta cách thôn nhà họ Lại cũng xa, nên đi sớm để tránh màn đêm buông xuống đó người ạ. Tại thiếu phu nhân không biết chứ con đường qua thôn đó bây giờ chẳng ai dám đi đêm nữa. Phận tôi tớ nên...
Vẻ mặt bối rối nhăn nhúm ấy khiến cô rất khó xử, xem ra chuyện A Hoang nghe được thật sự không phải chuyện đùa, nó hình như đã nổi tiếng đến độ lan ra xa mất rồi. Đến nỗi mấy tên đàn ông trai tráng này mà cũng sợ đến xanh cả mặt mày.
Cô nhón chân định bước xuống thì phía trong đã vang lên tiếng phu nhân Ánh Hồng văng vẳng.
-Thiếu phu nhân, không đi sao? Giờ đã trưa mất rồi đấy. Đi sớm tới sớm.
-Ta bỏ quên đồ, muốn vào lấy.
Chưa kịp bỏ chân xuống thì phu nhân ấy đã chặn lại.
-Ấy ấy...thiếu phu nhân đi đi. Có gì quan trọng hơn chuyện phải qua bên kia cho sớm kia chứ?
-Bây đâu, thúc xe đi mau lên. Đưa thiếu phu nhân đi cẩn thận, coi chừng cái đầu trên cổ đấy. Tính khí cậu cả thì ai cũng biết rồi.
-Dạ, dạ...
Dường như đây là điều mà mấy tên gia nhân đang trông đợi, chỉ trông chờ phu nhân ấy thốt lên là làm ngay không ngần ngại.
-Ngại quá thiếu phu nhân chui đầu vào trong đi ạ.
Vừa nói xong con ngựa đã bị vụt một roi, tiếng lộc cộc phát ra, sau đó là tiếng rồ rồ va xuống đường, tiếng bánh xe gỗ lăn đi.
-Chết tiệt, A Hoang vẫn chưa lên xe.
Cô chậc lưỡi cái rồi mở màn ra, nhìn vào cánh cửa to lớn của nhà họ Thượng mà chẳng thấy tăm hơi của A Hoang đâu.
-Chết rồi...xe ngựa chạy nhanh như vậy làm sao A Hoang đuổi theo kịp đây?
Khi đã chắc chắn xe ngựa đã đi đến một nơi cách nhà khá xa rồi cô mới chịu ngồi yên, lòng thầm nghĩ A Hoang chắc đã không theo kịp rồi.
-A...
Cô đang ngồi thì cạch một cái đầu đập vào xe ngựa, lấy tay xoa xoa, bên ngoài tiếng ngựa hí lên vang trời vang đất.
Cô vạch màn chui ra thì thấy A Hoang từ một cái xe ngựa khác nhảy xuống chạy lại, cô mỉm cười giơ tay đón lấy nó.
-A Hoang...ta cứ ngỡ ngươi sẽ không theo ta kịp đó.
Nó vừa mừng vừa nói.
-Tất cả là nhờ cậu hai đó thiếu phu nhân ạ.
-Hả?
Cô kéo nó né qua một bên rồi mới ngó lại cái xe ngựa phía sau, mắt sáng lên long lanh khi thấy cậu Bảo Nhất từ đó chui ra. Trên tay còn cằm theo một cái cung tên, phải nói là vừa toả sáng vừa đẹp trai lại ngầu bá cháy.
-Trời ơi cậu Bảo Nhất.
-À...ừm...
Cậu liếc mắt qua cô rồi lại ngại ngùng trả lời, cô chạy lại chỗ cậu chẳng kiên nể dè dặt ánh mắt của mọi người xung quanh.
-Cậu đi đâu vậy? Hả...cung tên? Cậu đi bắn chim à?
Cậu đã sững sốt thì cúi đầu xuống phì cười, A Hoang giật mình cái cũng bật lên cười.
-Thiếu phu nhân à, cậu hai đi săn đó ạ.
-Vậy hả? Vậy thì cảm ơn cậu nha, thôi ta đưa A Hoang đi đây.
Nói vừa xong cô đã nắm lấy tay nó kéo đi, cậu đứng tần ngần phía sau ngó nhìn theo, đôi mi khẽ chớp nhẹ.
Tiếng bánh xe bằng gỗ lại lộc cộc rời đi, đến một đoạn đủ xa cô mới quay qua A Hoang khẽ hỏi.
-A Hoang, rốt cuộc em đã lấy được cái khăn đó chưa?
Nó ngẩn mặt lên, vẻ mặt nghiêm túc trả lời.
-Dạ lấy được rồi.
Nó lấy trong người ra một gói nhỏ nhỏ, tay nhẹ nhàng tháo cái gói ấy ra, cô nhìn tay nó run run mà cũng căng thẳng theo.
Sau khi tháo cái gói ấy ra thì thấy một cái khăn màu nâu, cô giơ tay ra định cầm thì A Hoang giật mình kêu làm cô giật mình theo.
-Thiếu phu nhân chuẩn bị tâm lí trước đã.
-Ghê vậy sao?
Cô nghe theo nó chuẩn bị tâm lí trước, giơ tay cẩn thận tháo lớp vải đầu ra, một tấm khăn màu nâu óng ánh hiện ra, tuy không rành mấy về những loại vải quý hay gì nhưng đoán cũng làm từ tơ tằm, nó óng ánh lấp lánh, mát lạnh còn mềm mại. Nhưng cái quan trọng không phải chỗ đó, cái quan trọng phía trong cái khăn chôm chỉa toàn tóc người, cô đưa tay lên sờ thử, một tiếng thét vang lên chói tai.
-Tiểu thư Ánh Nguyệt đừng mà...
Giọng một người con gái kêu gào thảm thiết, chưa đầy một giây tay cô đã rụt lại. Đôi mắt hoang mang nhìn A Hoang. Nó trợn mắt lên nhìn cô cái rồi nói.
-Người sao vậy ạ?
-À...
Cô nhìn chăm chăm vào cái khăn, lát sau lại liếc lên A Hoang hỏi nhỏ.
-Sao cứ nghe giọng của một cô gái lạ, lâu lâu lại nghe. Còn hét tên của tiểu thư Ánh Nguyệt nữa.
-Hét tên tiểu thư Ánh Nguyệt ạ...
Mặt A Hoang dần dần lạnh đi, nó lấp bấp nói.
-Có khi nào là tiểu thư Lại Hoa không nhỉ?
Cô chú ý hơn vào nó, hỏi lại.
-Có chuyện gì sao? Em kể ta nghe xem.
-Dạ...trước em có nói thiếu phu nhân nghe đó ạ, những ai được định sẽ rước về nhà họ Thượng làm vợ cậu cả thì đều bị tiểu thư Ánh Nguyệt cản lại. Mà tính tiểu thư ấy thì ai cũng biết rồi. Ra tay tàn độc.
-Vậy...họ cưới nhiều như vậy làm gì? Nếu như không muốn thì đừng cưới. Còn cưới thì phải cản tiểu thư ấy lại chứ.
-Không phải đâu, vì vận cậu cả bắt buộc phải cưới, nếu không sẽ gặp hạn đó ạ.
-Cũng đâu thể vì chuyện ấy mà sát hại bao nhiêu con người chứ...
-Chuyện của tiểu thư Lại Hoa thì liên quan đến tiểu thư Ánh Nguyệt thật, nhưng mà mấy tiểu thư khác thì em không biết ạ.
Cô trầm ngâm một hồi, rốt cuộc tiểu thư Ánh Nguyệt là có ý gì? Cô nhắm mắt lại sau đó thở hắc ra.
-Nếu như em nói, ta muốn biết một chút, thân phận của tiểu thư Ánh Nguyệt theo thời này thì có thể lấy Thượng Quan Nhất làm chồng không?
-Có ạ. Được phép...
-Nhưng họ là họ hàng...
-Được ạ...
-Hiểu rồi. Chả trách nàng ta ác độc như vậy, cỡ nào cũng muốn Thượng Quan Nhất không lấy được vợ.
A Hoang im lặng lắng nghe, nó chợt nói.
-Ngày trước lúc tiểu thư sắp lên kiệu hoa cũng là Ánh Nguyệt tiểu thư gửi thuốc qua cho người, khiến người chết trước khi lên kiệu. Chuyện này đối với tiểu thư ấy có lẽ quá bình thường rồi.
-Vậy sao? Vậy còn tiểu thư Lại Hoa ấy thì sao? Sao lại chết vậy?
-Em cũng không rành lắm, trách nhiệm của em chỉ chăm sóc chu đáo cho bà cả mà thôi. Nhưng lời đồn vang xa...em cũng nghe ngóng được một ít.
-Chuyện là tầm nửa năm trước, nhà mình qua hỏi cưới tiểu thư ấy. Nghe đâu tiểu thư ấy có ý trung nhân rồi nên có phần không muốn gả đi. Nhưng gia thế nhà chúng ta lớn lao nên gia đình bên ấy cũng gây sức ép. Cuối cùng vẫn gật đầu chấp nhận. Nhưng mà tiểu thư Ánh Nguyệt đặc biệt căm ghét gia đình đó, nên ra tay với tiểu thư kia vô cùng tàn độc. Nàng ấy có dung mạo tuyệt sắc, cuối cùng lại bị nước sôi tạt lên, những ngón tay thon nhỏ dài thẳng lại bị bánh xe ngựa nghiền nát. Đôi mắt to tròn long lanh lại bị sáp nến nhỏ vào. Bàn chân nhỏ nhắn như búp sen cũng bị nghiền ra nát nhừ đó ạ. Tóc còn bị cắt lởm chởm, nữ nhi xem tóc như trinh tiết y phục, mất đi coi như chết rồi vẫn không còn trong sạch.
Một vị tiểu thư xinh đẹp lại thành ra như thế. Sau khi lấy xác về không lâu thì làng ấy xuất hiện nhiều tin đồn. Do lúc chôn cất bên nhà chúng ta đã cho thầy cúng trục hồn tiểu thư ấy đi. Nên mới quay về làng than khóc quấy phá đó ạ.
-Ánh Nguyệt có còn là người nữa không? Thật khủng khiếp mà. Nếu đó là sự thật thì còn gì là con người nữa chứ?
-Vì thế em mới bảo thiếu phu nhân đặc biệt phải tránh xa tiểu thư ấy ra. Từ nhỏ tiểu thư ấy đã được cưng chiều, mạng người coi như cỏ rác.
Cạch...
Nói tới đó chợt bên ngoài vang lên âm thanh cạch một cái, A Hoang trợn mắt lên mồ hôi tuôn ra như tắm. Cô liếc qua vạch tấm màn qua một bên, chợt một tên gia nhân lẫm nhẫm bộ dạng sợ hãi run rẩy liên hồi.
-Đến thôn Hà Lại rồi.
-Thôn Hà Lại, nơi có gia đình nhà họ Lại sinh sống đây sao?
-Dạ đúng rồi thiếu phu nhân. Nghe nói ai đi ngang đây mà mắc bánh xe vào gốc cây thì nên quay ra đó ạ, nếu còn cố tình vào sẽ gặp chuyện ngay.
Cô liếc nhìn xuống bánh xe rồi lại nhìn lên thân cây to tướng nằm bên bờ. Mắt cô nhìn dọc lên thân cây, chợt đến ngọn cây thì bắt gặp một cô gái đang ngồi trên đó, tóc tai rối bù, chẳng còn nhìn thấy mặt mũi vì đã nát nhừ, cả thân người như bị đập dập ra, đôi mắt trắng dã như bị luộc chín. Cô ấy phải chăng là tiểu thư Lại Hoa?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK