Tiếp theo đó đến màn trình diễn của Thẩm Nhất Đang, Triều Kim Nghiên và Lục Kỳ, tiết mục của cả ba là tiết mục đáng mong đợi nhất từ đầu đến cuối, vì cả ba cứ tập riêng biệt chưa từng tập chung với nhau lần nào liệu đến ngày tập dợt cuối cùng có thể thuần thục được hay không.
“Lục Kỳ và Nhất Đang nghịch nhau vậy mà cho bắt nhóm cùng, thật sự không hiểu nổi giảng viên đang nghĩ điều gì nữa.”
“Tình chị em sâu đậm.”
Tuy ngoài mặt ghét nhau không ai ưa ai là mấy nhưng Thẩm Nhất Đang khi bước lên sân khấu cùng Lục Kỳ cả hai rất phối hợp với nhau, cả ba cùng nắm tay nhau tạo thành một vòng tròn, nhịp điệu đều đặn không ai thua ai, trên sân khấu mỗi người đều có cho mình một sức sống động và sự tỏa sáng riêng mình, mỗi người một vẻ đẹp riêng không ai nhầm lẫn vào ai.
Lúc mà Lục Kỳ xoay thì Thẩm Nhất Đang tiến tới có vẻ hỗ trợ cho Lục Kỳ để hoàn thành màn kết một cách trọn vẹn nhất.
“Cái này gọi là chị ngã em nâng này.”
“Cứ phát huy như vậy nhé.”
Vừa kết thúc thì Thẩm Nhất Đang liền trở mặt nhanh như gió quăng Lục Kỳ qua một bên rồi quay về chỗ ngồi của mình uống cạn bình nước, Lục Kỳ mím chặt môi chẳng thể làm gì được cô chỉ có thể dùng dằng dậm chân rồi đi tới chỗ ngồi của mình, do để giữ sức cho tất cả mọi người nên chỉ tập dợt đúng một lần như vậy, Cao Dĩ Huyên đảo mắt sang Triều Kim Nghiên ngồi đơn độc một mình uống nước thì anh đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.
“Hôm qua thầy không đến có lẽ em vẫn tập luyện tốt đấy chứ.”
“Vâng, em đã cố gắng rất nhiều ạ, ngày mai em sẽ tỏa sáng và không để thầy thất vọng đâu ạ.”
“Được rồi, dưỡng sức đi nhé.”
Cao Dĩ Huyên đưa tay xoa đầu cô nhẹ nhàng, trái tim của Triều Kim Nghiên lúc này trở nên loạn nhịp, cô không biết tại sao dạo gần đây tiếp xúc với anh bản thân cô có chút e ngại và không thể khống chế được nhịp đập của trái tim mình mỗi khi ở cạnh anh, đây không phải là bị bệnh lý gì rồi đấy chứ? Triều Kim Nghiên đợi anh rời đi lúc này đưa tay lên ngực mình cảm nhận được nhịp đập liên hồi.
“Sướng quá nhỉ? Được bắt cặp cùng giảng viên,đúng là cóc ghẻ cũng có ngày hóa phượng hoàng nhỉ?”
Cứ ngỡ câu nói đó là của Thẩm Nhất Đang nhưng không ngờ lại của Lục Kỳ, bản thân cô ta cũng không mấy ưa gì Triều Kim Nghiên bởi cô chỉ mới vào trường thôi đã được đưa vào đội ballet của trường rồi, gia cảnh lại nghèo khó mà sao có thể vào được ngôi trường này chứ? Cô ta ngồi xuống bên cạnh Triều Kim Nghiên đưa tay xoay xoay lọn tóc của cô.
Triều Kim Nghiên không nói gì cô chỉ im lặng và xem như làm lơ đi những lời mà Lục Kỳ nói, cô cũng không muốn đôi co kiếm tìm thêm kẻ thù với mình nữa, cô muốn sống một cách bình yên trong ngôi trường này.
“Sao hả? Nói đúng quá nên im rồi à?”
“Hay là mày khinh tao?”
Lục Kỳ đưa tay đẩy vai Triều Kim Nghiên một cái, cô không thèm nhìn lấy Lục Kỳ một cái sau đó liền đứng dậy rời đi vừa lúc đó Lục Kỳ đứng dậy đi theo nắm tóc của Triều Kim Nghiên kéo vào nhà vệ sinh, cô la oai oái lên làm thu hút sự chú ý của Thẩm Nhất Đang, vì bản tính tò mò của mình nên Thẩm Nhất Ddang cũng đứng dậy đi theo đến nhà vệ sinh từ xa đã nghe tiếng của Triều Kim Nghiên kêu la thảm thiết, mà dường như cả hai đang mâu thuẫn một cái gì đó.
“Nói tao bạo lực mày còn hơn cả tao nữa.”
Lục Kỳ và Triều Kim Nghiên không ai chịu thua ai, Triều Kim nghiên trước mặt Thẩm Nhất Đang thì không dám đụng đến cô còn Lục Kỳ thì cô lại không kiềm được mà đưa tay nắm lấy tóc của Lục Kỳ giật mạnh, nhìn khung cảnh này khiến cho Thẩm Nhất Đang bật cười.
“Im đi con kia!”
Lục Kỳ buông Triều Kim Nghiên ra đầu tóc rối bù đáp trả lại cô một câu.
“Nhìn hai người các người kìa, đúng là bọn chợ búa.”
“Mày nói ai chợ búa, mày quên rằng tao và mày là cùng một loại người sao? bản thân mày dám nói rằng mình thanh cao không có ức hiếp con bé này không?”
Triều Kim Nghiên lúc này liền đứng bật dậy đưa tay đẩy mạnh Lục Kỳ một cái rồi rời đi, lúc đi ngang Thẩm Nhất Đang cô đã khựng người lại sau đó nắm chặt tay mình rồi nhanh chóng rời khỏi nơi quái quỷ đó, Thẩm Nhất Đang đưa tay che miệng cười khinh bỉ Lục Kỳ một cái rồi dùng dân đạp mạnh vào tường ép Lục Kỳ ở bên dưới chân mình.
“Đương nhiên là tao thanh cao hơn mày nhiều, mày cũng xứng với chữ cùng một loại người với tao sao? nằm mơ đi!”
Thừa lúc đó cô đạp mạnh vào vai của Triều Kim Nghiên một cái làm cô ngã bệt xuống, đúng là bản thân sinh ra để cho người ta chà đạp mà.
Triều Kim Nghiên phủi quần áo của mình, cô thở dài một hơi rồi lẳng lặng quay lại chỗ ngồi của mình, trong lúc cô đang trầm tư suy nghĩ gì đó thì Cao Dĩ Huyên xuất hiện từ sau mang đến cho cô bộ trang phục hoàn chỉnh và lại còn rất lộng lẫy nữa.
“Trang phục của em đây, nhận lấy đi nhớ giữ gìn cẩn thận đấy nhé.”
“Em cám ơn thầy nhiều ạ.”
Triều Kim Nghiên nhìn thấy chiếc váy hai mắt cô sáng cả lên, bộ váy màu xanh dương với những đường nét tinh xảo, từng đường kim mũi chỉ rất chắc chắn, những hạt ngọc sáng bóng lấp lánh đính trên váy làm cho bộ váy trở nên nổi bật hơn, cô cầm lấy chiếc váy một cách nâng niu, vừa lúc đó Thẩm Nhất Đang cũng vừa đi tới cô nhìn thấy Triều Kim Nghiên và Cao Dĩ Huyên đang nói chuyện với nhau, còn có cả trang phục múa rồi.
“Dù gì cũng trả đũa xong rồi, có gì mà phải đố kỵ với cô ta chứ?”
Nhớ lại câu nói cùng một loại người của Lục Kỳ cô chợt thấy cũng đúng, quả thật cô có hơi sai trong chuyện này, cô cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy nữa, nhưng dù sao cô cũng không có thiện cảm với Triều Kim Nghiên cho lắm vì nghĩ cô bệnh công chúa cứ kiểu giả vờ để người khác bảo vệ che chở, nhưng ghét thì ghét chứ cô chưa bao giờ muốn làm hại ai cả, hôm qua hình như là bị ma nhập rồi chăng?