“Anh đau lắm không, tôi sẽ nhẹ nhàng mà.”
Lịch Bắc Dạ bất giác nở nụ cười nhìn cô tập trung giúp anh băng bó vết thương như vậy, anh cúi đầu xuống nhìn cô gần hơn có thể thấy được sống mũi cao vút thanh thoát, đôi môi anh đào căng mọng hé mở thổi vết thương giúp anh khiến anh có cảm giác muốn cắn nó, ánh mắt mơ màng say mê nhìn chằm chằm vết thương và chăm sóc nó tỉ mỉ.
“Xong rồi đấy.”
Thẩm Nhất Đang ngẩng đầu lên thì ánh mắt cô chạm thẳng vào ánh mắt của anh, lúc này gương mặt của cả hai khá gần có thể cảm nhận được hơi thở của anh, nhịp tim của cô bắt đầu thổn thức liên hồi đứng bật dậy ấp úng nói.
“Xong rồi...anh...anh ra ngoài đi, tôi...buồn ngủ rồi.”
Lịch Bắc Dạ bắt đầu bày trò, anh ôm lấy tay kêu đau đớn làm cho cô lo lắng không ngừng, mặt nhăn mày nhó càng khiến cô đứng ngồi không yên.
“Đau quá, không biết là có bị gãy xương không nữa.”
Thẩm Nhất Đang hai tay run lên nâng cánh tay anh lên nhẹ nhàng.
“Cũng tại anh đó, tôi kêu đi đến bệnh viện không chịu, đau lắm sao?”
“Đau lắm.”
Anh bày ra vẻ mặt ngây thơ vô số tội.
“Đi! Đi theo tôi đến bệnh viện ngay.”
Thẩm Nhất Đang đứng dậy định kéo anh đi nhưng anh nặng quá cô không thể kéo được, Lịch Bắc Dạ lợi dụng lúc này xấu xa đưa tay kéo eo cô làm cả người cô ngã đè lên anh, Lịch Bắc Dạ ngã xuống giường để cô ngồi gọn trên người mình, mặt cô lúc này đỏ cả lên nhìn anh nằm dưới thân mình, thời gian và không gian như ngưng động lại cô không hề nhúc nhích chỉ nghe được tiếng hơi thở và nhịp đập của trái tim mình, biết bản thân đang trong tư thế khá kỳ cục nên cô muốn đứng dậy thì anh liền nhăn nhó kêu lên.
“Tiểu thư đừng cử động, tôi đau lắm đấy.”
Vẻ mặt gian xảo ấy vẫn cố gắng diễn xuất để lấy được sự quan tâm chăm sóc của cô, Thẩm Nhất Đang liền sợ anh đau nên không dám động đậy, mắt đảo sang hướng khác vì cô sợ đối diện với anh sẽ khiến mình không thể ngồi yên.
“Nhưng phải đứng lên đã, như thế này trông thật kỳ cục.”
Cô mím chặt môi e ngại, nhìn bộ dạng ngại ngùng của cô rất đáng yêu, anh nở nụ cười nhẹ nhàng ngồi bật dậy, tuy vậy Thẩm Nhất Đang vẫn không chuyển động cô ngồi trọn lên chân của anh, không phải khen chứ cơ bắp tay và cơ bụng của anh rất săn chắc, không biết sau lớp áo đó những cơ bắp đó đẹp đến cỡ nào, dáng người của anh cũng không tệ chỉ có điều lớp da trên mặt như bị cháy vậy trông mất thẩm mỹ một chút, đầu tóc thì xoăn xù lên, cô cũng không có ý định hỏi anh về chuyện những vết nám trên gương mặt của anh vì sợ tổn thương anh.
“Thả tôi ra được rồi.”
“Xin lỗi tiểu thư.”
Anh luyến tiếc buông cô ra rồi đứng dậy rời khỏi phòng, sau khi anh rời đi thì Thẩm Nhất Đang cũng cảm thấy hụt hẫng và tiếc nuối, không hiểu rằng tại sao lại muốn được ở gần anh thêm nhiều một chút nữa, cứ nghĩ cả hai như đang được tiến thêm một bước nữa rồi, bây giờ họ là bạn bè đúng không?
“Quan hệ chúng ta là gì? Chủ tớ hay bạn bè đây? anh ấy xem mình là gì của anh ấy nhỉ?”
Suốt ngày anh chỉ gọi cô là tiểu thư, lúc nào cũng chăm sóc cho cô giữ khoảng cách với cô nhưng sau chuyện hôm nay thì cô thấy rằng cả hai tiếp xúc cũng nhiều hơn, cô muốn hiểu rõ hơn về con người của anh, xuất thân của anh, cô muốn biết tất cả nhưng còn anh thì sao?
“Mình nghĩ gì vậy chứ?”
Tự gõ đầu mình rồi đi trở về giường ngủ, hôm đó cô gặp ác mộng khi nhìn thấy Gia Long vì cứu mình mà bị thương rất nặng, cả người anh toàn là máu gọi mãi anh cũng không tỉnh cả người cứng đờ làm cô rất sợ ngay lập tức bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Nhìn lên đồng hồ đã 2h sáng, cô ngồi dậy mở cửa đi ra ngoài nhìn thấy anh ngủ rất ngon lành thật may vì anh không sao cả, chỉ là cơn ác mộng thôi, kể từ khi nào mà anh lại trở nên quan trọng đối với cô đến như vậy, cô sợ một ngày nào đó sẽ mất đi anh vì những người mà cô yêu thương đều mất không còn một ai cả, cô rất cô đơn hiu quạnh, nỗi sợ trong lòng cô vô cùng lớn.
“Xin anh đấy, đừng biến mất nhé.”
Lời nói thủ thỉ bên tai anh đã nghe được, ngay bây giờ Lịch Bắc Dạ cũng cảm thấy vô cùng hổ thẹn, nếu như cô biết được sự thật thì liệu cô có còn sợ mất anh nữa hay không? hay là ngược lại đến lúc đó anh sợ mất cô thì đúng hơn? Người cô quan tâm lúc này là Gia Long xấu xí không phải là Lịch Bắc Dạ, anh tự ghen tuông với Gia Long tại sao một kẻ xấu xí vẻ bề ngoài lại không có nghề nghiệp gì trong tay mà cô lại yêu anh ta, trong khi anh có tất cả mọi thứ thì cô lại chán ghét anh, trước đây cô chưa từng nói chuyện với anh một cách đàng hoàng nói chi là quan tâm lo lắng.
“Thật sự xin lỗi, sợ là sau khi biết được mọi chuyện thì cô sẽ không nói câu ấy nữa đâu.”
Lịch Bắc Dạ không hề ngủ, từ khi cô tạo tiếng động trong phòng thì anh đã tỉnh dậy rồi, nghe được câu nói ấy anh vừa vui vừa lo lắng, có lẽ bây giờ Thẩm Nhất Đang đã có tình cảm với Gia Long rồi dù người này và anh đều là một nhưng anh lại có cảm giác ghen tị, nếu câu nói đó dành cho Lịch Bắc Dạ thì tốt biết mấy.