“Muốn gặp tao đến vậy sao?”
Giọng nói lạnh nhạt của anh vang lên, ngay lập tức anh liền ngắt máy rồi nhanh chóng khoác chiếc áo khoác dạ lên người rời đi trong tích tắc, Thẩm Nhất Đang vừa lúc đó đi xuống uống nước thì thấy anh đã lấy xe rời đi, không biết là tại bản tính tò mò của mình hay sao nữa mà cô cũng nhanh chóng khoác áo rồi lái xe moto bám theo phía sau.
“Hắn ta đi đâu giờ này vậy nhỉ? Ăn mặc cũng rất xuề xòa, có khi nào đi ngoại tình không? ây da như vậy mình chụp lại làm bằng chứng để mà làm lý do ly hôn, quá tốt rồi.”
Thẩm Nhất Đang mừng rỡ trong bụng, chỉ mong có thể bắt tại trận rồi cho anh ta một bài học sẵn tiện giải thoát cho bản thân của mình luôn, cô cứ tăng tốc bám sát theo chiếc xe của anh, nhưng Lịch Bắc Dạ lái xe quá nhanh cô cách xa anh ta như thế này sợ sẽ bị mất dấu.
“Tăng tốc nhanh hơn mới được.”
Cô lên ga mạnh chiếc xe cứ thế mà tiến thẳng về phía trước như đang bay trong gió, đi càng lúc càng xa hơn, cô không biết anh ta làm gì mà gặp tình nhân ở một nơi xa như vậy lại lén la lén lúc cần nhu cầu ham muốn thì cứ lôi về nhà hoặc cùng lắm ra khách sạn gần đó thôi có đâu mà đi xa xôi thế này.
“Lỡ phóng lao thì theo lao thôi chứ biết sao giờ.”
Cứ thế cả hai đã đi đến ngoại ô thành phố, chiếc xe của Lịch Bắc Dạ dừng trước căn nhà hoang gần đó, Thẩm Nhất Đang dừng xe lại gần nơi đó đưa mắt quan sát, cô thật sự không nghĩ rằng anh lại làm chuyện xấu ở một nơi hoang vu như thế này, có cần phải đi xa rồi còn ở một nơi thiếu điều kiện như thế không? hay là anh ta thích cảm giác mạnh vậy nhỉ?
Cô đá chân dựng xe rồi rón rén đi tới, lấy điện thoại ra sẵn sàng để chụp và quay lại khoảnh khắc ân ái của anh và nhân tình nhưng thật không ngờ rằng vừa đứng bên ngoài cô đã thấy người ra người vào trong đó, còn có vài tên mặc đồ đen đứng gác.
“Xã hội đen ư? Anh ta...rốt cuộc là ai vậy?”
Ngay lúc này Thẩm Nhất Đang bắt đầu thấy sợ hãi thật rồi, thì ra anh ta lúc nào cũng có súng bên người cả, đúng như cô dự đoán thì Lịch Bắc Dạ chính là đại ca giang hồ hay gì đó.
Lịch Bắc Dạ lúc đi tiến thẳng vào bên trong, người đàn ông đang ngồi ở giữa gian nhà bắt đầu xoay người lại nhếch môi cười đểu một cái, hắn ta đứng dậy đi tới vỗ vai Lịch Bắc Dạ với vẻ mặt khinh bỉ.
“Đến rồi à? còn tưởng mày sẽ không đến nữa chứ, vẫn còn khỏe mạnh như vậy là tốt rồi còn tưởng rằng hôm đó mày chết dưới tay đàn em tao rồi chứ.”
Lịch Bắc Dạ mặt lạnh như băng, tay anh thô bạo hất tên đó ra rồi trừng mắt.
“Tao đã đến đúng như yêu cầu, muốn gì cứ nói ra giải quyết tại đây.”
“Từ từ có gì mà phải gấp chứ? Hình như chúng ta có khách ghé thăm thì phải, mang vào đây đi!”
Tiếng hét thất thanh quen thuộc vang lên, Lịch Bắc Dạ thật sự không tin vào tai mắt mình, sao người con gái đó lại ở đây chứ? Anh quay đầu lại thì thấy Thẩm Nhất Đang bị đám người của tên Khiết Hựu trói tay chân lại, cái miệng nhỏ điên cuồng la hét, vốn dĩ nếu không có cô thì anh sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa hơn rồi bây giờ tự nhiên lại xuất hiện thêm con tinh khống chế anh như vậy.
“Sao hả? Đây là ai vậy? nghe nói là vợ mày hả?”
Khiết Hựu đi tới đưa tay nâng gương mặt của Thẩm Nhất Đang lên, dường như bị vẻ ngoài của cô làm cho thu hút, hắn cúi xuống ngửi mùi nước hoa thoang thoảng bên mũi thật dễ chịu.
“Đúng là xinh đẹp thật.”
Thẩm Nhất Đang liền mím chặt môi sau đó phun nước bọt vào mặt hắn, cô gan dạ nhìn thẳng vào mắt hắn bằng đôi mắt bất phục.
“Thả ra! Đồ khốn kiếp, muốn chém muốn giết thì giết cái tên đầu lạnh đó đi, tôi chẳng có liên quan gì đến hắn.”
Thẩm Nhất Đang quát lớn, do bị cô làm nhục nên Khiết Hựu liền đưa tay tát mạnh vào mặt của Thẩm Nhất Đang, vì muốn âm thanh chói tai của cô vang lên nên hắn liền lấy băng keo dán chặt miệng cô lại.
Mặc dù tay chân bị giữ bây giờ miệng lại bị bịt kín vậy mà cô vẫn còn điên cuồng vùng vẫy, hai tên đô con mà còn giữ không nổi, Lịch Bắc Dạ không màn đến cô để mặc cho cô sống chết, ai bảo cái tội nhiều chuyện đi theo thì ráng mà chịu, xem như giải quyết cắt bỏ cái đuôi bám theo mình càng tốt cho anh.
“Nhìn vợ mình đau đớn như vậy mà vẫn mặt lạnh sao? xót xa trong lòng lắm nhỉ?”
Khiết Hựu đi tới vỗ nhẹ vai Lịch Bắc Dạ.
“Giờ giải quyết chuyện tao và mày, còn cô ta tùy mày xử lý, tao không quan tâm.”
Sau câu nói đó của Lịch Bắc Dạ thì Thẩm Nhất Đang càng vùng vẫy mạnh hơn, cô kêu ư ử trong cổ họng làm hai tên giữ cô cũng muốn điên lên.
“Im coi, con nhỏ này lì lợm thật đấy.”
“Cho nó ngủ đi để nó nghỉ quậy.”
Cả hai tên đó nhìn nhau rồi định dùng thuốc mê để dẫn dụ cô vào giấc ngủ nhưng nào có ngờ cô dùng chân đạp mạnh vào bụng hai tên đó rồi cứ thế mà tốc chạy đi mất, Khiết Hựu liền nổi trận lôi đình.
“Bắt nó lại.”
Lịch Bắc Dạ đưa tay giữ hắn lại rồi đấm mạnh vào mặt hắn mấy cái không kịp đỡ, anh bị đám người của hắn xông lên tấn công nhưng anh lại nhanh nhẹn né tránh một cách điêu luyện, trong vòng mấy phút ngắn ngủi anh đã giải quyết xong đám người của Khiết Hựu, còn Khiết Hựu thì bắt đầu đe dọa.
“Người của tao đang đuổi theo con bé đó, nếu mày dám làm gì tao thì nó cũng sẽ chết.”
“Mặc kệ cô ta sống hay chết, tao không quan tâm chết sớm càng tốt, mày và cô ta dắt tay nhau xuống gặp diêm vương đi!”