“Ngờ người ra làm gì, đi thôi!”
Lịch Bắc Dạ cũng chưa kịp định hình thì đã bị cô mạnh bạo lôi đi, anh chợt buồn cười vì nhìn vẻ mặt của cô lúc đó rất đáng yêu, đôi má phúng phính nổi cáu ấy thật muốn cắn cho một cái, nhưng ngay lập tức anh liền gạt bỏ đi cái suy nghĩ điên rồ ấy, Thẩm Nhất Đang vẫn nắm chặt tay của anh có vẻ như muộn phiền trong lòng cô đã tiêu tùng mất rồi.
“Tiểu thư đợi tôi một chút.”
Anh đột nhiên giật tay ra rồi chạy đi về phía ngược lại, cô giận dỗi mặt hầm hầm đi về phía ghế đá ngồi xuống nhìn cây kem trên tay tưởng tượng lại cảnh anh đỡ cô gái lúc nãy mà cơn giận lại nổi lên và cắn nhai ngấu nghiến sạch sẽ cây kem, một lúc sau đột nhiên một bàn tay đưa ra trước mặt cô rồi một chiếc vòng tay đan bằng sợi len đong đưa trước mặt cô, trên đó còn có một cái chuông có hình trái tim đong đưa trong gió.
“Gì đây?”
Cô nhíu mày hỏi.
“Là...vòng tay, tôi tặng tiểu thư lúc nãy thấy nó đẹp quá nên tôi muốn mua nó cho cô.”
Thẩm Nhất Đang tỏ vẻ lạnh nhạt nhưng vẫn nhẹ nhàng cầm lấy chiếc vòng, đưa qua đưa lại để chiếc vòng kêu tiếng leng keng nghe rất êm tai, anh ngồi xuống bên cạnh xòe bàn tay ra trước mặt cô, liền hiểu ý anh cô đưa tay ra nhẹ đặt bàn tay mình lên, anh nhẹ nhàng đeo giúp cho cô.
Không giấu được vẻ mặt vui vẻ hớn hở của mình cô tươi cười rồi vỗ vai anh một cái.
“Có thẩm mỹ đấy chứ, đẹp lắm tôi rất thích, đợi vài hôm nữa tôi sẽ tặng anh một món khác để làm kỷ niệm.”
“Tôi rất mong đợi món quà của tiểu thư.”
Cả ngày hôm đó cô và anh cùng đi dạo công viên cùng thử các trò chơi ở nơi này, lúc nhỏ cô được ba mẹ đưa đến đây chơi nhưng đã lâu lắm rồi mới được vui vẻ như vậy cứ tưởng bản thân đang nhỏ lại vậy, cả hai đứng trước trò chơi mạo hiểm nhất từ nãy đến giờ, cô đột nhiên đưa tay ra nắm chặt lấy tay của Lịch Bắc Dạ hơi run rẩy khi thấy độ cao của nó.
“Tiểu thư sợ sao?”
“Không sợ, đi thôi.”
Chiếc đu quay to lớn nằm ở trung tâm của công viên, độ cao của nó ngất ngưỡng khi lên tới trên đỉnh sẽ nhìn thấy được cả thành phố, cô chưa từng leo lên nó lần nào, cô lại sợ độ cao nên có hơi lo lắng, Lịch Bắc Dạ nhênh môi cười một cái rồi nắm tay cô cùng tiến vào bên trong tìm một chỗ ngồi cho mình.
“Tiểu thư xanh xao quá, nếu sợ thì chúng ta không chơi nữa.”
“Không có sợ, đừng nói nhiều im lặng đi!”
Cô quát lớn rồi quay mặt nhìn ra ngoài, chiếc đu quay bắt đầu chuyển động làm cho Thẩm Nhất Đang sợ hãi cô vẫn cố gắng nhắm chặt mắt ngồi yên vị của mình, Lịch Bắc Dạ ngồi đối diện cô quan sát biểu cảm ấy anh cố nén cơn buồn cười vào trong lòng, càng lúc càng lên cao hơn, gió ở trên cao cũng lớn và mạnh hơn làm chiếc đu quay đung đưa theo, Lịch Bắc Dạ đột nhiên đứng dậy đi sang chỗ của cô rồi ngồi xuống.
Cô nhíu mày khó chịu hỏi.
“Gì đây?”
“Tôi sợ, tiểu thư có thể cho tôi ôm một chút được không?”
Anh giả vờ để được ôm cô nhằm trấn an tinh thần của cô, Thẩm Nhất Đang ngoài mặt tỏ vẻ không sao nhưng thật ra thấy anh đi qua cô mừng vô cùng liền đưa tay ra ôm chặt lấy cánh tay của anh.
“Tại thấy anh sợ nên tôi ôm cho anh đỡ sợ thôi đấy nhé, con trai mà nhát quá.”
“Vâng tôi hiểu mà.”
Lúc này cô cảm thấy bớt sợ hơn và có thể nhìn ngắm toàn cảnh thành phố thu nhỏ lại, những dãy nhà cao tầng giờ đây cô cũng có thể ngắm nhìn được nó trông nhỏ bé hơn, khung cảnh mộng mơ của buổi chiều hoàng hôn, ánh mặt trời đang dần lặn xuống cô dường như say đắm trước phong cảnh đẹp ấy mà quên đi nỗi sợ của mình, hai tay nhẹ buông Lịch Bắc Dạ ra chạm vào tấm kính, hai mắt sáng rực lên nhìn xung quanh.
“Cẩn thận đấy tiểu thư.”
Anh đột ngột đưa tay ra choàng lấy eo của cô giữ lại, cô liền ngồi ngay ngắn lặng lẽ quan sát khung cảnh ấy, nhìn vẻ mặt rạng rỡ của cô lúc này anh cảm thấy yên ổn hơn rồi, không còn lo lắng như lúc nãy nữa, ngay lúc mà nghe báo tin cô khóc bên đường thì anh đã đứng ngồi không yên mà phi thẳng tới đây, anh cũng không hiểu tại sao mình lại hành động như vậy nữa, cuộc họp quan trọng của công ty cũng không thể quan trọng bằng Thẩm Nhất Đang.
“Tôi sợ là mình sẽ phải lòng cô, sợ rằng mình sẽ không đành ra tay giết cô, sợ rằng... sẽ không buông được đôi bàn tay đang nắm chặt tay cô, tôi...sợ mất cô.”
Lúc này lòng anh vô cùng nặng trĩu, nhẹ nhàng ngửi mùi thơm trên mái tóc của cô, mong rằng thời gian sẽ ngừng lại để anh được sống thật với chính mình, để anh được ở bên cô thế này thôi và mọi việc bình yên như vậy sẽ không xảy ra bất kỳ những chuyện mà anh lo sợ trong tương lai, anh muốn nói và hét lên rằng anh sợ mất cô hơn ai khác.