“Thiếu phu nhân dậy rồi, mời cô xuống ăn sáng và đến trường ạ.”
“Được rồi, ra ngoài đi tôi xuống ngay.”
Thẩm Nhất Đang đi tới phòng tắm, ở trong đó khoảng nửa tiếng sau đi ra với bộ đồng phục trên người, mới đó mà đã qua một ngày nữa rồi, và ngày mai chính là ngày cô sẽ bước lên sân khấu và tỏa sáng hết mình, cô nhìn bản thân trong gương sau đó liền nắm chặt tay tự tin bản thân mình cô sẽ làm được, chỉ cần tỏa sáng và gây sự chú ý đến những người có tiếng ở đó cơ hội của cô sẽ ngày một đi xa hơn, và sẽ có thể lọt vào mắt xanh của vũ công nổi tiếng nữa.
“Mình sẽ làm được mà, đợi cuộc thi xong mình sẽ lập tức rời khỏi căn nhà này.”
Âm thầm lên cho mình một bản kế hoạch chạy trốn hoàn hảo, trước đó cô phải lấy giấy tờ của bản thân để mà có tiền mưu sinh trước đã nếu không thì giống như lần đó thật sự làm cô ám ảnh, không thể tưởng tượng rằng bản thân lại thảm hại như thế.
Cô bước xuống nhà và đối mặt với Lịch lão gia lẫn Lịch Bắc Dạ, cô dường như nhút nhát hơn và không dám đối diện với Lịch Bắc Dạ sau chuyện hôm qua, cô không nghĩ rằng anh ta lại hành hạ con gái như vậy, cái tát đó cô xin ghi nhận nhưng cô sẽ không để yên như thế đâu.
“Ngồi xuống đây ăn đi, con khỏe hơn chưa?”
Lịch lão gia quan tâm hỏi han cô, Thẩm Nhất Đang tránh Lịch Bắc Dạ như tránh tà, cô ngồi cạnh Lịch lão gia cách Lịch Bắc Dạ một cái ghế cô mới yên tâm dùng bữa, Lịch Bắc Dạ cũng không mấy quan tâm cô cứ tiếp tục việc đọc báo của mình.
“Hai đứa cứ như chó với mèo thế này, hay là như vầy, ông nội có một vé đi du lịch hai ngày hai đêm hai đứa đi chơi với nhau để hâm nóng tình cảm đi!”
Ngay lập tức Thẩm Nhất Đang và Lịch Bắc Dạ đồng thanh.
“Con không đi với anh/cô ta!”
Thẩm Nhất Đang trừng mắt một cái, Lịch Bắc Dạ thì nhíu mày tiếp tục đồng thanh.
“Ai cho cô/anh bắt chước tôi?”
Lịch lão gia ngồi ở giữa nhếch môi cười lắc đầu nhẹ một cái, đúng là nhìn vẻ ngoài có vẻ hợp nhau như vậy nhưng thật ra hai người lại như chó với mèo vậy, không thể nào hòa hợp được, có vẻ như chuyến đi du lịch này cần phải có sự thúc ép của ông rồi nếu không thì cô và anh sẽ không bao giờ đồng ý đi cùng nhau đâu.
“Xem như là thưởng cho Nhất Đang sau ngày diễn xong hai đứa có thể dắt nhau đi, ông nội nói rồi đó phải đi! Không đi thì hiểu chứ?”
“Nhưng ông...”
Thẩm Nhất Đang định lên tiếng thì ông quay sang nhíu mày một cái làm cô im bặt chỉ biết ngoan ngoãn vâng lời của ông.
“Còn con nữa, nhớ lời ông nói chưa? Mà hôm nay hai đứa dẫn nhau đi ăn uống hay đi chơi đi cổ vũ tinh thần cho Nhất Đang ngày mai diễn nữa.”
Lịch Bắc Dạ liền xua tay một cái.
“Diễn bình thường chứ phải thi đâu mà cổ vũ?”
“Buổi lễ đó rất quan trọng, có sự có mặt của nhiều nhân vật đình đám vả lại buổi lễ mỗi năm một lần nên con bé trân trọng như vậy con không đi thì biết tay ông!”
Ông đưa tay ra vỗ mạnh vào đầu của Lịch Bắc Dạ một cái, vừa ép dẫn đi chơi vừa ép đi đến dự nữa, Lịch Bắc Dạ chỉ biết gật đầu tuân lệnh chứ anh không hề có hứng thú chút nào, đi cùng nhau anh chỉ sợ mình tức giận mà ra tay một phát giết cô tại chỗ luôn không chừng, có khi như vậy nhanh gọn lẹ cũng nên.
“Có đi không?”
Lịch Bắc Dạ quay sang hỏi cô một cách gượng ép.
“Đi.”
Lịch Bắc Dạ lại tiếp tục hỏi.
“Chỗ nào?”
“Tùy.”
Lịch lão gia giật nhẹ đôi lông mày khi nghe cuộc trò chuyện của cả hai chỉ vỏn vẹn người hỏi người đáp nhanh gọn lẹ, như vậy là chốt rồi dù gì có còn hơn không.
“Thôi lát con đưa con bé đến trường đi!”
“Vâng.”
Không khí trên bàn ăn vô cùng ngột ngạt, Thẩm Nhất Đang có vẻ không vui cho lắm, mặt mày của cô bí xị xuống, tay gắp đồ ăn một cách chán nản vừa lúc này trên dĩa chỉ còn lại một miếng thịt, mà hai đôi đũa lại va chạm vào nhau, Lịch Bắc Dạ và Thẩm Nhất Đang bắt đầu nhìn nhau bằng ánh mắt đầy vẻ nguy hiểm tựa như có một tia lửa điện chạy qua người cả hai vậy, đôi mắt của Thẩm Nhất Đang láo liên cô chuẩn bị tinh thần để tranh giành với anh, Lịch Bắc Dạ đôi mắt sắc tựa như dao lườm cô một cái cả hai không ai nhường nhịn nhau.
Lịch lão gia ngồi ở giữa hai người nên bắt đầu thấy rợn người vì ánh mắt của hai như muốn chém muốn giết nhau vậy, nhưng để cho cả hai không tranh giành nhau ông quyết định dùng đôi đũa của mình xen vào giữa hai người và gắp lấy miếng thịt cuối cùng đó cho vào miệng ăn một cách nhanh chóng và không một động tác thừa.
“Ông nội... của con mà.”
Cả hai bắt đầu kêu ca, nhưng ăn thì đã ăn rồi, Thẩm Nhất Đang cũng không rảnh mà đôi co với anh nữa cô liền đứng bật dậy rồi cúi đầu chào ông.
“Con no rồi con đi học đây.”