Buổi lễ cũng chính thức bắt đầu, Thẩm Hứa và Lục Diễm cũng nhanh chóng có mặt ở hàng ghế đại biểu, Lục Diễm và Thẩm Hứa vô cùng sang trọng khoác tay nhau đi thẳng đến vị trí nổi bật nhất, thầy hiệu trưởng nhìn thấy hai người liền đứng dậy chào hỏi cười nói vui vẻ, tiếp đến đó là Lịch Bắc Dạ anh cũng là một người đầu tư cổ phần vào ngôi trường này nên anh buộc phải đến tham dự, anh xuất hiện làm cho bao nữ sinh phải say nắng vì vẻ ngoài phong độ lãng tử của anh, trên người là bộ vest đen lịch lãm, hào quang dường như tỏa sáng khắp cơ thể của anh.
“Là Lịch thiếu.”
Thầy hiệu trưởng thấy anh bước vào mắt sáng như sao liền ra tới tận cửa đón anh vào, nhân vật nổi tiếng xuất hiện ở trường khiến ai cũng xì xầm bàn tán to nhỏ và còn truyền tai nhau rằng quan hệ của anh và Thẩm Nhất Đang, anh cũng không mấy quan tâm đi tới chỗ ngồi cạnh bên Thẩm Hứa.
Anh lịch sự cúi đầu chào Thẩm Hứa và Lục Diễm một cái cho có lệ rồi ngồi xuống, cả khán phòng dường như trở nên nóng hơn, thầy hiệu trưởng bước lên phát biểu đôi lời, trong thời gian đó Thẩm Nhất Đang đứng trước gương luyện tập một chút, cô trông ngóng Lãnh Thiên Sơ mãi mà chẳng thấy anh đến, trong khi sắp bắt đầu đến nơi rồi.
“Nhất Đang.”
Đúng là đến rất đúng lúc, Lãnh Thiên Sơ đưa tay vuốt ngực thở hổn hển tựa lưng vào tường gọi cô, Thẩm Nhất Đang lườm anh một cái sắc lạnh rồi đi đến trách móc.
“Sao không ở nhà luôn đi, tới đây làm gì?”
“Anh xin lỗi, anh bị kẹt xe.”
Vừa lúc đó Lục Kỳ đứng gần đó khoanh tay lại ánh mắt có chút nguy hiểm, cô ta hướng mắt nhìn lên sân khấu sau đó gật đầu một cái ra hiệu với ai đó, dường như có sự sắp đặt một điều gì gây cản trở cho buổi biểu diễn, nhìn thấy Thẩm Nhất Đang vfa Lãnh Thiên Sơ cười nói vui vẻ như vậy càng khiến cô ta muốn ra tay giết Thẩm Nhất Đang nhiều hơn, ngày nào mà cô còn sống thoải mái thì ngày đó Lục Kỳ ăn không ngon ngủ không yên.
Phía bên ngoài, Lịch Bắc Dạ có thể nhìn thấy được hình bóng của cô đang đứng cạnh Lãnh Thiên Sơ trò chuyện gì đó, nhìn bộ trang phục trên người cô rồi đánh giá cô từ đầu đến chân tiếp đến là liếc mắt sang Lãnh Thiên Sơ, anh muốn chống mắt lên xem thử tài năng của cô đi đến đâu, đám nữ sinh lẫn nam sinh làm gì mà ca tụng cô đến như vậy, dù gì lần trước cũng từng xem rồi anh thấy cũng tầm thường thôi có gì mà đáng phải ngưỡng mộ chứ.
“Và sau đây buổi biểu diễn của lớp Ballet xin được phép bắt đầu, mở đầu của chúng ta là đoạn trích vở Hồ Thiên Nga, cùng hướng mắt về sân khấu chiêm ngưỡng Thiên Nga Đen kiêu hãnh và quyến rũ của chúng ta tái diễn trên sân khấu nhớ là đừng rời mắt đấy nhé!”
Tiếng vỗ tay vang dội cả hội trường, những ánh mắt hồi hộp mong đợi đều hướng về phía sân khấu, chiếc màn đỏ từ từ vén lên, đôi nhân vật chính đứng ở giữa trung tâm còn lại là những nhân phụ đứng nép một bên, Thẩm nhất Đang ngay lập tức trở thành tâm điểm của ánh nhìn sánh đôi bên cạnh Lãnh Thiên Sơ, cả hai diện trang phục có cùng một tone màu, Thẩm Nhất Đang xuất hiện là mọi người đã có thể hình dung được vẻ đẹp kiêu hãnh và đầy hoang dã quyến rũ của một Thiên Nga Đen, quả đúng là cả hai kết hợp với nhau rất ăn ý, sự tự tin thể hiện rõ trên gương mặt của cô, chiếc váy bay bổng lên sau mỗi bước chân di chuyển của cô, sự di chuyển nhẹ nhàng thướt tha của đôi chân thon dài, sự dẻo dai của cô đã làm thu hút mọi ánh nhìn, quá cuốn hút lôi cuốn người xem nên không dám có thể rời mắt được.
Lãnh Thiên Sơ cũng không thua kém cô là mấy, từ nét mặt thần thái và sự tinh tế dìu dắt Thẩm Nhất Đang giữ phần eo của cô để cô xoay và bế cô lên cao, Lịch Bắc Dạ để ý theo từng động tác của hai người nhưng nét mặt vẫn không thay đổi, còn Thẩm Hứa thì tỏ ra rất tự hào và còn vỗ ngực nói.
“Con gái của tôi đó!”
Lục Diễm thì ngoài mặt tỏ vẻ cười cười nhưng bên trong đang khinh bỉ Thẩm Nhất Đang, bà ta hiện tại chỉ lo cho con gái mình mà thôi, đợi giây phút con gái mình tỏa sáng trên sân khấu.
“Lịch thiếu thấy con bé có tài năng không?”
“Vâng.”
Lịch Bắc Dạ chỉ gật đầu cười cho có lệ nhưng anh chẳng mấy để tâm đến cô có tỏa sáng như thế nào, chẳng qua chỉ là nhảy múa bình thường thôi, còn chưa xem các tiết mục khác mà vội đánh giá xuất sắc vậy rồi, theo anh thấy thì chỉ cần có người dạy và học theo là có thể múa được rồi, khung cảnh bắt đầu thay đổi mọi người dần hồi hộp theo dõi theo từng vẻ mặt cảm xúc và bước chân di chuyển của cả hai nhân vật chính, không thể chê vào đâu được, cả thầy hiệu trưởng còn phải tấm tắc khen ngợi rằng cô là một nghệ sĩ tài ba rất có khả năng phát triển trong tương lai, những nghệ sĩ múa ballet nổi tiếng cũng công nhận điều đó duy nhất Lịch Bắc Dạ là nói bình thường thôi đúng là bó tay.