“Cái này chỉ có tác dụng khi con ở trước mặt nó thôi nên nhớ là đừng lạm dụng, nếu không sẽ khó khăn cho con.”
“Vâng, con nhất định phải khiến Lãnh Thiên Sơ quay lại van xin con.”
Lục Kỳ bôi môi son lên bặm nhẹ một chút, chỉnh chu con người trở nên tươi tắn hẳn lên, bắt đầu tỏ ra sự tự tin của mình, môi son này chỉ cần cô lén lúc hôn vào vật gì đó của Lãnh Thiên Sơ thì lập tức sẽ có hiệu nghiệm ngay, nghe thôi nhưng chưa thực hiện thử lần này Lục Kỳ đi vào tủ áo lấy chiếc áo cũ của Lãnh Thiên Sơ trước đây từng mặc và để quên lại liền hôn vào một cái.
“Đi học được rồi.”
Lục Kỳ vừa đến trường đã cảm nhận những ánh mắt ngưỡng mộ của nam sinh lẫn nữ sinh, một phần là vì nét mặt trở nên tươi tắn tự tin hơn và dường như nhờ màu son độc lạ ấy mà cô ta trở nên nổi bật hơn trong đám đông, tự tin sải bước đi vào lớp để tập luyện, thay bộ trang phục múa của mình rồi dỏng dạt bước lên sân khấu, do cô ta đến sớm nhất nên cả lớp múa chỉ có một mình cô ta, cứ thế như bị tẩu hỏa nhập ma, múa hăng say một cách điên cuồng.
Sức thu hút lan tỏa mạnh ra đến các học sinh khác của trường, tiếng nhạc của vở kịch Hồ Thiên Nga cứ vang vọng lên mãi, làm mọi người chú tâm và đi tới tò mò xem thử, bài này là của Thẩm Nhất Đang đảm nhận mà, ai cũng bắt đầu bàn tán quả thật nhìn Lục Kỳ lúc này vô cùng hấp dẫn, có thể nói còn hơn cả Thrâm Nhất Đang về thần thái quý phái, kiều diễmcủa Thiên Nga Đen.
“Nhưng mà chẳng phải cô ấy chỉ múa vai phụ cho đoạn nhạc tự do sao? đây là đoạn trích mà Thẩm Nhất Đang diễn mà, hay là muốn chứng tỏ điều gì đây?”
“Hai chị em nhà này như chó với mèo vậy, lát nữa sẽ xào xáo lên cho mà xem.”
Cũng vừa lúc đó Thẩm Nhất Đang cũng vừa đến trường, cô nghe đoạn nhạc quen thuộc vang lên ánh mắt có chút khó chịu, là ai đã mở đoạn nhạc của cô lên? Lịch Bắc Dạ nhìn sắc mặt của cô thay đổi còn hơn là lật bánh tráng nữa, thì ra đây phong thái của cô khi ở trường đấy sao?
“Đi thôi, chúng ta sẽ trễ giờ đấy.” .
Truyện đề cử: Hoan Hoan Ái - Cách Yêu Của Chủ Tịch Phong
Lịch Bắc Dạ không để tâm đến nữa liền cho tài xế lái xe đi, Thẩm Nhất Đang mạnh mẽ đi tới lớp múa từ xa mọi người đã nhìn thấy cô bước tới với khí chất và thần thái sang chảnh, nhưng có điều vẻ mặt nhó đầy khó chịu ấy khiến mọi người biết trước mọi chuyện sẽ diễn ra.
“Chắc sắp mắng nhau đến nơi rồi.”
“Thôi lượn đi kẻo bị liên lụy nữa.”
Cứ thế mọi người bắt đầu giải tán, Thẩm Nhất Đang đi thẳng vào chỗ máy phát nhạc đưa tay tắt đoạn nhạc vừa rồi trong khi Lục Kỳ vẫn còn say mê thả hồn vào đoạn nhạc, đến khi đoạn nhạc tắt thì nhận ra Thẩm Nhất Đang đã đến, cô ta liền dừng lại đứng trên sân khấu khoanh tay lại tỏ ra vài ba nét kênh kiệu của mình, thay vì sợ hãi và kiên dè Thẩm Nhất Đang như trước đây thì cô ta trở nên tự tin nhìn thẳng vào đôi mắt của Thẩm Nhất Đang, đôi môi cong lên cười đắc ý.
“Sao hả? Thấy tôi múa có đẹp không? đủ đánh bại cô rồi chứ?”
Giọng điệu chua ngoa vang lên, Thẩm Nhất Đang liền ngồi xuống ghế đôi chân bắt chéo nhau rồi ôm bụng cười lớn với vẻ mặt khinh bỉ, không bị giọng cười của cô làm cho quê độ mà còn cảm thấy háo thắng hơn, Lục Kỳ đi tới bực sân khấu ngồi xuống đối diện Thẩm Nhất Đang rồi chống cằm nói với giọng chế giễu.
“Cô sắp hết thời rồi, nếu để bình chọn nhất định tôi sẽ là người thắng cuộc.”
“Tự tin thế sao? hay là bị làm quê độ quá nên điên rồi, cô nghĩ bản thân có thể đánh bại tôi sao?”
Cả hai bắt đầu đứng dậy, chiều cao cả hai đều ngang nhau, một bên như lửa với nước Thẩm Nhất Đang thì nóng nảy như lửa còn Lục Kỳ thì lạnh nhạt tỏ vẻ thờ ơ đôi mắt của cô ta đầy vẻ ma mị và sự đắc ý của mình, vừa lúc này cánh cửa bật mở ra, người bước vào tiếp theo đó là Thẩm Hứa, ông ta tại sao lại ở đây?
“Ba.”
Cra hai đồng thanh kêu lên, nhìn thấy hai người đang nói chuyện có vẻ như sắp xảy ra chiến tranh đến nơi cũng may mà ông đến sớm nếu không là không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
“Sao ba lại đến đây?”
Cả hai lại đồng thanh một lần nữa, Thẩm Nhất Đang không thích bản thân mình và Lục Kỳ giống nhau bất kỳ điều gì nên liền quay sang trừng mắt lớn cảnh báo Lục Kỳ.
“Ba đến để bàn chuyện buổi lễ với thầy hiệu trưởng sẵn tiện ghé qua xem hai đứa tập luyện đến đâu rồi mà hai chị em có lẽ đang tranh cãi gì sao?”
“Con không có chị em, con là con một ba quên rồi sao?”
Thẩm Nhất Đang hất mạnh Lục Kỳ qua một bên rồi đi đến trước mặt ông quát lớn.