Lịch Bắc Dạ nhếch môi cười một cách xấu xa khẽ hôn lên trán của cô, Thẩm Nhất Đang cảm thấy hụt hẫng nên liền mở mắt ra bĩu môi một cái.
“Em đang chờ đợi điều gì ở anh sao?”
Anh biết rõ cô đang thấy hụt hẫng lắm nên liền mở lời trêu cô một câu, Thẩm Nhất Đang không nói không rằng liền nhào bổ lên người anh ghì anh chặt xuống rồi chủ động hôn anh, Lịch Bắc Dạ biết tính tình của cô vốn dĩ bạo dạng như vậy mà, ngay cả lần đầu tiên của anh cũng bị cô cướp mất, nhớ lại lần đó thật sự vô cùng mất mặt, bị một cô gái nhỏ tuổi hơn mình cưỡng bức thế mới đau chứ.
Thẩm Nhất Đang có vẻ không thuần thục lắm khi hôn, nên có chút vụn về tuy vậy cô vẫn rất mạnh mẽ chiếm lấy bờ môi của anh tham lam mút nó, Lịch Bắc Dạ cũng có chút choáng với đôi môi nhỏ bé ấy, anh đưa tay ra chế ngự bên dưới eo của cô rồi lật mình trở ngược lại để cô ngồi giữa đùi của mình, tư thế vô cùng thân mật và có chút nhạy cảm điều đó không khiến Thẩm Nhất Đang ngại ngùng nữa vì cô muốn được chìm đắm trong tình yêu này của mình nên quên mất việc ngại ngùng.
“Nhất Đang từ từ đã nào.”
Đến nỗi Lịch Bắc Dạ phải lên tiếng thì lúc này cô mới dừng lại sau đó mới biết ngại là gì đưa tay che lấy mặt của mình, anh tựa lưng vào ghế hai tay dang rộng ra tư thế vô cùng thoải mái, vẻ mặt bên ngoài đúng chuẩn là một trai hư thứ thiệt. Cứ ngỡ mình là một con sói nhưng thật ra cũng chỉ là con mồi mà thôi.
“Xin lỗi vì sự sỗ sàng của em.”
Lúc này cô mới đưa tay hé nhìn anh một cái thì mới nhận ra cổ áo của anh còn bung ra vài cúc để lộ ra cơ ngực săn chắc, cơ thể của anh sau lớp áo đó phải nói là rất đẹp và săn chắc giống như một người thường xuyên tập thể hình vậy, hai tay của cô vẫn còn dán trên ngực của anh không xê dịch đi, giây phút này cô nheo mắt lại có cảm giác quen quen dường như rất giống một người quen.
Nhưng là ai thì cô không thể nhớ ra được, suy nghĩ mãi cuối cùng cũng nhớ ra càng nhìn càng thấy anh có nét gì đó rất giống với Lịch Bắc Dạ, mà nghĩ lại cũng đã qua hai tháng rồi mà Lịch Bắc Dạ vẫn không xuất hiện đám người của anh cũng vậy, rốt cuộc là cô chạy trốn vì điều gì hay từ đầu đến cuối anh ta chỉ bày trò chỉ để tống cổ cô đi thôi, càng nhắc tới cô càng tức điên lên nhưng nhờ vậy mà cô có thể sống một cuộc sống là chính mình không phải gồng mình mạnh mẽ gượng ép bản thân làm điều mình không thích nữa.
“Nhất Đang, anh vui lắm còn nghĩ là đang nằm mơ luôn ấy.”
Lịch Bắc Dạ gục đầu vào giữa ngực cô vui vẻ nói, Thẩm Nhất Đang đưa tay vuốt ve mái tóc của anh nhẹ nhàng, đôi tay của anh lúc này đột ngột luồng vào áo của cô chạm vào tấc da tấc thịt của cô làm cho Thẩm Nhất Đang run rẩy sau mỗi cái chạm của anh, trong tư thế này làm anh thấy nóng bừng lên.
“Gia Long, đừng...chạm vào em, chúng ta đi ngủ đi em cũng mệt rồi.”
Cũng may là Thẩm Nhất Đang bảo dừng kịp lúc nếu không anh cũng không biết mình sẽ làm gì tiếp theo nữa, anh liền bế bổng cô lên rồi đưa cô vào trong phòng, nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường rồi đưa tay xoa đầu cô.
“Vậy em ngủ ngon nhé.”
Lịch Bắc Dạ quay lưng định rời đi thì cô liền giữ tay anh lại.
“Hay là anh ngủ ở đây đi, nằm ở sofa mãi cũng đau lưng lắm.”
Anh cười gian manh rồi đáp.
“Anh sợ ngủ cùng em thì không kiềm chế được dù gì anh cũng là đàn ông mà, anh sẽ làm những điều gian dở lúc nãy đấy.”
Để lại một câu hăm dọa rồi quay lưng lại hôn khẽ lên trán cô một cái.
“Nếu như em muốn ngửi mùi anh thì anh sẽ ngủ lại đây, anh nằm ở chỗ này được không?”
Lịch Bắc Dạ chỉ tay xuống sàn nhà, cô chỉ gật đầu một cái rồi đi lấy chăn ga gối nệm trải xuống bên cạnh cô, sau khi chuẩn bị xong cả hai yên vị chỗ ngủ của mình có lẽ đêm nay họ sẽ mất ngủ mất, cô đưa tay xuống vẫy vẫy với anh một cái, hiểu ý cô anh liền nắm lấy đôi bàn tay bé nhỏ đó thật chặt.
“Gia Long này.”
“Sao thế?”
Chợt cô cảm thấy có linh cảm không lành sợ rằng cuộc tình của họ dễ dàng như vậy sẽ sớm lụi tàn, cô có cảm giác bất an vô cùng giống như là sự chia ly sắp đến vậy.
“Anh...sẽ không rời xa em chứ?”
“Đương nhiên rồi, chỉ cần em không buông thì anh cũng sẽ không buông em ra đâu.”
Cả hai cứ ngỡ sẽ ngủ nhưng chẳng ai ngủ được và cứ thế người hỏi rồi người trả lời.
“Thế gia đình của anh trước đây thì sao? tại sao anh lại bỏ nhà ra đi?”
Lịch Bắc Dạ chất giọng buồn buồn.
“Anh không có cha mẹ, anh vốn không có tình thương từ nhỏ xung quanh anh chẳng có ai cả, cứ nghĩ cả đời này mình sẽ cô độc như vậy nhưng thật may mắn vì anh đã gặp được em, nên anh lúc nào cũng thấp thỏm lo sợ em sẽ bỏ rơi anh, anh là người sợ mất em hơn ai khác.”
“Không sao nhưng anh có em mà, có vẻ như nỗi sợ của hai chúng ta rất giống nhau, nhưng chúng ta sẽ cố gắng vì nhau chứ? Anh có thể làm được không?”
Thẩm Nhất Đang đưa ngón út ra, anh liền hiểu ý cô đưa ngón tay của mình lên ngóe một cái lập lời hứa giữa hai người, nhưng Lịch Bắc Dạ lại là người nơm nớp lo sợ rằng thân phận anh bại lộ đến đó biết được người con trai mà cô yêu chỉ là lớp da mà anh tạo ra thì lúc đó cô có còn sợ mất anh nữa hay không?