Lịch Bắc Dạ có vẻ không giống như những người đàn ông khác, anh không thích làm quá lên cũng không có nhạc không có bữa tiệc thịnh soạn, không có trang trí bánh hay đèn nến, một không gian tự nhiên yên bình và một món vật chứng tỏ cho tình yêu nồng cháy vĩnh cửu của họ.
“Anh không chuẩn bị gì cho em cả, và cũng không biết chút gì về sự lãng mạn, anh càng không hiểu rõ được mình phải làm gì, nhưng hiện tại thứ anh cần là em, anh muốn em cảm thấy tự nhiên và thoải mái nhất không bị gò bó, nếu em không chê thì anh xin nói thẳng, mẹ anh nói khi anh yêu một người nào đó thật lòng thì hãy dùng chiếc nhẫn này cầu hôn cô ấy và hôm nay anh đã tìm được người con gái ấy rồi Nhất Đang em có muốn nguyện ý gả cho anh không?”
Thẩm Nhất Đang nhìn anh bày ra bộ mặt rất nghiêm túc lại còn hơi ửng đỏ hai bên má nữa, vì đây là việc vô cùng khó khăn lại là lần đầu tiên trải nghiệm, và cô cũng là mối tình đầu của anh từ đó đến giờ anh cũng không biết cách để tạo ra sự lãng mạn từ hành động đến lời nói, cô đưa tay che miệng bật cười rồi đáp lại.
“Không có bàn tiệc cũng không có hoa hay là bánh gì cả sao? đơn giản thế à?”
“Vậy sao, anh...không đủ tinh tế là anh sai rồi, anh...sẽ làm như lời em nói.”
Bị cô trêu nhưng lại tưởng là thật, Lịch Bắc Dạ liền yểu xìu buồn bã định đứng dậy nhưng cô liền giữ anh lại và chỉ tay vào chiếc nhẫn trên tay anh.
“Đùa thôi, anh quên là thứ đó mới là nhân vật chính sao? mấy cái màu mè mà em nói vừa rồi chẳng qua chỉ là những thứ làm nền cho nhân vật chính đó thôi, em không quan tâm mấy cái phù du đó trông màu mè lắm, mọi cô gái đều mong muốn được một lần trong đời của mình có một người yêu thương và biết lãng mạn để chiều chuộng sở thích cô ấy tuy nhiên có lẽ em ngược lại với họ, em chỉ cần có anh là đủ rồi.”
Lịch Bắc Dạ nghe xong những lời nói đó bất giác đôi mắt anh rưng rưng đỏ lên như sắp khóc đến nơi, người đáng lẽ nên khóc vì xúc động phải là Nhất Đang mới đúng có lẽ như tình hình đi ngược lại rồi, cô đưa tay vuốt tóc cười khổ một cái rồi đưa bàn tay của mình ra.
“Em nói vậy rồi mà còn không chịu đeo vào tay em sao?”
Lịch Bắc Dạ liền lúng túng nâng niu đôi bàn tay ngọc ngà của cô rồi đeo nó lên, Thẩm Nhất Đang đưa bàn tay mình lên ngắm đi ngắm lại, bây giờ đã xong một việc rồi bây giờ đến phiên cô cần phải nói với anh một chuyện khác, Thẩm Nhất Đang kéo anh đứng dậy ngồi xuống cùng mình, thật khó để nói ra những lời từ biệt.
“Bắc Dạ, nếu như...em phải rời xa anh một thời gian thì sao? anh có chịu chờ em nữa không?”
Lịch Bắc Dạ thấy câu hỏi của cô thì bắt đầu có linh cảm không tốt, anh quay sang nắm lấy vai của cô trầm giọng đáp.
“Em định đi đâu? Sao lại hỏi như vậy, em biết là anh không thể đợi được nữa mà, em thấy đấy sang năm là anh hai mươi chín tuổi rồi, anh đã không còn trẻ nữa, anh...không thể đợi được nữa.”
“Em...có dự định sẽ mở một lớp dạy ballet cho những trẻ em nghèo, em muốn được cống hiến chút gì đó để giúp đỡ những đứa trẻ có hoàn cảnh khó khăn có niềm đam mê với ballet, nhưng em chưa đủ kinh nghiệm để truyền dạy nên...em muốn đi du học một thời gian.”
Vừa nói dứt lời Lịch Bắc Dạ liền ôm chầm lấy cô.
“Không, em có thể học ở đây mà, sao lại phải đi xa xôi làm gì? Chúng ta chỉ mới xác nhận quan hệ không bao lâu rồi gặp rất nhiều thử thách rủi ro, làm sao anh có thể yên tâm để em đi một mình đến nơi xa lạ được chứ? Anh không muốn rời xa em một chút nào đâu, em muốn anh đợi đến khi nào đây hả Đang Đang.”
Anh vừa nói cơ thể vừa run lên cứ như đang lo sợ sẽ mất đi cô thêm một lần nữa, anh lo lắng cho cô quá nhiều rồi, anh càng không muốn rời xa cô một chút nào nữa.
“Em chỉ đi có ba năm.”
Chưa nói dứt lời thì Lịch Bắc Dạ đã chen vào.
“Dù là ba ngày hay ba tiếng thậm chí là ba phút cũng không thể đừng nói chi là ba năm, em có thể tàn nhẫn để anh ở lại sao?”
“Nhưng đó là ước mơ là tương lai em muốn.”
Cra hai lại cãi nhau một trận khá là lâu về quyết định của cô, nhưng cô là người quyết định và suy nghĩ rõ ràng cô nhất quyết phải thực hiện nó, dù cho Lịch Bắc Dạ có ngăn cấm đi chăng nữa, anh không buông cô ra thậm chí còn siết chặt vòng tay để cô không còn đường thoát.
“Buông em ra đi mà, em chưa có đi nên đừng có siết em như thế.”
Cô thô bạo đẩy anh ra, Lịch Bắc Dạ cúi đầu rồi run rẩy nói.
“Nếu vậy thì anh sẽ đi cùng với em.”
“Em đi học chứ có phải đi chơi đâu, còn anh thì phải quản lý công ty anh rất bận bịu nếu anh mà đi thì anh lo việc cho ông nội đây?”
“Không biết, anh phải đi! Anh sợ những tên đàn ông sẽ ve vãn bên cạnh em khi không có anh.”
Thẩm Nhất Đang đưa bàn tay mình lên chỉ vào chiếc nhẫn.
“Chẳng phải có nó rồi sao? là anh đã đánh dấu chủ quyền rồi ai dám giành với anh được chứ?”